Lúc này, bên trong sơn cốc lối đi thứ năm ở Nội Vực Sơn động lớn. Hai thân ảnh như con sóc nhảy nhót liên tục, Trúc Văn Thương lẫn Roi Ngũ Sắc phóng ra liên tục tấn công hai đầu khôi lỗi phía trước. Thế nhưng thế công tung ra dường như không chút tác dụng nào cả, mỗi lần đầu thương xuyên tới đều chỉ toé ra hoa lửa kì dị, roi ngũ sắc phóng tới cũng tương tự không kém.
“Làm sao đây? Căn bản sức chúng ta không thể làm tổn thương chúng!” Lâm Thanh Tuyền có chút kiệt sức lên tiếng, trải qua giao đấu chống đỡ gần nửa cảnh giờ nàng đã kiệt sức rồi.
“Cô hỏi ta thì ta biết hỏi ai?” Trần Uyển lên tiếng, sắc mặt hắn còn khó nhìn hơn rất nhiều.
“Ầm ầm!” Hai đầu khôi lỗi trước mắt lại động thân lao tới, trong tay cầm thanh kiếm cùn rỉ sét giáng tới. Thanh âm rít gào kim loại từ thân thể khôi lỗi vang lên, bên trong thế công này hoàn toàn chứa sức lực cường hãn, không một chút nguyên khí hay nguyên lực nào cả. Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền không kịp tránh né, Trúc Văn Thương và Roi Ngũ Sắc giơ lên ngăn cản trước ngực!
Va chạm chớp mắt khiến hai chân bọn họ chùn bước quỳ khuỵu xuống, mặt đất bên dưới cũng bị kình lực mạnh mẽ đè ép nát bét văng lên đất đá. Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền rên khẽ mấy tiếng, sắc mặt chớp mắt tái nhợt đến không còn chút huyết sắc, máu từ khoé miệng chảy ra vài giọt.
Cả hai xoay Bảo Cụ trong tay hất văng thanh kiếm từ Khôi lỗi rồi né tránh đi, Hoang Phong Cổ Lân trong tay kích phát gia tăng tốc độ tránh thoát ra phía sau.
“Sư phụ, người có cách nào đánh nát hai đầu khôi lỗi không?” Trần Uyển hết cách nên đành truyền âm hỏi sư phụ.
“Có, mỗi một đầu khôi lỗi đều có khôi tâm riêng! Chỉ cần tìm ra được thì tung một đòn vào, lập tức chúng sẽ dừng lại!” Xích Quân biết thời cơ đã tới, nên ngay lập tức chỉ điểm một chút.
Nghe được lời kia khiến cho Trần Uyển vui vẻ không thôi, hắn không hề biết rằng sắp có chuyện kì dị xảy ra. Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần vào đôi mắt, mong muốn nhìn ra được khôi tâm trên thân bọn chúng. Nếu có thể dùng thần thức thì chắc chắc sẽ nhận ra ngay, nhưng bên trong đây tuyệt nhiên không thể dùng thần thức được.
Tốc độ nhờ Hoang Phong Cổ Lân mà nhanh gấp ba tới năm lần, hắn nắm tay Lâm Thanh Tuyền mà cũng tránh né, lách người khi khôi lỗi tấn công. Ánh mắt chớp động Lâm Thanh Tuyền nhìn về Trần Uyển, bên trong loé ra những điều nàng chưa bao giờ tưởng tượng đến. Cảm giác thân thể nàng hơi nóng ran ran, hai má đỏ ửng hồng lên.
“Thấy rồi!” Trải qua một hồi lâu giữ khoảng cách quan sát, Trần Uyển rốt cục cũng đã phát hiện ở phía sau gáy gần đầu khôi lỗi có ánh sáng luôn chớp động. Mỗi khi đầu khôi lỗi tấn công hay di chuyển, luồng ánh sáng phía sau gáy lại sáng rực lên, lại còn ra dao động yếu ớt khuếch đại.
Trần Uyển nhanh chóng phất tay, từ nạp giới lộ ra Bảo Cụ khác xuất hiện trong tay hắn. Trần Uyển không chút do dự cầm lấy hội tụ nguyên khí, Hoang Phong Phiến khẽ rung lên dữ dội. Một lát sau, Trần Uyển nhắm tới khôi tâm phía sau gãy chúng mà quạt mạnh một cái.
“Vù!” Luồng phong bạo dữ tợn hình thành cuồng phong với các dao găm sắc nhọn lao tới, mọi vật bên trong sơn cốc bị xói mòn xoắn nát thành bụi mịn. Cuồng phong lao tới va chạm vào thân thể khôi lỗi vang lên thanh âm đinh tai, giống như hai kim loại va chạm vậy! Chỉ chớp mắt sau đó, luồng ánh sáng sau gáy khôi lỗi vốn đang sáng mạnh mẽ thì bây giờ bắt đầu suy yếu rồi dần tắt đi.
Cả hai cỗ khôi lỗi đều dừng lại sự tấn công, thân thể bất động như tượng đá vậy. Cả hai người Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền thấy vậy đều thở dài nhẹ nhõm, cả hai dừng lại cách hai cỗ khôi lỗi một khoảng, bởi vì bọn hon vẫn còn lo lắng chúng sẽ hoạt động.
Lúc này lõi năng lượng phía sau gáy đầu khôi lỗi kia hiện ra vết rạn nứt, khôi tâm đã nứt vỡ mất đi sự duy trì năng lượng nên chúng khựng người lại. Một loại khí kì dị từ khôi tâm phát tán ra xung quanh, loại khí này không mùi không vị từ từ toả ra phủ kín cả sơn cốc bên trong.
Khí giống như làn bạch khí (sương mù) lan ra khắp nơi bảo phủ cả hai thân ảnh vào trong, chúng không hề gây hại cho Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền, nhưng cũng đồng thời khiến hai bọn họ có cảm giác khác lạ ngày thường.
Hai cỗ khôi lỗi sau khi bộc phát toàn bộ khí khôi tâm, thì cũng đã hư hại trở thành đống sắt vụn vỡ ra khắp nơi trên mặt đất. Mọi thứ chỉ diễn ra chưa đầy mười hơi thở, khôi lỗi nát vỡ, làn bạch khí trôi nổi giữa không trung sơn cốc.
Lúc này, hai người Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền vẫn duy trì nguyên khí hoá thành y phục, xiêm y khoác kín thân thể. Lần này do ảnh hưởng luồng bạch khí, nguyên khí bọn họ bị phong bế không thể vận chuyển được nữa.
Lúc này thân hình hơi chút cường tráng Trần Uyển lộ ra, có ngực nở và cơ bắp hoàn toàn, mặc dù hắn mới chỉ 17 tuổi mà thôi, nhưng thân hình đó đã giống như thiếu niên 23 tuổi trở lên rồi! Sắc mặt hắn cũng hơi chút biển đỏ hồng, đôi mắt đen tuyền hoá thành màu hồng lưu chuyển bên trong, làn bạch khí như ảnh hưởng tới thần trí khiến hắn sinh ra cảm giác nóng hức toàn thân, cổ họng hơi khô khan, đôi môi như thiếu chút vị gì đó.
Mà phía đối diện, thân thể Lâm Thanh Tuyền cũng đang duy trì nguyên khí hoá thành xiêm y, thì bây giờ đã từ từ tan biến. Lộ ra một thân hình gợi cảm trắng nõn, làn da mịn màng không chút sạm nào, đôi chân ngọc trắng thon dài, gương mặt nàng lúc này cũng hồng thắm khiến nam nhân nào nhìn tới cũng khó kiềm chế sự dục vọng bản thân, đôi mắt màu hồng phấn lưu chuyển linh hoạt, uyển chuyển, ẩn ẩn bên trong có nét quyến rũ khó cưỡng lại. Nàng cũng có cảm giác toàn thân nóng ran, làn bạch khí lan tới thần trí khiến nàng khó kiểm soát được những suy nghĩ kia. Ngọc ôm trước ngực nhìn về phía Trần Uyển, đôi mắt chớp động của nàng như bị thân thể kia hấp dẫn.
Trần Uyển cũng phóng đôi mắt mờ hồ nhìn tới thân thể gợi cảm của Lâm Thanh Tuyền, yết hầu chớp động khiến hắn không thể kiểm soát bản thân nữa.
“Tới rồi tới rồi, haha!” Xích Quân nhìn cảnh tượng đang diễn ra, hắn cười khoái chí thầm nghĩ trong lòng!
Trần Uyển bước nhanh tới, hơi thở của hắn ngày càng mạnh hơn, yết hầu không chịu nổi mà chuyển động liên tục. Hữu thủ nắm lấy thân thể trắng hồng của nàng mà ôm vào, hắn cúi mặt xuống đưa đôi môi chạm nhẹ vào bờ môi của nàng, hắn tham lam xâm chiếm dữ tợn hơn. Tả thủ còn lại sờ nắn hai đồi núi trước ngực nàng ta, sau đó từ từ hạ xuống bên dưới rốn bụng của nàng…
Ngay khoảnh khắc này, Lâm Thanh Tuyền đỏ ửng mặt đến khó tả nữa, vẻ yếu đuổi của nàng lộ rõ ra càng khiến cho Trần Uyển không thể chịu nổi thêm. Hắn ngay lập tức bế lấy thân thể của nàng đi tới một tảng đá gần bờ hồ, một cảnh mặn nồng tình thắm của hai người bọn họ diễn ra…..
Ở phía sơn cốc lối vào thứ tám lúc này, dưới sự giúp đỡ của sư phụ mà Hắc Tần đã thoát khỏi trận pháp quái dị kia, nhưng cũng vì vậy mà chịu tổn thương không ít. Vì dù sao cưỡng chế phá trận sẽ khiến người bên trong trận chịu phản phệ, nhẹ thì tổn hao tinh thần và kinh mạch, nguyên khí, nặng thì có thể vỡ nát kinh mạch, nguyên đan trong cơ thể có thể vỡ vụn.
Hiện tại Hắc Tần hắn đang ngồi xếp bằng lại khôi phục thương thế, ánh mắt hắn liếc xéo sư phụ mà mắng thầm mấy câu! Lúc ra tay không thể dặn dò hắn cẩn thận, ngược lại ra tay không chút nương từ nào cả, giống như là muốn nhân cơ hội giết hắn luôn vậy.