Suy đi nghĩ lại, đời người mấy mươi năm dài đằng đẵng như thế làm sao có ai cứ sống mãi mà không bất chợt một chóng nào đó động lòng với một ai cơ chứ?. Ngạo Kiến Thời đã từng nghĩ rằng bản thân hắn thanh tâm quả dục nhưng vì Trần Quyên cứ hối thúc nên việc kết hôn với Trúc Nhã chỉ là đối phó, nhưng hắn lại không ngờ rằng có một ngày mình lại rơi vào cái cảm giác dao động không ngừng như thuyết động học vật lý như thế này...
Hôm nay Trúc Nhã lại tan làm sớm, nhưng cô không về nhà vì hôm nay là ngày mà hàng tuần cô đều phải làm một việc chính đã đến bệnh viện gặp bác sĩ. Cô vẫn như mọi khi lái xe đến bệnh viện rồi lên đúng phòng khám gặp bác sĩ.
-“Cô thấy sao? Dạo này còn gặp ác mộng không?” bác sĩ chuyên nghiệp hỏi Trúc Nhã.
-“Vẫn còn” cô thành thật trả lời.
-“Cô có thử chưa? Đối diện với chính mình?” bác sĩ lại tiếp tục hỏi.
-“Vẫn chưa, tôi cảm thấy dường như chính mình bị mắt kẹt trong một vòng lặp. Bình thường thì tôi cảm thấy mình khá ổn định cũng đã đỡ hơn, nhưng một khi có một chút dấu hiệu của kí ức từ những ngày xưa tìm về thì tôi lại thấy mình như đang rơi xuống vực thẳm, dù có cố thế nào cũng chẳng thể nào thoát ra được” Trúc Nhã mệt mỏi trả lời.
-“Tôi hiểu rồi, cô còn cảm thấy có gì khác không?” bác sĩ tiếp tục hỏi.
-“Tôi có gắng không lạm dụng quá nhiều thuốc đặc trị trầm cảm, nhưng một khi tôi muốn dùng nó để cản ngăn cảm giác tuyệt vọng đó thì nó lại có vẻ không phát huy được tác dụng” cô nói tiếp.
-“Cô đã lập gia đình chưa?”
-“Rồi”.
-“Vậy cô có cảm nhận được tình cảm nào từ chồng mình không, hay cảm nhận được tình cảm từ những người xung quanh quan tâm đến cô hoặc cô có thử cho đi chưa?” bác sĩ vẫn tiếp tục khai thác thêm các khía cạnh để tìm ra cách giải quyết.
Trúc Nhã nghe bác sĩ hỏi thì có chút suy nghĩ, cô cảm thấy mình có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương mà mẹ chồng dành cho mình, nhưng còn phần hắn thì sao? Cô và hắn là kết hôn vì lợi ích thì làm sao có được tình yêu hay quan tâm, rồi bất chợt cô nhớ ra gần đây hắn có hơi lạ, hay cố tình bắt chuyện rồi làm mấy chuyện khá kì quặc...Trúc Nhã trả lời bác sĩ:
-“Tôi có thể cảm được tình cảm quan tâm đến từ mẹ chồng. Nhưng chồng tôi, tôi và anh ấy kết hôn với nhau chỉ vì mục đích thương mại vốn dĩ trước đó chỉ gặp nhau vài lần rồi kết hôn từ đầu đến cuối không có chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng vào khoảng thời gian gần đây, anh ấy có chút kì lạ...”
-“Theo như những câu chuyện mà cô đã từng chia sẻ và những điều cô mới nói tôi sẽ nói với cô thêm một số điều:
Thứ nhất, bản thân cô trước khi lập gia đình đã có trạng thái khá bất ổn về mặt tâm lý, vốn dĩ người ta hay nói vợ chồng yêu thương nhau thật lòng sẽ chữa lành được cho nhau bởi vì yêu thương chính là mọi nguồn cọi của sự sống, cô hiểu chứ?
Thứ hai, cô thật sự không muốn bản thân mình thoát ra! Nghe hơi vô lý đúng không? Nhưng sự thật cô dễ dàng cho đi nữa quãng đời còn lại thứ mà những người con gái bằng tuổi cô đều đang cẩn thận tìm kiếm, chọn lọc vì họ sợ sẽ trao đi cho nhầm người, nhưng cô thì sao? Cô lại kết hôn với một người mà mình không yêu và người kia cũng không yêu cô vậy thì cô thật sự chưa bao giờ muốn mình được hạnh phúc.
Thứ ba, cô đang chìm! Vì cô đang chìm nên đó mới chính là lí do làm cho cô mới không thoát ra được, cô cứ nghĩ đến những điều trong quá khứ rồi lại khơi gợi lại cảm giác thương đau đó, lí do mà cô bị mất ngủ là vậy, cô vẫn hay gặp ác mộng là vì tiềm thức của cô chưa thật sự buông. Tôi đã khuyên cô nên thử đối diện với chính mình từ từ bước ra ánh sáng nhưng cô một chút cũng không muốn làm, vì như thế nên cô mãi mãi cứ bị mắt kẹt trong vòng lập đáng sợ đó”
-“...” Trúc Nhã nghe xong thì im lặng không thể nói được bất cứ điều gì nữa.
-“Thật sự, chuyện của những ngày xưa đã trôi qua từ rất lâu rồi, cô cũng nên nguôi ngoai đi phần nào. Tôi biết rằng cô thật sự chưa từng được chữa lành, nhưng cô còn có thể cảm nhận được tình yêu của người khác thì tức là trái tim của cô vẫn còn hi vọng. Bản thân cô vốn dĩ đang nghĩ rằng mình chưa từng được yêu thương, nhưng bây giờ có người yêu thương cô thì cô lại trốn tránh. Bất kì ai khi đến với thế giới muôn màu muôn vẻ này đều có một xứ mệnh riêng và đều xứng đáng được yêu thương và chính bản thân cô cũng vậy cũng xứng đáng được yêu. Vậy cho nên đừng chìm đắm vào những ngày cũ nữa, hãy đối diện với chính mình ở thực tại và yêu thương nó” bác sĩ cố gắng nói hết nước hết cái cho Trúc Nhã, xong vẫn chưa hết lại nói thêm:
“Bản thân cô làm việc cạnh tranh trên thương trường tôi tin cô hiểu được chẳng có điều gì thật sự là dễ dàng và việc cô yêu thương chính cũng vậy. Phải cần thời gian, phải học cách lắng nghe chính mình, tôi tin cô làm được mà, cố lên!”
Trúc Nhã nghe bác sĩ nói nãy giờ cũng phần nào hiểu ra rồi trả lời:
-“Được, tôi hiểu rồi!”.
Bác sĩ nghe Trúc Nhã trả lời rồi lại thở dài nói tiếp:
-Lần nào cô cũng nói cô hiểu, nhưng tới hẹn tái khám thì cô vẫn giữ nguyên trạng thái như thế. Nếu cô đã chọn cách đến đây gặp tôi thì tức là cô thật sự muốn tìm cho mình lối thoát giữa hàng vạn những suy nghĩ đau đớn. Bây giờ, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô trong khoảng thời gian 1 tháng, trong quá trình này cô làm ơn hãy nghe theo lời tôi nhé. Tháng sau hãy quay lại tái khám, đừng làm tôi thất vọng nhé, cố lên!” bác sĩ tận tâm nói với Trúc Nhã.
Sau đó cô theo ý tá đi lấy thuốc rồi ra khỏi bệnh viện đi về nhà. Trúc Nhã bước ra khỏi xe đi vào nhà, thì người nào đó hôm nay vẫn như thế, về nhà sớm giờ đang ngồi ở sofa làm việc. Ngạo Kiến Thời thấy cô về thì vờ như tiện thể hỏi:
-“Về rồi à? Sao hôm nay về trễ vậy?”.
-“Có việc cần làm” Trúc Nhã trả lời.
-“Lên lầu thay đồ đi, rồi xuống ăn tối” hắn nói như thể đây là chuyện thường ngày.
-“Được” Trúc Nhã cũng không có lí do gì để từ chối nên đáp.
Sau đó hai người họ cùng nhau ăn tối, hôm nay dì Lâm nấu rất nhiều đồ ngon đều mang lại rất nhiều lợi ích về dinh dưỡng, tất nhiên những thứ đó đều do Ngạo Kiến Thời nói với dì Lâm với giọng giả vờ là hắn muốn ăn món này, muốn ăn món kia, muốn bồi bổ...
Ngoài trời tối hôm nay tuyết rơi rất dày và đặc, hai vợ chồng họ chậm rãi cùng nhau ăn cơm, không khí trông vô cùng thoải mái và đầy ấp không khí gia đình. Trúc Nhã nhớ lại lời vừa nãy bác sĩ nói với cô, rồi nhìn Ngạo Kiến Thời nhìn đối diện, chợt trong lòng dấy lên một suy nghĩ, liệu rằng bản thân cô và người đàn ông đối diện sẽ đi cùng nhau trong bao lâu bởi vì giữa họ không hề có tình cảm, rồi cô chợt nghĩ đến liệu rằng bản thân mình có thể có một gia đình hạnh phúc không? Cô không biết...
Ngạo Kiến Thời thấy cô vừa ăn vừa trầm ngâm về chuyện gì đó, hắn cũng không ngại ngần mà lên tiếng hỏi cô:
-“Đang nghĩ gì vậy? Tập trung ăn”.
-“Không có gì” Trúc Nhã lơ đãng trả lời.
Hắn thấy cô cứ ăn uống lúc này lúc kia không chịu ăn đầy đủ mà vẫn không hiểu tại sao Trúc Nhã lại có thể đủ sức lực để gánh vác cả hai công ty, bèn gấp thức ăn bỏ vào bát cô, rồi nói: