Ficool

Chapter 9 - CHƯƠNG 9: Những ngày quá khứ tìm về

Ngạo Kiến Thời thật sự sắp nổi trận lôi đình rồi, không thể hiểu nổi Trúc Nhã bình thường cao cao tại thượng đến nhường nào bây giờ tại sao lại không xem trọng chính mình như thế, bỏ bê bản thân lạnh đến mặt mài trắng bệt, còn đỏ ửng lên vì đông cứng. Nhưng hắn không hiểu sao bản thân mình lại thấy khó chịu và lo lắng hơn là tức, hắn thật sự không biết nữa, đêm nay lại thêm một đêm mất ngủ với Ngạo Kiến Thời.

Trúc Nhã về phòng dường như không thể chịu đựng nỗi nữa rồi, viên thuốc đặc trị trầm cảm lúc trưa mà cô uống có vẻ như không còn tác dụng trước sự sụp đổ của tâm hồn, tựa như một bức tường thành dũng mãnh cứng cáp đã đứng vững trong một thời gian dài giờ lại đột ngột bị tấn công bất ngờ sụp đổ mà không báo trước. Sau khi thay đồ xong, Trúc Nhã dứt khoát lấy trong hộp tủ ra một hộp thuốc, lại là thuốc nhưng này là thuốc ngủ.

Sau khi uống viên thuốc ngủ đó vào bụng cô lên giường vào giấc. Trúc Nhã mở mắt ra, thấy chính mình đang được nâng niu và yêu thương trong hình hài lúc 5 tuổi. Chiếc bánh kem sinh nhật màu hồng hình công chúa mà cô thích được đặt trước mặt, Hoài Quân và Tú Trân ngồi hai bên một người xoa đầu, một người nựng má rồi nói:

-“Nào! Nhã Nhã con mau thổi bánh kem đi”

Trúc Nhã 5 tuổi cảm thấy mọi thứ trước mắt dường có vẻ không thật lắm nhưng vẫn ngây thơ thổi vào chiếc bánh kem màu hồng trước mặt. Khi nến tắt mọi thứ xung quanh cũng dần chìm vào bóng tối, cô của 5 tuổi bắt đầu hoảng loạn khóc òa lên gọi:

-“Ba ơi! Mẹ ơi! Cứu Nhã Nhã” nhưng dường như xung quanh không có tiếng hồi đáp cứ im lặng đen tối đến đáng sợ, sau đó mọi thứ dần sáng lên Trúc Nhã 5 tuổi mừng rỡ đang định tìm kiếm sự yêu thương thì khung cảnh lúc nãy đã biến mất, thay vào đó bây giờ cô lại biến thành Trúc Nhã 7 tuổi đang đứng trước cuộc cãi vã mất kiểm soát của ba mẹ:

-“Đồ đàn bà mất nết, cô dám ngoại tình?” giọng của Hoài Quân gắt gao hỏi.

-“Tên tra nam này!, dám đỗ hết tội lỗi lên đầu của tôi sao? Anh tưởng tôi ngu đến nỗi không phát hiện ra anh nuôi nhân tình bên ngoài sao?” Tú Trân cũng không chịu thua mà lên giọng cãi lại.

-“Ha, hài hước thật nhỉ? Cô là cái thá gì mà dám điều tra tôi? Ly hôn đi!” Hoài Quân tiếp tục nói.

-“Được! Tất cả tài sản phải thuộc về tôi, anh không có quyền tranh giành đâu đồ tra nam ăn hại” Tú Trân gân cổ lên chọc tức người đối diện.

Rồi hai người họ bắt đầu lao vào xâu xé đối phương, Tú Trân ra tay trước tát vào mặt người chồng tệ hại, Hoài Quân cũng không phải dạng vừa nắm lại tóc của Tú Trân rồi giật. Khung cảnh gia đình 3 người hạnh phúc cùng nhau đón sinh nhật lúc nãy giờ lại biến thành cuộc cãi vã đầy hỗn loạn, hai người họ cứ liên tục nói ra những lời chế nhạo đối phương rồi tranh chấp những thứ vật chất có giá trị. Trúc Nhã 7 tuổi lúc này đã không thể chịu đựng nổi nữa hét lên:

-“Ba mẹ đừng cãi nhau nữa!”

Khung cảnh xung quanh lại tiếp tục chìm vào bóng tối nhưng lần này lại có thêm tiếng ù bên tai rất gần cũng rất lớn, trước mắt cô sáng lại lần nữa là chính là cảnh Hoài Quân và Tú Trân ra toà tranh chấp sau ly hôn, bất chấp trước không khí nghiêm nghị của tòa án hai người họ dường như không biết mắt cỡ lại chửi lộn trước mặt thẩm phán:

-“Con đàn bà khốn nạn, cô dám giành biệt thự?” Hoài Quân liếc Tú Trân rồi chửi.

-“Thể loại tra nam vô dụng như anh thì không nên được có bất kì thứ gì cả, hiểu chưa?” Tú Trân mỉa mai lại hắn.

Lúc này thẩm phán không chịu nổi sự ồn ào nhiễu loạn chợ búa của hai người họ nữa, bèn cầm loại búa chuyên dụng gõ một cái vô cùng đinh tai. Hai con người đó cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại nhưng vẫn còn nhìn đối phương trong sự hờn ghét. Thẩm phán bắt đầu đặt những câu hỏi cho hai người họ:

-“Trong hồ sơ về việc ly hôn của hai người, nội dung trong đó hầu hết đều là dựa trên những cơ sở pháp lý hợp lý để thuận lợi tranh chấp tài sản. Không có bất kỳ nội dung nào đề cập đến việc nuôi con hay tranh giành quyền nuôi con cái. Lý do là gì?”

Hoài Quân và Tú Trân đang tức tối thì bỗng dưng bị hỏi đến điều này, thứ mà họ muốn trốn tránh và trối bỏ thì lập tức cứng họng không nói được câu nào. Hoài Quân lúc này đầu nhảy số bèn bắt đầu diễn:

-“Ơ, Tú Trân đã nói là cô ấy sẽ nuôi con bé mà? Tại sao lại không đề cập đến trong hồ sơ?”

Tú Trân lúc này bị chồng cũ chơi xấu thì bắt đầu nổi điên quát lại hắn:

-“Anh bị điên à? Không phải anh chịu trách nhiệm nuôi sao?”

Sau đó hai người họ lại dở thói chợ búa xém thì lao vào đánh nhau thì cũng may nơi tòa án trang nghiêm có đội ngũ cảnh sát ngăn lại. Thẩm phán lúc này cạn lời với sự tệ bạc của hai người họ, vì theo như luật pháp trẻ em đủ 7 tuổi đã đủ quyền để quyết định mình sẽ đi theo ai nên đã đưa ra câu hỏi và trao quyền lựa chọn lại cho Trúc Nhã.

Trúc Nhã lúc này vô cùng bối rối, cô của 7 tuổi đã nhớ lại lý do ly hôn của ba mẹ mình là do ba có nhân tình bên ngoài trước. Cô nghĩ rằng là vì như vậy Tú Trân đã bị tổn thương nên mới ly hôn, Trúc Nhã lúc đó ngây thơ lắm cô muốn bảo vệ mẹ của mình muốn ở bên mẹ những năm tháng còn lại.

Vì lí do đó, cô đã nói với thẩm phán rằng mình muốn ở cùng Tú Trân, Trúc Nhã tin rằng nếu như cô ở bên mẹ thì ngày tháng sau này hai mẹ con sẽ cùng nhau sống hạnh phúc. Tú Trân nghe được thì chết lặng, nhưng lúc đó bà nghĩ rằng mình không thể đóng vai một người mẹ xấu xa như vậy nên đành giả vờ chấp nhận để Hoài Quân nghe được rồi buông lỏng cảnh giác.

Sau khi phiên tòa đó kết thúc mọi thứ xung quanh lại bắt đầu chìm vào sự im lặng không còn bất kì tiếng cãi vã chợ búa nào từ những ngày quá khứ vang lên nữa, Trúc Nhã lúc này giật mình thức dậy nhận ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng, trán cô tự lúc nào đã thấm ướt một lớp mồ hôi mỏng. Nhìn đồng hồ lúc này đã chỉ điểm 6 giờ 30 sáng, Trúc Nhã mau chóng thức dậy vệ sinh cá nhân thay đồ rồi trang điểm nhẹ chuẩn bị đi làm.

Hôm nay mọi thứ của cô không cầu kì, một bộ vest kiểu nữ được đặt làm riêng theo số đo được cô mặt lên, thêm một chiếc đồng hồ trên cổ tay trái đó là vật dụng không thể thiếu của Trúc Nhã, mái tóc dài được xõa ra sau lưng, sau đó lại điểm thêm mascara và son môi nữa là hoàn thành. Xong xuôi cô bắt đầu ra khỏi phòng xuống nhà để đi làm.

More Chapters