Ánh nắng ban sớm hòa quyện cùng mùa Đông lạnh giá tạo nên một cảm kết hợp vô cùng đặc biệt, vừa cuồng nhiệt nhưng cũng vừa dịu dàng khiến cho con người ta chỉ biết say mê và chìm đắm. Trúc Nhã tỉnh dậy trên chiếc giường màu trắng pha chút hồng phớt, cô bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân, thay đồ và trang điểm nhẹ quá trình này mất khoảng 45 phút.
Hôm nay Trúc Nhã mặc một chiếc áo sơ mi kiểu cách màu trắng, trên cổ có một cái nơ được thắt gọt gàng kết hợp với chân váy đen xẻ đùi nhẹ dài tới đầu gối, chân mang một đôi giày cao gót màu đen đế đỏ tôn lên sự quyền lực, trên tay điểm thêm một chiếc đồng hồ kiểu nữ đậm chất nữ cường. Hàng mi dài công vút được cô chuốc mascara càng nổi bật hơn, pha nhẹ thêm chút má hồng và đôi môi điểm vào một chút son bóng màu hồng đất, thêm nữa mái tóc nâu đen dài tới eo có thêm tóc mái được cô tết nghiêng qua một bên, tổng thể tất cả kết hợp lại vô cùng hợp và thành công tôn lên được nét đẹp dịu dàng, ôn nhu của Trúc Nhã.
Bước ra khỏi phòng cô chậm rãi đi xuống lầu, Trúc Nhã bắt gặp hắn đang ngồi ăn bữa sáng do dì giúp việc chuẩn bị, cô định đi vào bếp lấy một hộp sữa để mang theo vì từ trước đến giờ cô không có thói quen ăn sáng. Hắn nhìn thấy cô đi xuống định không nói gì nhưng lại thấy cô có ý định phớt lờ bao tử, lại nhớ tới lời dặn dò ngày hôm qua của mẹ rồi nói:
-“Hoài Tổng định để cho tôi bị mẹ trừng phạt à?”
Trúc Nhã đang định tạm biệt dì giúp việc ra khỏi nhà đi làm thì nghe được giọng hắn hỏi, cô nhìn lại hắn với ánh mắt khó hiểu thì hắn nói tiếp:
-“Không định ăn sáng? Hoài Tổng định đắt đạo thành tiên dù không ăn cũng thấy no sao?”
Trúc Nhã càng nhìn hắn chằm chằm hơn định trả lời là cô không đói thì hắn đã đi trước một bước gọi dì giúp việc chuẩn bị thêm cho cô một phần rồi nói:
-“Qua đây ăn sáng”
Trúc Nhã từ đầu đến cuối chưa nói được câu nào, hết cách đành phải qua bàn ăn ngồi xuống đối diện với hắn. Ngạo Kiến Thời nhìn cô ngồi xuống hài lòng rồi tiếp tục ăn sáng bất chợt hắn nhớ đến câu nói hôm qua của cô, ba từ “không khốc liệc” hắn bỗng thấy thú vị rồi hỏi tiếp:
-“Hoài Tổng quả thật đã đắc đạo thành tiên, trên thương trường mấy năm nay mà cảm thấy không khốc liệt thì quả thật!, Hoài Tổng thăng cấp thành “tiên nữ” được rồi”
Trúc Nhã ngồi đối diện hắn im lặng từ đầu đến cuối giờ mới không nhanh không chậm đáp lại lời hắn:
-“Tôi không có thói quen ăn sáng”
Cô nói xong thì dì giúp việc tự lúc nào đã chuẩn bị xong bưng đồ ăn sáng đến, vì đầu Đông có thể dễ làm người ta không quen với thời tiết mà dễ nhiễm bệnh nên hôm nay bà đã đặc biệt hầm canh gà cùng rất nhiều loại sâm bổ dưỡng.
Dì giúp việc này được gọi là dì Lâm, bà đã làm việc cho Ngạo gia hơn chục năm nay và đã chứng kiến sự trưởng thành của Ngạo Kiến Thời. Giờ hắn lấy vợ lập gia đình bà được điều sang đây để dọn dẹp và nấu ăn, nhưng chủ yếu chỉ là dọn dẹp vì hai con người lạnh lẽo đó luôn bận bịu toàn ăn qua loa cho xong ở ngoài. Bà nhìn Trúc Nhã hôm nay mặc đồ rất xinh nhưng giờ là giữa ngày Đông, sợ cô nhiễm lạnh nên bà bèn nhắt:
-“Nhã Nhã, con mặt ít thế có ổn không? Thời tiết lập Đông tuy không khắt nghiệt lắm nhưng dễ làm người ta không quen mà bị bệnh, để dì lấy thêm áo khoát và khăn choàng cho con”
Trúc Nhã nghe dì Lâm nói xong cũng dịu dàng đáp lại:
-“Con cảm ơn dì ạ!”
Người đối diện từ nãy giờ tuy không lên tiếng nhưng cũng đủ hiểu câu chuyện rồi đột nhiên muốn châm chọc cô liền cất giọng:
-“Xem ra tôi may mắn rồi, cưới được vợ là tiên nữ”
Câu nói của Ngạo Kiến Thời người bình thường nghe có vẻ rất tình nhưng qua ngữ điệu châm chọc của hắn cũng khiến Trúc Nhã đủ hiểu rằng hắn đang nói móc cô, nhưng cô cũng không phản kháng lại câu châm chọc của nhắn mà chỉ bình tĩnh đáp:
-“Hôm nay tôi có cuộc hẹn với đối tác, Ngạo tổng cũng có vẻ vô cùng hứng thú với với lĩnh vực huyền bí nhỉ?”
Hắn nghe cô đáp khóe môi có chút cong lên, cùng lúc đó dì Lâm cũng lấy xong đồ cho Trúc Nhã, cô cảm ơn rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn chuẩn bị ra xe đi làm, khi đi đến cửa cô nghĩ đến điều gì đó rồi dừng lại quay lại nói với hắn:
-“Buổi sáng tốt lành, Ngạo Tổng có thời gian thì nhớ nghiên cứu nhiều vào nhé, tôi cũng khá tò mò về lĩnh vực anh nói đấy!”
Ngạo Kiến Thời nghe xong câu đó cũng chẳng nói thêm gì mà cũng chuẩn bị đứng lên đi làm, anh thật sự không hiểu cô là thần thánh phương nào mà lúc nào cũng chỉ lạnh nhạt và phơi bày một cảm xúc. Từ khi họ cưới nhau đến giờ cũng đã hơn 6 tháng, mỗi lần đối diện hay nói chuyện thì cô chỉ có duy nhất một vẻ mặt, tuy anh và cô không có tình cảm với nhau là “vợ chồng hờ” nhưng anh đôi khi cũng không tránh khỏi tò mò khi một Trúc Nhã 25 tuổi là độ tuổi đẹp nhất thời con gái lại có tính cách ảm đạm như vậy.
Bên này Trúc Nhã đang trên đường lái xe đến công ty nhớ lại chuyện lúc nãy cũng cảm thấy kì lạ, sao hôm nay hắn lại nói nhiều thế, nhưng suy nghĩ ấy cũng mau chóng tan đi vì cô từ đầu đến cuối chưa bao giờ muốn có tình cảm nam nữ với bất kì ai, trái tim của cô dường như có một cái khóa nhưng chìa khóa để mở cái khóa thì từ lâu đã không còn, nó trống rỗng đến kì lạ.
Từ lâu, Trúc Nhã đã ngộ ra được rồi nếu cô không lộ ra bất kì cảm xúc với ai thì sẽ không ai nắm được điểm yếu của cô như cái cách mà một số người đã làm với cô trong quá khứ...
Ra khỏi dòng suy nghĩ thì chiếc xế hộp đen tuyền đã đến gần trước công ty, cô đi vào hầm gửi xe rồi lên thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch. Một ngày làm việc cứ thế bắt đầu.