Ficool

HÔN NHÂN THƯƠNG MẠI: HÃY ĐỂ TÔI YÊU EM

DAISYPHAM_18
14
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 14 chs / week.
--
NOT RATINGS
2.4k
Views
Synopsis
Nữ chính: Hoài Trúc Nhã Nam chính: Ngạo Kiến Thời Hai người họ cưới nhau vì liên hôn gia tộc trên hết là vì lợi ích, hắn thì phong nhã lãng tử nhưng mang nhiều lãnh đạm, còn cô cũng chẳng thua kém lạnh lùng tài giỏi. Trong mắt họ từ đầu đến cuối chỉ có lợi ích thương mại xem nhau như không khí mà sống cùng chung một mái nhà. Tưởng chừng họ cứ như hai đường thẳng song song không trùng phùng thế nhưng cho đến một ngày hắn lại phát hiện ra rằng cô vợ nữ cường một tay che trời chưa bao giờ lộ ra khuyết điểm lại còn có một mặt yếu đuối. Cô bên ngoài lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong trái tim đều là vết xước. Họ đều là mối tình đầu của nhau do ông trời sắp đặt vì từ rất lâu về trước họ đã sớm nhận ra rằng tình yêu chỉ đóng vai trò như một công cụ chi phối cảm xúc, chính vì thế để có thể đứng trên đỉnh cao thì thứ cảm xúc đó, họ không cần.
VIEW MORE

Chapter 1 - CHƯƠNG 1: Đầu Đông

Bắc Thành năm nay đón tuyết sớm, gió đông lạnh buốt thổi qua thổi lại len lỏi vào từng chiếc lá đã sớm khô héo vì cái giao mùa từ Thu sang Đông. Thời tiết mấy hôm nay cứ toàn rơi vào khoảng âm 5 độ đến âm 10 vì vậy mà hầu hết mọi người đều muốn ở nhà ngồi gần lò sưởi uống tách trà ấm, ăn chút đồ ngọt rồi ngồi xem ti vi các chương trình tạp kĩ ngày Tết. Vào thời điểm này các thành viên trong gia đình sẽ hội tụ đông đủ rồi cùng nhau trò chuyện về những ngày cũ đã qua, sau đó lại cùng nhau xúng xính vào bếp để gói hoành thánh chuẩn bị cho bữa tối, những tiếng cười đùa rộn rã vui tươi cần lượt vang dội khắp từng nhà.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp dọc theo khung đường đi giờ đây đã lấp đầy tuyết trắng có một chiếc xế hộp màu đen tuyền chẳng ngần ngại mà tiến về phía trước. Trúc Nhã ngồi trên ghế lại sắc mặt không đậm không nhạt làm cho người ta khó lòng đếm được là cô đang vui hay không vui, đang tập trung lái xe thì chiếc điện thoại đang nằm trong túi xách ở ghế phụ đột ngột reo lên. Cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại rồi bật loa ngoài không nhanh không chậm nói:

-“Con nghe đây mẹ”

-“Nhã Nhã à, Khi nào con về? Mẹ đã gói sẵn hoành thánh tươi đầy nhân chờ con về đây!” đầu dây bên kia, người gọi cho Trúc Nhã chính là mẹ chồng của cô bà Trần Quyên.

-“Con đang về ạ” Trúc Nhã nói câu này mắt cũng dịu đi vài phần.

-“Vậy con láy xe cẩn thận nhé, mẹ cúp máy trước đây!” bà cất điện thoại đi rồi vui vẻ nhanh chóng đi vào bếp mang tạp dày vào nấu hoành thánh cho con dâu.

Ban đầu Trúc Nhã nghĩ rằng, cô và mẹ chồng sẽ không mặn mà thân thiết mà ngược lại hai người sẽ giữ thái độ lịch sự, nhưng cô thật sự không ngờ rằng Trần Quyên lại rất quý mến cô, hay thường xuyên gọi cô về nhà chính chơi cứ rồi cách vài ngày lại gọi hỏi thăm xem cô có ăn uống đầy đủ không, thằng con trời đánh của bà có đối xử tệ bạc với cô không. Trúc Nhã đối với tình cảm này vô cùng cảm kích và trân trọng chính vì vậy dù cho bên ngoài thương trường hay với hắn ta “người chồng trên danh nghĩa” cô cũng chỉ giữ duy nhất một trạng thái điềm tĩnh lịch sự nhưng với bà cô lại buông bớt phần nào đó lớp phòng bị để đáp lại tình cảm yêu thương của bà.

Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ chiếc xế hộp tự lúc nào đã dừng chân trước cổng biệt thự nhà chính. Bước ra khỏi xe dù trên người cô đã mặc một chiếc áo phao lông vũ màu trắng và quần giữ nhiệt, trên cổ còn cẩn thận quấn thêm chiếc khăn choàng len đỏ thẳm nhưng mọi thứ dường như trở nên vô hiệu và bị đóng băng ngay khoảnh khắc ấy.

Trần Quyên đang nấu ăn nghe cô giúp việc đi vào nói rằng có người đến bà biết ngay là cô liền nhanh chóng rửa tay đi nhanh ra cửa đón con dâu. Bà vui vẻ dắt tay Trúc Nhã vào nhà nhìn trước nhìn sau cô xem cô như con gái mà cưng chiều.

-“Con một mình lăn lộn tự mở công ty riêng rồi còn lo cho công ty của nhà con mấy năm nay chịu khổ không ít rồi, con có ăn uống tử tế không đó?” bà nhìn cô con dâu mỏng như tờ giấy mà xót thương.

-“Dạ có ạ” cô mỉm cười đáp lại lời bà.

Ngạo Minh từ nãy đến giờ ngồi im xem tin tức tài chính trên Ti Vi nhưng cũng đã hiểu rõ sự việc đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Kiến Thời đâu rồi? Sao nó không về với con?”

Trúc Nhã đang định tìm lí do trả lời sao cho hợp lí vì cô và hắn vốn dĩ không thân hắn đang ở đâu làm sao mà cô biết được thì Trần Quyên lên tiếng trước với giọng bực dọc mỉa mai:

“Ây da, xém nữa tôi lại quên mất mình còn có một đứa con trai tên là Ngạo Kiến Thời luôn đấy, thằng con trời đánh đó chẳng biết nó chăm sóc cho vợ ra làm sao mà để cho Nhã Nhã của tôi ốm sắp bị gió bay rồi đây?”

Ngạo Minh nhất thời chẳng nói nên lời nhưng cũng thấy đồng tình với lời của vợ mình bèn dặn dò con dâu:

“Nhã Nhã con chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, ba thấy mẹ con nói rất đúng, nhìn con thật sự ba và mẹ rất lo lắng”

“Con cảm ơn ba mẹ ạ, con sẽ chú ý ăn uống nhiều hơn!” Trúc Nhã cười nhẹ đáp lời sau đó liền bị Trần Quyên lôi kéo vào bếp nếm thử hoành thánh.

Thật sự, trên thực tế thì ngoài giấy đăng kí kết hôn để chứng minh Ngạo Kiến Thời và Hoài Trúc Nhã là vợ chồng hợp pháp cùng là người một nhà thì dường như khi nhìn vào hai người họ chẳng thể thấy có điểm nào giống như là một cặp vợ chồng. Đúng như lời của Trúc Nhã đã nói, họ không thân. Dù cho ở cùng nhau chung trong một căn biệt thự thì số lần mà họ chạm mặt trong một tháng đếm trên đầu ngón tay, số lần nói chuyện thì dường như cũng khó mà đếm được bởi vì chỉ khi liên quan đến mục đích thương mại thì họ mới nói chuyện với nhau.

Trong căn biệt thự đó, mạnh ai nấy sống cuộc sống mà họ theo đuổi nên thật sự rất lạnh lẽo hay hoặc cũng có thể gọi họ là bạn cùng nhà...

Trên bàn ăn, Trần Quyên tranh thủ gắp rất nhiều thức ăn vào bát của Trúc Nhã, rồi lại mức cho cô một chén hoành thánh đầy ụ no nê. Bình thường cô không ăn nhiều đến thế, nếu có tăng ca hay bận công việc thì cô cũng chỉ ăn qua loa cho xong bữa, hôm nay cô đặt biệt ăn nhiều một phần có lẽ vì cô thật sự vui phần còn lại là muốn để cho ba mẹ chồng yên lòng.

Trong không khí tràn ngập không khí gia đình yên bình thì bỗng dưng ngoài cổng biệt thự lại có thêm một chiếc xế hộp màu trắng đi đến, người tài xế nhanh chóng ra khỏi xe vòng ra sau mở cửa cho một vị khách bất ngờ, vị khách đó có dáng vẻ cao ráo khoảng tầm 1m87 mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen bên ngoài là áo khoát lông vũ cùng màu, ngũ quan góc cạnh đầy nam tính. Người đó thuần thục bước vào cửa chính, ngang nhiên đi vào bếp đứng trước bàn ăn ba người, khẽ nói:

-“Ba, Mẹ, con về rồi” vị khách bất ngờ đó không ai khác chính là Ngạo Kiến Thời, trước ánh nhìn bất ngờ của mọi người hắn nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài rồi rất tự nhiên đi đến bên cạnh Trúc Nhã ngồi xuống.