Ficool

Chapter 2 - CHƯƠNG 2: Đầu Đông

Trúc Nhã khá bất ngờ vì hôm nay hắn lại về biệt thự, nhưng cô cũng chẳng thắc mắc là vì sao rồi nhanh chóng gạt qua một bên rồi tập trung ăn tiếp đồ ăn mà mẹ chồng gắp, Trần Quyên thấy con trai về liền lên giọng châm chọc:

-“Ây dô, ông xem ai về kìa quý hóa quá đấy. Cứ tưởng là lấy vợ rồi thì tính tình sẽ tốt hơn lúc trước ai ngờ cũng chẳng thay đổi gì còn để cho con gái người ta ốm đến thế, mặt mài trắng bệch chẳng có tí sức sống nào”

Ngạo Kiến Thời đưa mắt liếc nhìn người kế bên đang bình tĩnh ăn uống, môi hắn cong nhẹ rồi đáp lại lời Trần Quyên:

-“Là do nước da cô ấy trắng thôi!”

Trần Quyên tức tối cảnh cáo đứa con trai của mình:

-“Con lo mà chăm sóc vợ mình cho tử tế đi nhé, lỡ như một ngày nào đó có một anh chàng vừa biết chăm sóc, vừa biết lo lắng cho vợ đến bắt bảo bối của mẹ đi mất thì con xác định toi đời với mẹ nhé Tiểu Thời đáng yêu của mẹ”

Hắn hết cách biện minh đành phải đầu hàng trước mẹ của mình:

-“Được rồi, là con sai con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, yên tâm tiểu tâm cang của mẹ sẽ không bị con ăn mất miếng thịt nào đâu”

Trần Quyên hài lòng ra vẻ tạm chấp nhận:

-“Nhớ đấy nhé, mẹ sẽ không bỏ qua cho con nếu con ăn hiếp Nhã Nhã của mẹ đâu nhé! Nhã Nhã con đừng sợ nó mà ăn hiếp con thì cứ chạy đi mách mẹ, mẹ sẽ xử đẹp”

Trúc Nhã từ nãy đến giờ mới ổn định lên tiếng:

-“Vâng ạ!"

Ngạo Minh nãy giờ như người ngoài cuộc đến giờ mới lên tiếng dặn dò:

-“Kiến Thời, lát nữa con về cùng xe chở Nhã Nhã, tối rồi không an toàn”

Trúc Nhã đang định lên tiếng nói không cần vì biết đâu lát nữa hắn có hẹn sợ cô làm phiền hắn thì hắn đã lên tiếng trước:

-“Được ạ! Con sẽ cùng vợ về nhà an toàn, ba mẹ đừng lo”

Sau cuộc trò chuyện dặn dò ấy, bữa cơm kết thúc thuận lợi, Trúc Nhã vốn định phụ dì giúp việc rửa chén nhưng đã bị Trần Quyên can ngăn kéo ra sofa ngồi cùng hắn, vốn dĩ cô định ngồi yên xem TV không nói chuyện thì hắn ngồi kế bên giọng nói từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống vì hắn cao hơn cô rất nhiều:

-“Thương trường khốc liệt? Vừa vào đã nghe Hoài Tổng ốm đi nhiều?”

Trúc Nhã im lặng một lúc trả lời:

-“Không khốc liệt”

Hắn nghe xong liền cảm thấy cái không khốc liệt mà cô vừa nói nằm ở đâu, có thể cho hắn trải nghiệp được không, lăn lộn trong giới kinh doanh cũng gần chục năm cay ngọt chua đắng hắn đều đã biết mùi vị ra sao. Cô nhỏ hơn hắn 4 tuổi vào nghề hơn 5 năm ba chữ “không khốc liệt” của cô khiến hắn phải thật sự tò mò nhưng hắn không hỏi thêm mà chỉ nói:

-“Ồ, thật đáng khâm phục”

Trúc Nhã vốn muốn giữ tiếp sự im lặng nhưng chợt nhớ ra chuyện lúc nãy:

-“Nếu anh có việc gì khác cần làm, chút nữa tôi có thể tự về không phiền đến Ngạo Tổng”

Thật ra bữa cơm ngày hôm nay là do ba anh gọi điện kêu anh phải về nhà, còn nói dù có bận tới đâu cũng phải đưa cô về nhà an toàn, hắn thì tuân lệnh chẳng dám cãi nên đâu thể nào để cô tự về một mình phút cuối bèn nói:

-“Tôi cũng muốn về nhà, cùng nhau về”

Cô nghe xong cũng hiểu rõ rồi ậm ừ cho qua, hai người ngồi đó thêm một lúc trò chuyện cùng hai ông bà, không khí ấm áp ngập tràng của một gia đình hạnh phúc dường như rất rõ ràng, Trúc Nhã có vẻ đã cảm nhận được phần nào đó của cái được gọi là gia đình hạnh phúc nhưng cô không dám lúng sâu vì sợ ngày đó sẽ trở lại...

Gia đình bốn người họ trò chuyện được một lúc khá lâu thì trời cũng đã sụp tối nhiều đi, cuối buổi hai người họ ra chào tạm biệt hai ông bà rồi ra về khi ra đến cửa Trần Quyên còn đi theo dặn dò, bà nắm tay Trúc Nhã nói:

“Nhã Nhã, con chú ý giữ gìn sức khỏe, khi nào rảnh con có thể về nhà vì đây là luôn nhà của con chúng ta lúc nào cũng xem con nhưng con gái của mình, nhớ nhé bảo bối”

“Vâng ạ! Con cảm ơn ba mẹ” Trúc Nhã cười dịu dàng trả lời.

Trần Quyên rất thương Trúc Nhã nên còn dặn dò thêm:

-“Hai đứa hãy vun đắp tình cảm nhiều nhé, con nhớ lời mẹ dặn nhé bảo bối, thằng trời đánh đó tính tình thật là...haizz” nói tới câu cuối bà chỉ biết ngán ngẫm.

Ngạo Kiến Thời nghe được câu này liền cảm thấy như chính hắn mới là người ngoài của gia đình này, không hài lòng nói nhưng cũng mang hàm ý để bà yên lòng hơn:

-“Con lại trở thành người ngoài rồi à? Yên tâm tiểu tâm cang của mẹ sẽ không bị con ăn mất miếng thịt nào đâu, sẽ chăm sóc thật tốt”.

“Nói thì nhớ giữ lời đấy nhé! Mẹ sẽ thật sự sẽ xử đẹp con đấy!” Trần Quyên nói câu này còn làm vẻ mặt hơi uy hiếp.

“Trễ rồi hai đứa mau chóng về đi, chú ý an toàn vào” Ngạo Minh lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện giữa họ.

Vì hai người họ không có tình cảm nhưng để làm cho ba mẹ an lòng hơn về cuộc hôn nhân này, Ngạo Kiến Thời mạnh mẽ nắm lấy tay Trúc Nhã dẫn đi. Quả thật chiêu này vô cùng hiệu quả, Trần Quyên và Ngạo Minh đã thật sự thấy an lòng hơn về họ.

 

Chiếc xế hộp màu đen không nhanh không chậm phóng đi trên khung đường Đông phủ đầu tuyết đầu mùa, trong xe hai người họ đều im lặng vì họ thật sự giống nhau chỉ coi nhau là không khí. Mỗi lần họ nói chuyện với nhau đều là chuyện có liên quan tới thương mại, lợi ích của hai công ty gia đình, lần này cũng như thế Ngạo Kiến Thời thấp giọng hỏi Trúc Nhã:

-“Dự án đầu tư của hai gia đình tuần sau sẽ bắt đầu khởi công, bây giờ đang trong giai đoạn chỉnh sửa lại những điểm cần thiết, phía Hoài Tổng đã xem qua chưa?”

-“Tôi đã xem qua rồi, mọi thứ đều ổn” Trúc Nhã trả lời.

-“Sau buổi khởi công, buổi tối có một bữa tiệc có rất nhiều đối tác lớn tham dự, Hoài Tổng cùng giam gia nhé, chúng ta đóng vai vợ chồng son” hắn nói mặt không biến sắc như thể đang bàn chuyện làm ăn.

-“Được” cô hiểu rõ những điều này nên không có ý kiến.

Sau đó họ không nói thêm gì chiếc xe bây giờ cũng đã về đến biệt thự. Trúc Nhã nói cảm ơn vì hắn đã chở cô về, rồi đi vào nhà trước. Hắn ngồi lại trong xe quan sát xung quanh xe của cô vì lúc nãy hắn đến là tài xế chở. Trong xe mọi thứ đều tối giản rất sạch sẽ, thật ra Ngạo Kiến Thời năm nay đã là 29 tuổi rồi, lăn lộn trong thương trường từ năm 19 tuổi đã đi qua bao thăng trầm của tuổi trẻ và hắn biết rằng tuổi 25 rất đẹp nhưng trông cô vợ hờ của hắn bây giờ có vẻ đã rất trưởng thành có thể tự lo tất cả.

Không giống với những cô gái cùng tuổi họ tìm được người mình yêu có được thứ tình yêu đầy rộn ràng, có được một sức sống tràn đầy và rạng rỡ. Nhưng cô lại ảm đạm và lạnh lùng, chọn kết hôn với người mình không yêu chỉ mới gặp vài lần qua các bữa tiệc như hắn.

Riêng hắn là khác thật sự không có hứng thú với tình yêu trai gái vốn định không kết hôn nhưng Trần Quyên vô cùng hối thúc và thế là hắn đồng ý lấy cô, cứ tưởng cô sẽ giống như những tiểu thư điệu đà khác bám lấy chồng để tìm kiếm tình yêu nhưng hắn đã lầm. Ngạo Kiến Thời thấy rất lạ chẳng biết thứ mà Trúc Nhã muốn thật sự là gì...Nhưng có lẽ đến một lúc nào đó trong tương lai hắn lại sẽ biết và trở thành ông chồng bám vợ hơn hết...

More Chapters