Ficool

Chapter 12 - CHƯƠNG 12: Hoa kim cương

Hôm nay Trúc Nhã và Ngạo Kiến Thời đều tan làm về nhà sớm để cùng nhau tham gia tiệc rượu buổi tối. Hắn có thể nói là vui hơn bao giờ hết nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh. Ngạo Kiến Thời thật sự không biết rằng cảm xúc hiện tại của bản thân là gì cả, hắn chỉ biết rằng mình rất muốn được ở gần cô, muốn thấy cô khỏe mạnh, muốn một lần nhìn thấy cô cười với mình. 

Hai người họ về nhà sau đó lên lầu chuẩn bị, Ngạo Kiến Thời xuống trước hắn mặt một bộ suit được đặt may riêng màu đen sang trọng và tay đeo đồng hồ cùng màu, tóc vuốt keo undercut trông vô cùng lịch lãm, tôn lên trược ngũ quan góc cạnh và sắc nét của hắn. Ngạo Kiến Thời đứng dưới phòng khách đợi Trúc Nhã đi xuống, trong lòng vô cùng hồi hộp và trông chờ, bình thường cô đã trông vô cùng xinh đẹp hôm nay lại ăn diện, chắc là hắn sẽ chết mất thôi.

Quả thật, không ngoài những mong đợi của Ngạo Kiến Thời, Trúc Nhã từ trên lầu đi xuống cô mặc một chiếc đầm dạ hội cúp ngực đuôi cá màu hồng phấn nhẹ nhàng xẻ đùi qua đầu gối một chút, trên thân váy còn đính thêm các hạt đá trông vô cùng lung linh và tỏa sáng, cổ tay trái được Trúc Nhã đeo thêm một chiếc đồng hồ kiểu nữ dạng lắc tay trông vô cùng tinh xảo, mái tóc nâu đen dài tới eo được cô xõa xuống phần tóc mái được kẹp gọn lên sang hai bên tôn lên gương mặt ngũ quan hài hòa có thêm một lớp trang điểm nhẹ của cô. Trên tai còn đeo thêm một đôi bông tai hình cái nơ có đính thêm các hạt kim cương quý giá.

Nhìn thấy cô đi xuống Ngạo Kiến Thời thật sự cảm giác giống như chính mình là chú rễ còn cô là cô dâu từ từ đi trên lễ đường đến bên hắn. Bởi vì họ kết hôn chỉ là làm trên giấy tờ, ai cũng bận và không đương nhiên hai người này không có tình cảm với nhau nên việc tổ chức đám cưới được bỏ qua. Nhưng thật sự giây phút này hắn hối hận rồi, vì đã không tổ chức đám cưới. Trúc Nhã đi đến xuống cầu thang đến bên hắn thì thấy người kia đang cứng đờ nhìn mình, cô hỏi:

-“Nhìn gì? Đi thôi”.

Ngạo Kiến Thời nhìn Trúc Nhã sau đó gật đầu, hai người cùng nhau đi ra xe, tất nhiên hôm nay người cầm lái không ai khác chính là trợ lí Khương – người con khổ cực vì tư bản. Hắn mở cửa trước cho cô bước vào xe sau đó cũng mau chóng bước lên. Trợ lí Khương ngồi trên ghế lái chậm rãi đưa xuống cho hắn một chiếc túi giấy nhỏ. Hắn nhận lấy rồi đưa cho Trúc Nhã, cô nhìn hắn khó hiểu định hỏi hắn làm gì nhưng người kia nhanh tay hơn đã nói trước:

-“Vòng cổ, đã vào vai thì phải diễn cho tốt”.

Trúc Nhã thấy lạ, đóng vai thân thiết nhưng lúc này chỉ có cô với hắn vậy diễn cho ai xem đây. Cô định nói gì đó nhưng lại thôi, cầm lấy chiếc túi rồi từ từ lấy chiếc hộp trong đó ra, sau đó cô mở ra thì trong đó có một chiếc vòng cổ được chạm khắc lên những đóa hoa nhỏ xinh vô cùng tinh xảo, mỗi cánh hoa lấp lánh đều là những hạt kim cương được đính lên tạo thành một tác phẩm nghệ thuật sáng giá. Trúc Nhã không nghĩ rằng tự dưng hắn lại đưa cho cô một cái vòng cổ, đang không biết phải làm sao thì hắn lại lên tiếng tiếp tục:

-“Tôi đeo giúp, nhanh lên sắp đến rồi”.

Cô bây giờ có hỏi là tại sao cũng không thể đành nói cảm ơn rồi đưa lại vòng cổ cho hắn rồi sau đó quay lưng lại về phía hắn. Ngạo Kiến Thời không ngờ lại dễ dàng như vậy trong lòng hân hoan lắm nhưng không bao giờ dám bộc lộ ra sợ cô sẽ sợ rồi chạy mất nên đành giả vờ bình tĩnh, giống như bạn bè mà giúp đỡ cô. Hắn cầm lấy chiếc hộp sau đó lấy chiếc vòng cổ ra rồi dang tay lên trước đeo lên cho Trúc Nhã, tựa như ôm cô vào lòng từ phía sau, thôi chết tâm trí của hắn sắp nổ tung rồi...

Trúc Nhã nếu như không cảm nhận được hắn có gì khác lạ thì là chuyện không thể, trước kia rõ ràng chưa từng như vậy, cô bắt đầu nghi ngờ người đang ngồi kế bên đang có mưu tính gì rồi. Chiếc xế hộp cuối cùng cũng đã dừng lại trước điểm đến, vì ngoài trời đang là mùa Đông mà Trúc Nhã lại mặc chiếc váy xẻ tà cúp ngực hắn bắt đầu xót rồi, dường như hận không thể cởi hết đồ của mình để cho chắn cho cô không bị lạnh.

Trợ lí Khương thật sự sắp khóc òa lên khi nhìn thấy cảnh này, đôi vợ chồng hờ này bắt đầu có người chủ động kéo gần khoảng cách. Tâm trí của anh gào thét lên như thể muốn nói với cả thế giới mình sắp được tự do rồi, sắp thoát khỏi lối làm việc như “quỷ dữ đòi mạng” của Ngạo Kiến Thời rồi.

Ngạo Kiến Thời đưa tay lên để Trúc Nhã khoát vào, hai người sau đó mau chóng bước vào sảnh tiệc. Các đối tác nhìn thấy họ thì như thấy vàng mau chóng thay phiên nhau lại bắt chuyện mời rượu. Hai người bọn họ thật sự diễn rất tròn vai “vợ chồng son” các đối tác còn hết lời khen vợ chồng bọn họ xứng đôi, ngọt ngào...

Ở phía xa xa kia có một người từ nãy đến giờ vẫn đứng nhâm nhi ly rượu vang đỏ chói trên tay quan sát hai vợ chồng Ngạo Kiến Thời và Trúc Nhã từ lúc vừa bước vào. Người đó mặc một chiếc váy dạ hội vô cùng táo bạo và quyến rũ, tóc búi gọn lên trên thêm nữa có mái xéo dài rũ xuống vai được uống nhẹ lả lơi trông vô cùng xinh đẹp nhưng cũng toát ra vẻ đỏng đảnh mà không phải ai cũng dám lại gần. Người đó không ai khác chính là Trúc Công Phương - cô gái có tính cách kì lạ. Vì sao cô ta lại đến được đây?, đơn giản thôi trình độ trên thương trường của cô ta nổi bật như thế, thì đóng vai trò là một nhà đầu tư, một đối tác lớn có mặt tự tin đứng ở đây là điều đương nhiên.

Cô ta nhìn thấy Trúc Nhã từ lúc bước vào liền cảm thấy thú vị, thật ra với địa vị của Trúc Công Phương có lẽ còn cao hơn tập đoàn gia đình do Ngạo Kiến Thời và Trúc Nhã đang gánh vác. Trước giờ những người khác muốn hợp tác xua nịnh cô ta mới chủ động lại bắt chuyện, mời rượu. Sớm đã vô cùng chán ngấy với những điều này rồi vì đôi mắt đen láy có đường mi mắt dài sâu thẳm sớm đã nhìn ra tất cả, nếu không có lợi ích ai sẽ lại đi hầu một người có tính tình như vậy. Nhưng có lẽ vì Trúc Nhã đối với cô ta lại có chút gì đó đặc biệt nên bây giờ Trúc Công Phương lại chủ động bước tới trước mặt Trúc Nhã nhưng nét kiêu ngạo như một cô mèo đỏng đảnh thì vẫn không thay đổi. Trúc Nhã thấy cô ta đi đến thì hơi bất ngờ nhìn đối phương, Trúc Công Phương cất giọng trước:

 

More Chapters