Trúc Nhã làm việc một mạch đến trưa thì đến giờ cô đi gặp khách hàng ăn trưa tiện thể bàn bạc công việc, cô từ trước đến giờ quả thật đã rất nỗ lực. Một bên gánh vác công việc ở công ty gia đình bên khác lại tự mở công ty từ năm 19 tuổi đến giờ, cô thật sự đã phải chịu khổ rất nhiều. Hôm nay cô đi gặp một đối tác bàn công việc cho công ty riêng của mình.
Đối tác lần này tên là Trúc Công Phương hay còn gọi là Trúc Tổng nhân vật này nổi tiếng tính tình khó chiều nhưng quả thật tuổi trẻ tài cao, cô ta đã kiếm được khối tài sản kết xù chỉ sau 5 năm bước vào thương trường. Trong giới tài chính kinh doanh từ trong nước đến quốc tế ai cũng phải kiêng nể cô ta vì thực lực và thế lực thật sự quá mạnh mẽ.
Trúc Nhã và trợ lí đến trước khoảng 15 phút thì Trúc Tổng và trợ lí của cô ta đến, người này khoảng tầm 24 tuổi, ngũ quan thoạt nhìn thì trông vô cùng dễ thương hài hòa nhưng lại có một đôi mắt sâu thẳm, đường mi mắt rất dài tựa như cô ta đã nhìn thấy và trải qua hết sự đời biến đổi, cũng đã hiểu rõ tất cả đúng sai. Trúc Nhã đứng lên chào hỏi:
-“Xin chào, tôi là chủ tịch Hoài thị, nghe danh đã lâu hôm nay vô cùng vinh hạnh gặp được Trúc Tổng”
-“Xin chào, tôi từ lâu cũng đã nghe Hoài Tổng đây lạnh lùng mạnh mẽ, hân hạnh được gặp” cô ta cũng đáp lại lịch sự.
-“Trúc Tổng muốn ăn gì, cô cứ gọi thoải mái nhé!” Trúc Nhã nói.
-“Được rồi, phục vụ cứ mang ra đây những món ngon đặc sắc nhất của nhà hàng nhé!” Trúc Công Phương thật sự thoải mái gọi món.
Trong lúc đợi đồ ăn mang ra, Trúc Nhã vốn định nói về chuyện hợp tác để bàn bạc cho xong thì cô ta bỗng hỏi:
-“Hoài Tổng nhìn trẻ nhỉ? Cô kết hôn chưa?”
Trúc Nhã bất ngờ khi cô ta lại hỏi về những chuyện này nhưng cũng chuyên nghiệp xem đây là công việc trả lời:
-“Tôi đã kết hôn rồi”
-“Cô có con chưa, chồng cô đẹp trai không? Nhìn cô xinh đấy” Trúc Công Phương lại hỏi thêm những câu hỏi kì quặc.
Trúc Nhã nghe xong thì vô cùng khó hiểu, lúc nãy là kết hôn, giờ lại là con cái, cô ta thật không giống như đang đi bàn công việc mà giống như đang điều tra nhân khẩu hơn. Cô bỗng dưng không biết trả lời vế sau như thế nào, nhớ lại dung mạo của hắn ta người “chồng hờ” Ngạo Kiến Thời, hắn ta có đẹp trai hay không? Nhưng cô không im lặng lâu quá rồi trả lời lại Trúc Công Phương - người có tính tình kì lạ:
-“Tôi chưa có con, chồng tôi cũng đẹp trai”
Trúc Công Phương nghe được câu trả lời rồi bình tĩnh hỏi tiếp:
-“Cô kết hôn lâu chưa?”
-“Hơn 6 tháng rồi” Trúc Nhã máy móc trả lời.
-“Ồ! Tân hôn vui vẻ nhé, đừng sinh con vội tận hưởng trước đi đã” cô ta kì quặc nói tiếp.
Đồ ăn cuối cùng cũng đã ra tới cắt ngang cuộc trò chuyện kì lạ của hai cô gái, khi đồ ăn đã hoàn tất nằm yên vị trên bàn xoay thì hai người họ bắt đầu ăn, Trúc Nhã định nhân cơ hội nói về chuyện công việc với Trúc Công Phương:
-“Trúc Tổng, phía bên cô còn có yêu cầu gì với dự án lần này không, cô cứ nói chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận”
-“Hoài Tổng! Ăn cơm thì không nên nói chuyên công việc, rất khó chịu đấy nhé” cô ta đáp lại Trúc Nhã với vẻ mặt vô tội.
-“Xin lỗi, tôi vô ý rồi” Trúc Nhã nói tiếp.
-“Cơ mà, Hoài Tổng cô có bạn thân không?”
-“Gia đình cô ra sao?”
-“Chồng cô có em trai không hay cô có không? Họ đẹp trai không?” cô ta lại tiếp tục với những câu hỏi kì lạ.
Trúc Nhã nhìn cô ta vừa ăn vừa sáng mắt hỏi cô những câu hỏi kì quặc tựa như một chú mèo đanh đá đang hóng chuyện, bất lực cô đành trả lời mấy câu máy móc:
-“Không có”
-“Gia đình tôi...bình thường”
-“Tôi không có em trai, chồng tôi có em gái nhưng nó đang ở nước ngoài”
Trúc Công Phương nghe cô trả lời thì cũng chăm chú nghe, sau đó nói:
-“Ồ! Vất vả rồi nhé” cô ta quả thật đôi mắt sâu thẳm đó đã nhìn ra được điều gì rồi đáp lại Trúc Nhã.
Kết thúc bữa ăn cô ta ăn trưa ngon miệng no nê rồi lại cầm túi xách lên đứng dậy chuẩn bị đi về, Trúc Nhã khó hiểu vì cuộc đi ăn này chỉ là phụ mục đích bàn bạc công việc nhưng lại biếng thành bữa ăn tán gẩu bèn lên tiếng hỏi cô ta:
-“Về việc hợp tác của chúng ta, Trúc Tổng cô đổi ý rồi à?”
-“Không, cứ như thế mà thực hiện nhé, tôi đã cho luật sư soạn sẵn hợp đồng rồi chiều nay sẽ đến công ty cô, nhớ ký nhé!” Trúc Công Phương bình thường như thể việc này đã được cô quyết định từ lâu.
-“Hợp tác vui vẻ, cảm ơn cô” Trúc Nhã đáp, dù chẳng hiểu lí do lắm nhưng hợp đồng hợp tác lần này xem ra đã thành công rồi.
Cô ta định ra về nhưng quay lại đặt xuống bàn một tấm danh thiếp có số điện thoại riêng rồi nói:
-“Khi nào buồn thì cứ gọi tôi ra tâm sự nhé, chắc cô cũng thắc mắc lắm nhỉ? Lí do tôi đồng ý hợp tác cũng đơn giản thôi...vì tôi thích!” cô ta nói câu này vô cùng đắc ý mang theo vẻ ngầu ngầu rồi quay bước ra về.
Trúc Nhã kí được hợp đồng được với con người kì quặc này cũng cảm thấy kì lạ, nhưng nhanh chóng cô đã quay về công ty và làm việc tiếp tục. Thấm thoát mặt trời bên ngoài khung cửa kính cũng đã chuyển màu, dường như hóa thân thành thợ nhuộm màu part-time nhuộm các đám mây xung quanh bầu trời thành một mảng đỏ hồng rực cả buổi chiều Đông. Trúc Nhã mặc áo khoát vào quấn khăn choàng đỏ rồi ra thang máy chuyên dụng xuống hầm gửi xe, cô theo định kì láy xe đến bệnh viện lấy thuốc.
-“Dạo này cô có còn mất ngủ không? Hay là có gặp ác mộng không? Bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp hỏi Trúc Nhã.
-“Vẫn còn, sau đó giữa khuya khoảng 1 giờ lại thiếp đi, có hôm ngủ luôn tuồng đến sáng, có hôm lại mơ thấy ác mộng. Những kí ức đó cứ lặp lại rồi bám theo tôi không buông” cô trả lời thuần thục vì cứ khoảng 2 tuần cô lại phải đến bệnh việc tái khám.
-“Cô nên thử mở lòng và thư giãn nhiều hơn nhé, tôi sẽ kê thêm đơn thuốc cho cô. Nhưng tốt nhất là cô nên đón nhận và yêu thương chính mình, nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì dù bao nhiêu đơn thuốc tốt đến mấy cũng không thể giúp cô hết "đau" đâu. Tôi biết đôi khi đối diện với chính mình là điều rất khó nhưng cô có rất nhiều thời gian mà, cô có thể từ từ đối diện và trò chuyện về những điều khiến cô đau với đứa trẻ bên trong mình, cố lên nhé” bác sĩ thật lòng khuyên.
-“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ” Trúc Nhã chào tạm biệt bác sĩ rồi đi theo y tá đi lấy thuốc.
Sau khi lấy thuốc xong cô chậm rãi ra về, đang đi ngang hành lang bệnh viện thì có người nhận ra cô bèn kêu cô lại:
“Hoài Tổng!” người đó chính là trợ lý của Ngạo Kiến Thời, Khương Nguyên.
Anh ta bất ngờ vì gặp được Trúc Nhã ở đây nhưng có chuyện quan trọng hơn cần làm rồi nhanh chóng chạy lại chỗ cô gấp gáp nói:
“Ngạo Tổng bị thương rồi, cô có thể qua với anh ấy ngồi trông anh ấy giúp tôi được không? Đáng lẽ đang trên đường về nhà nhưng có chuyện không may xảy ra, đường về xảy ra tai nạn có một đứa bé bị mắt kẹt trên ghế sau, xe cảnh sát thì đang tới, ba mẹ đứa bé được người dân kéo ra qua cửa sổ nhưng bất tỉnh. Sau đó họ thấy có xăng từ xe chảy ra nên ai cũng sợ chiếc xe phát nổ không dám lao lên cứu đứa bé. Ngạo Tổng bất chấp chạy đến đập cửa kính cứu đứa bé ra, kết quả không ai nguy hiểm đến tính mạng nhưng hai tay của anh ấy đã bị mấy mảnh kính cứa vào, phải khâu mấy mũi”.