Ficool

Chapter 20 - CHƯƠNG 20: Ngày càng kì quặc

Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện một lúc thì tới giờ ăn, vì hôm nay là sanh thần của ông cụ nên nhà bếp đã đặc biệt nấu rất nhiều đồ ăn ngon. Bày ra rất nhiều bàn ăn đủ để cho tất cả mọi người ngồi vào, Trúc Nhã và Ngạo Kiến Thời cũng ngồi vào bàn ăn cùng nhau. Chung bàn ăn đó là ông bà nội và một số chú bác nắm giữ cổ phần lớn trong tập đoàn, những người này thì vô cùng biết điều từ trước đến giờ chưa bao giờ xem thường Trúc Nhã. Sau đó bữa ăn bắt đầu, vì là sanh thần ông cụ mọi người cũng thoải mái uống rượu vì thế mà Ngạo Kiến Thời cũng không tránh khỏi việc bị các họ hàng giả tạo khác mời rượu để mượn cớ này tạo lập mối quan hệ thân thiết.

Người nào đó vì lấy cớ về cùng Trúc Nhã nên cũng uống không ít, lúc không có ai để ý còn quay sang nói nhỏ với cô:

-“Tôi say rồi, em phải chịu trách nhiệm”.

-“Chịu trách nhiệm?” Trúc Nhã khó hiểu hỏi hắn.

-“Đưa tôi về” hắn giả vờ ngà ngà say để thao túng Trúc Nhã.

Kết thúc bữa tiệc đã là 2 tiếng sau, vốn dĩ Ngạo Kiến Thời giả say để cho cô để ý đến nhưng ai ngờ đến giờ phút này, trước mắt hắn lại mờ đi không ít cũng cảm chóng mặt không ngừng nhưng ý thức hắn vẫn còn khá tỉnh táo. Trúc Nhã quay sang kêu hắn đứng dậy chuẩn bị đi về thì thấy người bên cạnh ánh mắt đỏ ngầu lại còn hơi lờ đờ, cô cất giọng hỏi hắn:

-“Say thật à?”

Hắn không nói gì mà chỉ gật đầu răm rắp lại còn nhìn cô bằng ánh mắt cún con, như đang biểu thị là mình rất tội nghiệp cần được vuốt ve. Haizz đây chính là kế độc nhất trong lớp học trà xanh chứ đâu, giả vờ đáng thương rồi làm nũng với đối phương để lấy được lòng tin và sự thương cảm, chiêu thức này cũng quá thành công rồi...Sau đó Trúc Nhã nói tiếp:

-“Đứng dậy, về nhà”

Người kia mượn cớ say càng quá đáng hơn:

-“Đứng không nổi” sau đó hắn chìa tay ra ý muốn được cô nắm lấy để dìu hắn đi về.

Trúc Nhã hết cách với cái con người kì lạ này đành phải nắm lấy cánh tay hắn dìu lên đi về, hai ông bà cuối buổi tiệc chuẩn bị vào nghỉ ngơi thì nhìn thấy hai người họ đang chuẩn bị về. Họ đi đến cất giọng nói với Trúc Nhã:

-“Hay là hai đứa hôm nay cứ ở lại đây một đêm đi, sáng mai khi Kiến Thời tỉnh táo rồi về cũng không vội.”

Trúc Nhã định lên tiếng từ chối thì người bên cạnh mèo nheo nãy giờ giả vờ say thì lập tức tỉnh tảo lại như thường ngày. Cô cứ tưởng hắn làm vậy để từ chối ông bà nhưng không, Ngạo Kiến Thời trầm giọng nghiêm túc đáp lại lời hai ông bà:

-“Vậy cũng được ạ, tối rồi để cô ấy lái xe con khá lo lắng”.

Hai ông bà nghe hắn nói như vậy thì hài lòng nói:

-“Được, ta sẽ cho người dọn dẹp lại phòng của Trúc Nhã, hai đứa cứ từ từ đi dạo ngoài khuôn viên một lúc rồi vào phòng nghỉ”.

Trúc Nhã nghe thấy thì ngơ ngác luôn vì từ khi cưới nhau đến giờ cô và hắn chưa từng ở chung phòng cũng chưa từng ngủ chung với nhau nhưng người bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn ra vẻ tỉnh táo giờ lại quay sang cầm lấy tay cô đan vào tay mình rồi mèo nheo:

-“Đi dạo thôi”

Trúc Nhã nhìn vào tay của hai người đang đan chặt vào nhau rồi lên tiếng hỏi hắn:

-“Ý gì đây? Tại sao lại đồng ý ở lại? Chúng ta phải làm sao?”

Người kia thì vẫn như cũ, tỏ vẻ vô tội sau đó đáp lại lời cô:

-“Tôi say rồi, phải nắm tay không sẽ ngã mất” sau đó hắn lại nói tiếp.

-“Sợ em lái xe mệt nên ở lại thôi, vợ chồng cả mà tôi không ngại đâu”

Cô nghe hắn nói xong thì cạn lời luôn, không hiểu sao càng ngày hắn mặt dày khi ở cạnh cô, hai người họ trong lúc đợi dọn dẹp lại phòng thì cùng nhau ra ngoài đi dạo. Ngạo Kiến Thời vẫn thế nắm chặt tay cô cứng ngắt không buông, Trúc Nhã nói:

-“Tỉnh táo như thế thì buông tay ra được chưa?”

-“Vẫn còn say lắm, sẽ ngã, còn thấy lạnh nữa” người bên cạnh như được nước làm tới mà như trà xanh siêu cấp làm nũng với cô.

Trúc Nhã không biết Ngạo Kiến Thời có thật sự say hay không nhưng mà bây giờ họ đang đi ngoài trời Đông, thời tiết rất lạnh hơn nữa hắn lại còn uống rượu. Cô sợ hắn cảm lạnh nên mới buông tay hắn ra rồi sau đó cởi khăn quàng trên cổ mình ra quay sang người bên cạnh ra lệnh:

-“Cuối xuống”.

Ngạo Kiến Thời nghe được lời của Trúc Nhã thì cũng mau chóng nghe lời cuối người xuống đối mặt với cô. Cô sau đó choàng khăn lên cổ cho hắn rồi nói:

-“Sao không uống ít thôi?”

-“Vì em mà...” người kia vô tội làm mắt cún con với cô.

Sau đó học bá trà xanh lại tiếp tục nắm lấy tay cô thật chặt còn mặt dày nói thêm là trời rất lạnh không nắm tay thì sẽ bị cảm, rồi Ngạo Kiến Thời dắt Trúc Nhã đi dạo mấy vòng trong khuôn viên nhà chính, khoảng 15 phút sau họ cùng nhau về phòng. Về đến phòng cũ của Trúc Nhã, nơi mà cô đã sống mười mấy năm ở đây Ngạo Kiến Thời cẩn thận ghi nhớ từng chi tiết.

Căn phòng trông rất đơn giản, chỉ còn lại mấy vật dụng đã cũ kĩ qua màu của thời gian. Trong đó, hắn để ý trên bàn học có một khung ảnh, người trong ảnh chính là Trúc Nhã của năm 18 tuổi khi cô tốt nghiệp cấp 3, trong khung ảnh đó Trúc Nhã chỉ đứng một mình cầm bằng tốt nghiệp và các giải thưởng danh giá mà cô dành được trong những năm học cấp 3. Trúc Nhã 18 tuổi tóc ngắn ngang vai có thêm mái ngố trông vô cùng dễ thương và non nớt nhưng cô không cười, vẫn là cái nét mặt thường ngày cho đến tận bây giờ trông vô cùng lạnh lùng.

Tấm ảnh đó chính là vào ngày tốt nghiệp ông bà nội cho người đến để chụp hình kĩ niệm cho cô, nhưng ông bà không đến vậy nên trong khung hình đó cô chỉ trơ trọi một mình. Trúc Nhã thật ra cũng không biết tấm ảnh này được in ra từ lúc nào, vì sau năm 18 tuổi cô đã ra nước ngoài học đại học rồi lăn lộn sớm trên thương trường, mấy năm nay tuy rằng tiếp quản tập đoàn gia đình nhưng cô đã dọn ra riêng dù cho lâu lâu có về lại nhà chính nhưng cũng không hề vào lại phòng mình ngày xưa...

More Chapters