Ngạo Kiến Thời bất chợt bị cứng nhắt ở dây thanh quản không thể trả lời câu hỏi của cô, hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy trong 3 giây. Trúc Nhã thì không cảm thấy có gì khác lạ nhưng hắn thì cứng đờ không biết trả lời thế nào. Nhưng cuối cùng hắn vẫn trả lời cô:
-“Không có gì, về nhà thôi”.
Hai người cứ thế ra khỏi bệnh viện xuống bãi đỗ xe, tìm được xe thì Trúc Nhã mở cửa ra để hắn vào trước vì tay hắn đang bị thương không thể mở được. Sau đó cô cũng bước vào xe, cô liếc mắt sang thấy dây an toàn của hắn vẫn còn nằm yên vị chưa được thắt chặt. Trúc Nhã chẳng nghĩ sâu xa với người qua cầm lấy dây an toàn thắt cho hắn. Từ đầu đến cuối Ngạo Kiến Thời chỉ ngồi im, khi cô tiếp xúc gần với hắn thì đột nhiên cảm giác đó đã quay trở lại, hắn bất chợt đóng băng không suy nghĩ được gì...
Hôm nay thời tiết vẫn thế, tuyết cũng đang rơi đều đặn, trên khung đường về nhà cảnh vật xung quanh đã phủ thêm một lớp tuyết trắng xóa dày hơn ngày hôm qua. Hai người họ trong xe một người thì đang tập trung lái xe, người còn lại mắt nhắm nghiền không biết đang suy nghĩ đến điều gì. Thì bất chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, là của Trúc Nhã. Cô lấy điện thoại ra từ túi xách rồi bật loa ngoài lên, người gọi cho cô không ai khác chính là chủ mưu tác hợp bà Trần Quyên.
-“Con nghe đây mẹ.”
-“Mẹ đã nghe trợ lí Khương nói rồi, hai đứa con đã về nhà an toàn chưa?” Trần Quyên bên đầu giây bên kia hỏi.
-“Chúng con đang về ạ” Trúc Nhã trả lời.
-“Kiến Thời đâu rồi, không biết nó có ổn không?” bà tiếp tục giả vờ hỏi cô.
Trúc Nhã nhìn sang thì thấy hắn đang ngửa đầu vào ghế hai mắt nhắm nghiền, cô nghĩ hắn đang ngủ bèn nói:
-“Anh ấy đang ngủ ạ”.
Trần Quyên nghe được rồi tiếp tục dặn dò nhưng tất cả dường như đang đi đúng hướng mà bà sắp đặt:
-“Mẹ đã kêu dì Lâm nấu sẵn đồ ăn cho hai đứa rồi, Nhã Nhã à! Hiện giờ hai tay của Kiến Thời đang bị thương sinh hoạt hằng ngày hơi khó khăn. Con giúp đỡ nó nhé, một chút nữa làm phiền con đút cơm cho nó ăn nhé xong thì giúp nó thay đồ nhé. Ây da, vợ chồng ấy mà không có gì phải ngại cả!” bà giả vờ nói với giọng cầu khẩn.
Trúc Nhã nghe bật chợt hơi đơ ra nhưng cũng mau chóng đáp:
-“Được ạ!”
Trần Quyên bên kia nghe được câu trả lời của con dâu liền hài lòng nói thêm:
-“Vất vả cho con rồi Nhã Nhã, con cũng chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, mẹ cúp đây”
-“Vâng ạ, mẹ ngủ ngon ạ!” Trúc Nhã trả lời.
Ngạo Kiến Thời từ nãy đến giờ nào có ngủ cũng đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người, hắn nhớ lại lúc cô và hắn tiếp xúc với khoảng cách gần có một điều gì đó đã xảy ra nhưng hắn không biết thật sự là gì.
Hắn lại tiếp tục nghĩ tới mình đang quấn khăn quàng cổ của Trúc Nhã, có nghe được thoang thoảng được mùi nước hoa của cô, nhớ lại vẻ mặt của cô từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh nhưng hành động lại khác. Dù cho hai người không thân nhưng dường như cô cũng không bài xích khi tiếp xúc với hắn, còn quan tâm sợ hắn lạnh nên choàng khăn cho, nghĩ tới đó Ngạo Kiến Thời lại cảm nhận được cảm giác nóng ran trên gương mặt lại đang trở lại...
Cuối cùng hai người bọn họ cũng đã về đến biệt thự, Trúc Nhã xuống xe trước mở cửa cho hắn. Hai người bước vào nhà, sau đó Trúc Nhã lại hỏi:
-“Khát nước không?”
-“Tôi không khát” Ngạo Kiến Thời trả lời.
-“Vậy lên lầu tôi giúp anh thay đồ” cô nói.
Hắn bắt đầu đơ người ra nhìn chằm chằm Trúc Nhã, cô biết hắn đang nghĩ gì nên nói thêm:
-“Mẹ nhờ tôi giúp anh, yên tâm tôi sẽ không làm gì vượt giới hạn cả”.
Ngạo Kiến Thời cũng không nói gì cùng cô lên lầu thay đồ, đây là lần đầu tiên sau 6 tháng cưới nhau cô bước vào phòng của hắn. Hai người bước vào phòng rồi cô đi đến tủ đồ tìm kiếm đồ mặc cho hắn, cô lấy một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng một cái quần dài thoải mái hơn. Trúc Nhã tìm xong thì thấy Ngạo Kiến Thời vẫn còn đứng yên ở chỗ cũ, trên cổ vẫn còn quấn chiếc khăn quàng đỏ của cô, bất chợt cô nhìn hắn trông hệt như cái gối ôm hình người tuyết...
Cô bước đến ra lệnh cho Ngạo Kiến Thời cuối người xuống để tháo khăn quàng, sau đó lại giúp cởi áo khoát rồi tới áo vest cuối cùng là áo sơ mi. Trúc Nhã từ đầu đến cuối mặt không biến sắc thay vào thành công áo thun trắng cho người đối diện, bước cuối cùng là thay quần. Cô ngẩn đầu lên nói với hắn, người nãy giờ cứng đờ như khúc gỗ:
-“Giờ tôi sẽ mở nút và khóa kéo quần giúp anh, còn lại tự làm nhé”
Hắn bây giờ thực sự cảm thấy vô cùng kì lạ rồi đây, từ nãy đến giờ đầu cứ quay cuồng như chong chóng. Đối diện với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường của cô khi giúp mình thay đồ, nhất thời không biết phải làm thế nào đành ậm ừ bằng giọng cổ cho qua.
Sau khi giúp Ngạo Kiến Thời xong cô ra khỏi phòng, trước khi đi cô còn nói thêm:
-“Thay đồ xong thì đi xuống lầu ăn tối”
Ngạo Kiến Thời từ trước đến giờ chưa từng trải qua cảm giác kì lạ này cảm thấy nóng đến sắp nổ tung rồi, sau đó cũng cố gắng thay xong quần rồi đi xuống lầu. Hắn xuống tới bàn ăn thì thấy cô đang bưng đồ ăn ra, Trúc Nhã nhìn thấy hắn đi xuống thì lên tiếng:
-“Qua đây ngồi xuống, tôi đút cơm cho anh”
Hắn nghe theo lời cô, ngồi xuống ngay chỗ cô vừa chỉ định. Ngạo Kiến Thời nhìn Trúc Nhã về đến nhà nãy giờ vẫn chưa thay đồ tất bật giúp mình thay đồ sau đó lại xuống bếp mang tạp dày hâm nóng đồ ăn cho hắn. Hắn nhìn cảnh này tự dưng trong lòng cảm giác cũng không tệ. Lúc này Trúc Nhã đã ngồi xuống kế bên, cầm bát cơm rồi gắp đồ ăn, sau đó lại cầm thìa lên múc một thìa rồi thổi nhẹ vài cái sau đó ra lệnh:
-“Mở miệng ra”
Ngạo Kiến Thời không hiểu tại sao mình lại nghe lời cô nói rồi mở miệng ra cho cô đút cơm. Quá trình này mất khoảng 15 phút một người thì chăm chú hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ chồng giao cho, còn một người thì chăm chú nhìn người kia đút cơm cho mình. Sau đó cuối cùng cũng xong cô rót một ly nước ấm bỏ ống hút vào rồi đưa đến miệng Ngạo Kiến Thời, người nào đó ngoan ngoãn uống nước. Hắn cứ tưởng là xong rồi ai ngờ cô còn rút ra một tờ khăn giấy khô lau miệng cho mình rồi lại lấy thêm một tờ khăn giấy ước, bàn tay mảnh khảnh của Trúc Nhã chạm vào cằm hắn rồi nói:
“Ngẩng mặt lên”
Ngạo Kiến Thời như bị trúng “bùa nghe” cũng ngẩng mặt lên để cho tay cô chạm vào, sau đó cô bắt đầu lau mặt cho hắn. Lau mặt xong xuôi Trúc Nhã kêu hắn về phòng đi ngủ có muốn làm gì nhưng không tiện thì gọi cho cô. Rồi Trúc Nhã cũng bắt đầu dọn dẹp rửa bát cuối cùng là lên phòng thay đồ chuẩn bị ngủ.
Một ngày cứ thế lại trôi qua, ngoài trời tuyết ngày càng rơi nhiều hơn mà trong sâu thẳm của Ngạo Kiến Thời lại có thêm một cái gì đó mà chính hắn cũng không hiểu nổi. Hắn nằm trên giường nhưng cứ mãi không ngủ được cứ như thể có thứ gì hối thúc hắn, làm cho hắn không yên giấc...