Sau khi thống nhất
với Kỳ Trùng Đoạn Thiên Xích Điệp đưa Trần Uyển vượt Hoang mạc thuận lợi, hắn sẽ
đưa Thiên Hoang Tuỷ Quả cho nó! Phải biết loại dược tài Thiên Hoang Tuỷ Quả có
phẩm cấp không thấp, nếu bán ra ngoài ít nhất cũng được mười tới bốn viên
Nguyên Tinh, vậy mà bây giờ lại phải đưa cho Kỳ Trùng chết tiệt này, bảo sao Trần
Uyển không khỏi đau lòng cơ chứ?
“Lâm Thanh Tuyền,
đi theo ta đi!” Trần Uyển đã nhớ rõ lần đầu chuyển đổi trạng thái Yêu Hoá, hắn
vậy mà một kích tất sát đám đệ tử của nàng. Hiện tại nàng cũng không còn tức giận
chuyện kia, nhưng hắn vẫn có chút không ổn nên đề nghị nàng đu theo.
Một phần là để
xin lỗi chuyện lúc trước, mà quan trọng hơn là đưa nàng đi theo để có thể xử được
tên Hắc Tần kia. Bảo Cụ hay cơ duyên bên trong, Trần Uyển tất nhiên sẽ không
chiếm trọn tất cả nếu như Lâm Thanh Tuyền ra tay giúp hắn.
“Ta sao?” Lâm
Thanh Tuyền lộ rõ vẻ nghi hoặc nhìn Trần Uyển, không phải giữa nàng và hắn đã hết
nợ rồi sao? Tại sao hắn còn nói ra câu đó, chẳng lẽ là có mục đích khác?
Trần Uyển không
giải thích thêm, liền tiến tới nắm lấy bàn tay ngọc của nàng mà dẫn đi! Ngay
lúc đó, Đoạn Thiên Xích Điệp trong người hắn phát ra dao động, thanh âm chửi bới
của nó tràn vào hải não Trần Uyển và nó đòi thêm một dược tài nữa! Tất nhiên Trần
Uyển không chịu, cả hai cãi qua cãi lại một hồi mới ngừng. Cuối cùng Trần Uyển
phải đưa Thiên Hoang Tuỷ Quả và Nguyệt Hoang Chi Thảo cho nó, điều này khiến Trần
Uyển đau lòng đến khó chịu.
Ngay khi hai người
Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền bước vào phạm vi Nội Vực Cấm Khu, một cảm giác trì
trệ lan tới cuốn lấy hai người bọn họ. Tốc độ chậm chạp đến đáng sợ, nguyên khí
dần bị đông kết thành băng đá, ngay cả huyết mạch cũng có dấu hiệu tương tự, chỉ
sợ không đến ba hơi thở thì hai người bọn họ sẽ chết không khỏi nghi ngờ.
Cơn mưa ăn mòn mọi
thứ rơi xuống nhỏ lên trên thân thể hai người bọn họ, chỉ một lát sau liền thấy
làn khí nhàn nhạt bay lên giữa không trung, y phục bọn họ vậy mà đang tự động
tan rã. Lâm Thanh Tuyền lộ ra một thân thể trắng hồng ngọc, bờ vai mịn màng chạm
vào Trần Uyển, nguyên khí bùng phát hoá thành xiêm y khoác tạm! Gương mặt Trần
Uyển hay Lâm Thanh Tuyền đều đỏ bừng như trái gấc, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ hiện
ra.
Tất nhiên tiến
vào phạm vi Nội Vực Cấm Khu thì đám người Trần Hoang Vũ không thấy được gì cả,
chỉ có bên trong nhìn ra được bên ngoài mà thôi.
Đoạn Thiên Xích
Điệp thấy vậy phát ra thanh âm “chít chít”, một làn sóng vô hình như cuồng
phong bao phủ cả hai người bọn họ. Chớp mắt mọi thứ trở lại bình thường, chỉ là
cơ thể trần truồng hai người bọn họ đang hiển lộ trước mặt nhau.
“Trần Uyển à, cô
nương này cũng không tệ, hay là…” Xích Quân đang uống ngụm rượu lớn, ánh mắt liếc
qua nhìn thấy bờ vai mịn màng của Lâm Thanh Tuyền không khỏi cười gian, hắn
truyền âm nhắc nhở Trần Uyển.
“Sư phụ, người
nói gì vậy chứ? Già mà không đứng đắn chút nào?” Trần Uyển vận chuyển nguyên
khí hoá thành y phục khoác tạm thời, dù sao thì nơi này cũng không có nhiều người
lui tới nên cũng không cần tỏ ra ngại ngùng.
Lâm Thanh Tuyền
nàng cũng sử dụng nguyên khí hoá thành xiêm y mặc vào, nguyên khí tràn ra che lại
làn da trắng hồng từ cổ tới đôi chân thon dài. Ánh mắt khẽ liếc nhìn Trần Uyển
có chút ngại ngùng, Trần Uyển dường như nhận thấy ánh mắt kia có chút lúng túng
gãi gãi đầu cười khan.
Nhờ sự gia trì của
Đoạn Thiên Xích Điệp, hai người bọn họ thuận lợi thông qua vùng rộng lớn hơn
hai trăm dặm. Một màn mưa có thể lấy mạng sinh linh chỉ trong ba hơi thở, vậy
mà đối với Kỳ Trùng không chút tác dụng nào cả.
“Lâm Thanh Tuyền,
lát nữa nếu có gặp tên Hắc Tần kia thì chúng ta liên thủ trảm sát hắn!” Trần Uyển
vừa đi vừa suy tính kế hoạch, sau đó hắn nhìn qua Lâm Thanh Tuyền lên tiếng.
“Nhưng mà sau
lưng hắn còn có vị cao thủ thần bí kia?” Tất nhiên nàng sẽ ra tay, nhưng nàng lại
e ngại vị cao nhân phía sau tên kia.
“Điều này cô
không cần lo lắng, chỉ cần tới lúc đó giúp ta là được rồi!” Trần Uyển phất tay
một cái lên tiếng, lão bất dịch kia cứ để sư phụ cầm chân một lúc, hắn lại
không tin liên thủ với Lâm Thanh Tuyền lại để hắn chạy thoát.
“Ừm!” Lâm Thanh
Tuyền nghe xong hơi nghi hoặc, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.
Vượt qua hoang mạc
mưa rơi rộng lớn, Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền đã tiến tới miệng sơn động, ở
đây quả thật rất lớn, từ đây có thể nhìn thấy sơn động Nội Vực giống như một đầu
Nguyên Thú đang há lớn miệng vậy. Xung quanh đây đều là thi thể chất đầy các đầu
hung thú và nguyên thú khác nhau, ngay cả xương cốt con người cũng có. Cả hai đồng
thời cất bước tiến vào bên trong Sơn động, ở đây chia ra nhiều lối đi khác
nhau, mỗi một cánh cửa đá đều ẩn ẩn nguy hiểm triền miên.
Phía trước mỗi
cánh cửa ngã rẽ vào bên sâu bên trong, đều có mấy pho tượng khác nhau đứng bất
động ở đó, hình dáng vừa là con người lại vừa là Nguyên thú, giống như một phần
nhỏ bị hoá đá vậy.
Cùng lúc đó,
không gian nơi bọn họ đang đứng hơi dập dờn méo mó, một vết nứt thoáng xé ra gần
một trượng, bên trong bước ra thân ảnh có vẻ thảm hại hiện rõ! Y phục rách nát
không còn một mảnh, tất nhiên hắn cũng dùng nguyên khí tạo thành y phục, toàn
thân xuất hiện vết chém hằn sâu khó hồi phục.
“Trần Uyển, ta phải
giết ngươi!” Vừa bước ra thấy gương mặt quen thuộc phía dưới, Hắc Tần đột nhiên
như thú hoang điên cuồng lao tới, miệng gầm gừ rít gào chói tai. Trong tay hắn
xuất hiện thanh thương tam xoa đánh ra, nguyên khí bùng nổ khiến khu vực xung
quanh chấn động.
Lâm Thanh Tuyền
thấy vậy liền cầm Roi Ngũ Sắc phóng ra ngăn cản, hai Bảo Cụ va chạm phát ra
thanh âm chói tai, tia hoa lửa bén nhọn bên tung toé giữa không trung, bụi mù
bay lên phủ kín. Không lâu sau đó, Lâm Thanh Tuyền bộc lộ khí thế bản thân mà
lao tới, Roi Ngũ Sắc trong tay quất mạnh cài đường.
Trần Uyển nhếch
môi cười nhẹ, Văn Thương xuất hiện trong tay hoá thành Trúc Văn Thương, chuôi
bút có Huyết Thạch Linh Mộc gia trì nên tăng thêm khả năng chiến đấu! Hắn bật
người lao tới, Trúc Văn Thương xoay nhẹ chém mấy nhát liền kề!
“Keng!” Ba Bảo Cụ
điên cuồng giao thoa lẫn nhau phát ra thanh âm kinh người, lực xung kích theo
đó cuộn trào dữ dội. Vài giây tiếp theo, cả ba thân ảnh đồng thời lao tới, Bảo
Cụ trong tay liên tục vung tới hướng điểm yếu hại đối phương đâm liên tục. Trần
Uyển xoay người né tránh, hữu thủ vung lên đánh bật thanh thương Hắc Tần ra
ngoài. Cây roi ngũ sắc phóng tới đánh bật Hắc Tần văng ngược ra sau, thân ảnh
va chạm vào mấy cây cột đá khiến chúng vỡ nát.
“Hắc Tần, mặc dù
ngươi là Thượng Kỳ Linh Mạch Cảnh, nhưng muốn một chọi hai thì không đơn giản vậy
đâu!” Trần Uyển để chéo Trúc Văn Thương phía sau lưng cười nhạt lên tiếng, ánh
mắt sắc lạnh nhìn về thân ảnh phía trước.
“Thật không ngờ
ngươi lại dẫn cô ta vào đây, không sợ bị cô ta đâm lén sau lưng sao?” Hắc Tần
giơ tay lau khoé máu trên miệng, gương mặt bầm tím, thân thể có vài vết trầy xướt
hiện ra. Hắn nhìn hai người Trần Uyển cười nhạt chế giễu, ý đồ muốn chia rẽ hai
người bọn họ.
“Hắc Tần, ngươi
cũng không nên lấy lý do này để đả kích ta. Chỉ cần người đâm ta không phải là
ngươi, thì ta đều chấp nhận!” Trần Uyển lắc đầu lên tiếng, sắc mặt lạnh lẽo gấp
nhiều lần.
Bên cạnh Trần Uyển,
Lâm Thanh Tuyền nghe vậy liền hơi động dung, ánh mắt nhìn hắn tỏ rõ sự nghi hoặc
về câu nói vừa rồi. Hắn chẳng lẽ không sợ ta có ý đồ đó sao? Chẳng lẽ thà bị ta
đâm sau lưng còn hơn tên kia?
Hắc Tần nghe vậy
chỉ nhếch môi cười nhạt, hắn phất tay một cái lộ ra một Bảo Cụ mới. Một cây
cung màu lam nguyệt sương thoáng hiện, trên thân cung có nhiều lớp hoa văn xen
kẽ nối liền với nhau, một loại dao động kì dị toả ra xung quanh. Hắc Tần nắm
dây cung kéo căng ra, nguyên khí hội tụ dữ tợn, ngay tức khắc có ba mũi tên ngưng
tụ từ nguyên khí, mũi tên chứa ánh sắc như sao băng vậy.
“Tinh Hà Phi Nguyệt
Tiễn!”
“Vút!” Miệng hắn
khẽ mấp máy quát lớn, hữu thủ thả dây cung ra, chớp mắt ba mũi tên nhanh chóng
lao đi với tốc độ cực nhanh. Ba mũi tên xuyên qua không khí xé chúng làm hai,
những cột đá phía trước đều bị xuyên thủng chấn vỡ nát! Nguyên khí thiên địa
gào thét dữ tợn, tiếng cười Hắc Tần như điên như dại vang lên.
Trần Uyển cảm nhận
được uy lực Bảo Cụ kia không hề tầm thường chút nào, hắn nhanh chóng sử dụng Bảo
cụ Hoang Phong Cổ Lân ôm lấy thân ảnh Lâm Thanh Tuyền tránh đi. Cùng lúc đó nạp
giới hắn phát ra ánh sáng đặc dị, một loại Bảo Cụ khác xuất hiện trong tay. Nhìn
lại thì đó là Bảo Cụ Hoang Phong Phiến, màu sắc vàng nhạt viền xanh lá xen kẽ,
bên trên có những hình thù nữ tử đang thực hiện các điệu múa cổ quái!
“Hoang Phong Phiến!”
“Vù!” Trần Uyển vận
chuyển nguyên khí cuồn cuộn mạnh bạo, hắn xoay người quạt mạnh một cái. Ngay lập
tức, trước mắt xuất hiện một đợt cuồng phong dữ tợn hình thành mạnh mẽ, chúng
như lốc xoáy lớn chùng mười trượng bao xoắn vặn khiến tất cả mọi vật xung quanh
nát vụn. Bên trong đợt cuồng phong hung hãn kia, có những thanh dao găm sắc nhọn
lộ ra chém đứt đôi không khí, ngay cả nguyên khí thiên địa cũng bị như vậy.
“Ầm ầm!” Hai thế
công hung hãn vạn phần lao tới va chạm kinh thiên, phong bạo ngày càng dữ tợn
thổi bay tất cả vật thể xung quanh, ba mũi tên ánh nguyệt sao băng xuyên vào
bên trong cuồng phong! Từng thanh âm “ken két” vang lên, ánh sáng màu sắc phân
biệt loé lên từng hồi. Mặt đất bị xoáy mòn tạo thành lỗ lớn, sơn động rung chuyển
liên hồi. Chỉ vài hơi thở tiếp theo, từng luồng sáng bắn ra tứ phía, thanh âm nổ
lớn vang vọng lan ra tứ phía.
Trần Uyển vốn thực
lực yếu hơn nên bị chấn văng ngược ra phía sau đâm mạnh vào bức tường, xương cốt
vang lên thanh âm như muốn vỡ nát, miệng không kìm được phun ra mấy ngụm máu
tươi. Thân thể đầy vết thương, ở miệng thương thế còn có loé lên vài ánh sắc
nguyệt sao băng. Hắn gian nan ngẩng mặt lên nhìn phía trước, hữu thủ giơ lên
lau khoé máu trên môi.