Ficool

Chapter 5 - CHƯƠNG 5: Lại là "tiên nữ".

“Anh ấy đang ở đâu?” Trúc Nhã hỏi lại trợ lý Khương với giọng điệu khá bất ngờ, cô thì luôn sẵn sàng giúp đỡ mặc dù hắn và cô thật sự không thân nhưng bọn họ cũng là vợ chồng hợp pháp cô đâu thể nào bỏ bê hắn.

“Ngạo Tổng đang ở lầu 3, Hoài Tổng đi một chút rẽ sang trái sẽ tìm được anh ấy.” trợ lý Khương gấp gáp trả lời xong lại nói tiếp:

“Thật ra tối nay Ngạo Tổng có một tiệc rượu với đối tác lớn, thời gian buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, anh ấy bị như thế này không thể đi tới đó được, bây giờ tôi phải đi gọi cầu cứu từ Phong Tổng”.

Phong Tổng hay còn gọi là Phong Duy qua lời của trợ lí Khương nhắc đến thật ra chính là anh họ của Ngạo Kiến Thời. Hai người họ từ nhỏ đã thân thiếc với nhau như anh em ruộc thịt. Tuy là hai anh em nhưng họ bằng tuổi nhau, vị Phong Tổng này cũng tài giỏi chẳng thua kém Ngạo Kiến Thời, anh ta hoạt động trong cả hai lĩnh vực, nghệ thuật và kinh doanh phải nói là vô cùng có tiếng tăm. Bây giờ Ngạo Kiến Thời gặp chuyện thì Phong Duy chính là cái phao cứu sinh hợp lý nhất.

Trúc Nhã theo lời của trợ lý Khương đi vào thang máy lên tầng 3, cô rẽ trái theo lời chỉ dẫn đi một lúc nữa thì nhìn thấy bóng dáng của hắn đang ngồi trên băng ghế dài của hành lang. Mắt nhắm nghiền tựa đầu vào tường như đang nghỉ ngơi hai tay đã được bác sĩ băng bó cẩn thận.

Cô chậm rãi đi đến rồi ngồi xuống cạnh nhưng không phát ra tiếng động. Hắn đang nhắm mắt thì cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, mở mắt ra đưa mắt nhìn sang thì thấy cô. Trúc Nhã lúc này cũng phát hiện hắn đang nhìn mình bất chợt cô cũng quay đầu sang, hai người họ cứ thế chạm mắt nhau. Mất khoảng 3 giây thì cô quay đầu sang chỗ khác. Hai người im lặng được một lúc thì hắn cất giọng hỏi nhưng cũng không quên chăm chọc:

-“Hoài Tổng sao lại đến đây? Tôi cứ tưởng giờ này thì cô đã hóa thành tiên nữ bay về trời rồi chứ nhỉ?”

Trúc Hoài cạn lời với người đàn ông kì lạ này không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn mà cất giọng:

-“Chính nghĩa quá nhỉ? Đáng khen đấy!”

Bầu không khí giữa họ lại tiếp tục chìm vào sự im lặng, trợ lí Khương lúc này cuối cùng cũng đã thành công hoàn thành nhiệm vụ cầu cứu. Đang định thở phào thì điện thoại anh lại có người gọi đến tiếp tục, không ai khác chính là mẹ của ông chủ, bà Trần Quyên.

Có thể nói rằng Trần Quyên thật sự vô cùng quan tâm và yêu thương con của mình, lúc trước Ngạo Kiến Thời chưa lập gia đình thì bà hay gọi cho trợ lí Khương để hỏi tình hình sức khỏe của hắn, có ăn uống đầy đủ không hay lại làm việc quá độ. Giờ Ngạo Kiến Thời đã lập gia đình cùng Trúc Nhã, bà cũng vô cùng hiểu rõ hai người họ không có tình cảm với nhau, nhưng bà cũng rất yêu thương Trúc Nhã nên bây giờ ngoài việc gọi điện hỏi thăm hắn thì còn hỏi thêm về tình hình hôn nhân của hai người bọn họ.

Bây giờ trợ lí Khương có vẻ vô cùng bận rộn khi vừa phải hỗ trợ hậu thuẫn ông chủ của mình thì còn phải làm tai mắt cho mẹ của ông chủ, cuối cùng sau vài hồi chuông reo lên trên tay thì anh hít vào một hơi thật sâu vô cùng chuyên nghiệp bắt máy:

“Tôi nghe đây ạ, phu nhân.”

Đầu dây bên kia Trần Quyên cũng nhanh chóng đáp lời:

“Ông chủ của cậu đang làm gì vậy?”

“Ngạo Tổng đang ở bệnh viện ạ.” trợ lí Khương trả lời.

“Sao lại ở trong bệnh viện? Nó không khỏe ở đâu à?” đầu dây bên kia Trần Quyên cũng bắt đầu với giọng nói lo lắng hơn.

Trợ lí Khương thuần thục kể lại mọi chuyện cho Trần Quyên nghe, cũng nói luôn chuyện tình cờ gặp Trúc Nhã ở bệnh viện và bây giờ cô đang ngồi trông hắn. Trần Quyên nghe xong thì cũng đã đỡ lo lắng hơn, đang định nói thêm dặn dò với trợ lí Khương là hãy chăm sóc cho Ngạo Kiến Thời thật tốt để vết khâu mau lành thì trong đầu bà nhảy số lên một ý tưởng vô cùng đặc sắc, bà bắt đầu dặn dò trợ lí Khương:

-“Không có gì nghiêm trọng là ổn rồi, trợ lí Khương bây giờ cậu hãy tự nghĩ ra một kịch bản diện cớ một mình rời khỏi bệnh viện trước đi.”

-“Dạ? Tôi rời đi một mình sao ạ?” trợ lí Khương khó hiểu trả lời.

-“Đúng rồi, giao thằng trời đánh đó lại cho Trúc Nhã, để hai người họ về nhà cùng nhau.” bà nói với giọng đắc ý tựa như đây là kế hoạch tác hợp hoàn hảo cho Ngạo Kiến Thời và Trúc Nhã.

-“Vâng! Tôi hiểu rồi ạ.” trợ lí Khương cuối cùng cũng đã hiểu ra ý đồ của bà.

-“Được rồi, cậu cứ thực hiện trước như vậy đi, nếu làm tốt cuối tháng tôi sẽ gửi thêm hồng bao cho cậu. Vất vả rồi!” Trần Quyên hài lòng nói.

-“Vâng, cảm ơn phu nhân!” trợ lí Khương chuyện nghiệp trả lời.

Sau khi cúp điện thoại trợ lí Khương đi một mạch lên tầng 3, lí do để rời đi thì anh có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết đây bởi vì thật sự trùng hợp khi anh có nghề tay trái là một tác giả viết tiểu thuyết, mấy chuyện vẽ vời kịch bản này quả thật là sở trường của anh. Nhưng sự thật phũ phàng sau khi đi làm với Ngạo Kiến Thời anh đã không còn thời gian để theo đuổi đam mê. Khương Nguyên tự nhủ cũng phải tìm cách mau chóng cho đôi “vợ chồng hờ” này thân nhau mới được, có như vậy thì anh mới được tăng ca sớm chứ. Hôm nay đáng nhẽ phải đi tiệc rượu với sếp đến tối muộn nhưng gặp sự cố giờ lại có cơ hội về nhà sớm. Khương Nguyên anh ta phải nắm bắt nhanh lên.

-“Hoài Tổng, cô có thể đưa Ngạo Tổng về nhà được không? Phong Tổng bên kia tiếp tiệc rượu nhưng trợ lí của anh ấy bị bệnh nghỉ phép không thể đưa anh ấy về nhà được.” Trợ lí Khương nói với giọng rất thật.

-“Được, anh cứ đi làm việc trước đi.” Trúc Nhã không thấy có gì lạ cũng đồng ý vì cô cũng phải về nhà mà, chỉ là chở thêm một người thì có sao đâu.

-“Cảm ơn Hoài Tổng, tôi đi trước đây!” trợ lí Khương trong lòng mừng rỡ nhưng bên ngoài biểu lộ thái độ biết ơn. Bây giờ anh ta có thể thoát khỏi cuộc sống tư bản đáng sợ này rồi, phải tranh thủ tận hưởng cuộc sống về đêm thôi!

Trúc Nhã chậm rãi đứng dậy nhìn lại người nào đó vẫn còn ngồi im trên ghế, cô cầm áo khoát của hắn lên rồi nói:

“Đứng dậy, về nhà.”

Ngạo Kiến Thời cuối cùng cũng đứng lên, hắn cứ tưởng họ sẽ đi về luôn nhưng cô bất ngờ nói:

-“Giơ hai tay lên, mặc áo khoát vào.”

Hắn bất ngờ nhưng cũng không phản kháng để cô mặc áo khoát vào giúp mình. Cuối cùng áo khoác cũng đã được mặc xong thì hắn lại nghe cô hỏi rồi ra lệnh:

-“Lạnh không? Cúi đầu xuống.”

Ngạo Kiến Thời thấy khó hiểu nhưng cũng tò mò cô người trước mặt định làm gì nên thử cuối xuống, đối mặt với Trúc Nhã thì thấy cô đang cởi khăn quàng cổ của mình ra quàng lên cổ hắn. Lúc này cô thì đang tập trung choàng khăn cho hắn còn hắn thì đang nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của cô khi làm việc gì đó.

Khoảng cách của hai người rất gần, rồi bất giác Ngạo Kiến Thời chợt nghe mặt mình hơi nóng lên cảm giác này rất lạ hắn từ trước đến nay chưa từng trải qua. Cuối cùng Trúc Nhã cũng đã choàng xong khăn quàng cho hắn, vốn dĩ mắt cô nãy giờ chỉ chăm chú nhìn vào cổ hắn để choàng khăn, bỗng chốc cô ngước mặt lên đụng phải mắt hắn. Bắt gặp ánh mắt Ngạo Kiến Thời đang nhìn cô chằm chằm, Trúc Nhã thấy lạ liền hỏi:

-“Nhìn gì? Lạnh à?”.

 

More Chapters