Phía đối diện, Hắc
Tần hắn ổn hơn khá nhiều, dường như va chạm vừa rồi ít gây tổn thương nặng cho
hắn. Dù sao thì hắn cũng là Thường kỳ Linh Mạch Cảnh, nên sức chống chịu cũng mạnh
hơn bình thường.
“Xoẹt!” Ngay khoảnh
khắc tiếp theo, từ trong bụi mù hiện ra một cây Roi Ngũ Sắc, đầu dây sắc nhọn
như có thể xuyên thủng mọi thứ vậy. Nguyên khí hùng hồn hội tụ, chỉ vài hơi thở
nó lao tới đánh mạnh vào thân thể Hắc Tần.
Va chạm bất ngờ
khiến Hắc Tần chịu thương thế cực kì nặng, thân hình chấn động văng ngược ra
phía sau, nhân cơ hội đó hắn cũng bỏ chạy vào một trong mười ngã rẽ sơn động,
thanh âm tức giận của hắn vang vọng nơi đây: “Trần Uyển, Lâm Thanh Tuyền, các
ngươi đợi đó, sau này ta sẽ trả món nợ hôm nay!”
“Khụ khụ!” Trần
Uyển ho khan mấy tiếng, quả nhiên thực lực chênh lệch nên vẫn chịu thương thế rất
nhiều, hắn nghe giọng nói đầy phẫn nộ kia chỉ nhẹ cười nhạt một tiếng.
“Không sao chứ?”
Lâm Thanh Tuyền đi tới cạnh Trần Uyển lo lắng hỏi. Mặc dù nàng và hắn vẫn còn một
khoảng cách khó có thể tiến gần, nhưng vì hắn đưa nàng vào đây nên hỏi thăm một
chút cũng không có gì to tát cả.
“Không sao, chúng
ta mau đi thôi!”’trần Uyển hơi lảo đảo đứng dậy, hắn phất tay rồi tiến vào bên
trong sơn động.
Phía trước mặt bọn
họ phân chia ra mười lối đi khác nhau, mà bên trong đều là một mảng tối đen kịt
khó mà thấy rõ được. Trước cánh cửa mỗi lối đi đó đều có những lớp hoa văn kì dị
trải dọc, cành nhìn kĩ thì lại càng mờ mịt không thể thấy rõ hình thù kia, xung
quanh cánh cửa có những sợi dây leo to như bắp tay trải dọc bề mặt.
Trần Uyển lập tức
sử dụng thần thức dò xét mười lối đi phía trước, thế nhưng điều làm hắn kinh ngạc
là không thể dò xét được, hắn lại dùng nguyên hồn lực nhưng cũng tương tự như
thần thức. Điều này làm hắn hoài nghi không thôi, thần thức hay nguyên hồn lực
khi vừa tiến tới va chạm cánh của thì liền bị đánh bật trở lại, căn bản không
thể dò xét được.
“Chúng ta đi vào
lối nào?” Lâm Thanh Tuyền cũng tương tự, nàng ta cũng dùng thần thức dò xét
nhưng cũng không thể. Hơi chút không biết làm thế nào, nàng nghiêng đầu nhìn Trần
Uyển hỏi.
“Sư phụ, người có
thể hay không phát hiện đáng ngờ mười lối đi này?” Trần Uyển lại không hề đáp lời,
hắn thầm truyền âm cho Xích Quân hỏi.
“Ta cũng không thể
dò xét được!” Lợi hại như Xích Quân mà cũng không thể dò xét được, xem ra mười
lối đi này cũng có huyền cơ gì đó: “Nhưng mà Kỳ Trùng Đoạn Thiên Xích Điệp có lẽ
dò xét được, chúng thuộc dạng tinh thông thiên địa, không gì có thể ngăn cản
chúng dò xét!”
Trần Uyển nghe vậy
lập tức thay đổi sắc mặt từ lo lắng sang vui vẻ, nhưng sau đó nghĩ tới Đoạn
Thiên Xích Điệp luôn đòi hỏi những thứ trân quý, điều đó khiến cho Trần Uyển
không dám trao đổi.
Thế nhưng lần này
không cần Trần Uyển lên tiếng trao đổi, Đoạn Thiên Xích Điệp vang lên thanh âm
“chít chít”, sau đó phát ra luồng dao động tản ra mười lối đi phía trước! Chiếc
vòi dài của nó cực kì nhạy cảm, chỉ giấy lát sau nó đưa đôi mắt hồng đỏ nhìn về
lối đi thứ năm từ trái sang phải, sau đó lại phát ra thanh âm thức giục Trần Uyển
mau vào trong đó.
“Ngươi chắc chứ?”
Trần Uyển có hơi đắn đo ngập ngừng truyền âm hỏi lại, Đoạn Thiên Xích Điệp phát
ra thanh âm “chít chít” ý bảo là hoàn toàn chắc chắn, nếu không nghe theo sẽ hối
hận.
“Chúng ta vào lôi
thứ năm từ trái sang phải đi!” Trần Uyển hơi trần ngâm suy nghĩ, mặc dù còn hơi
nghi ngờ nhưng vẫn quyết định nghe theo. Hắn nhìn về Lâm Thanh Tuyền chỉ tay về
một hướng rồi nói, sau đó hai người bọn họ đều cất nước tiến về phía trước.
Tại lối vào thứ
năm bên trong sơn động Nội Vực Cấm Khu, một lớp dây leo chằng chịt như mạng nhện
phủ kín, lúc đầu bọn họ tưởng có cánh cửa đá hoặc gì đó, nhưng không ngờ không
có cánh cửa nào cả, mà thứ ngăn cách thần thức lẫn nguyên hồn lực dò xét lại là
thứ dây leo này.
Hai người tiến tới
bước qua đám dây leo kia tiến vào bên trong, vừa bước vào thì cảm nhận một luồng
khí lạnh lẽo tràn tới như muốn đóng băng vậy, ở lối đi này trải dài tận hai dặm
và cực kì tối không có một chút ánh sáng nào xuyên vào được. Bên dưới mặt đất
có những đạo văn tự khác nhau, tuy nhiên nét vẽ có chút mờ và đứt đoạn.
Cả hai người nắm
tay lẫn nhau tiến từng bước đi về phía trước, nguyên khí cả hai lặng lẽ vận
chuyển tránh cho hàn khí xung quanh xâm nhập vào nội thể. Ánh sáng nguyên khí
hai người phát ra soi sáng một trượng, tầm nhìn cũng xem như ổn hơn lúc trước.
Bên trong lối đi,
tiếng nước nhỏ giọt từ trên vách động rơi xuống, thanh âm cơn gió lạnh rít gào
không ngừng. “Trần Uyển, cẩn thận dưới chân ngươi!” Xích Quân đưa ra thanh âm cảnh
báo.
Trần Uyển nghe vậy
lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn xuống bên dưới mặt đất, hắn thấy được có nhiều
Trận Văn khác nhau nằm lẳng lặng ở đó, nhiều đường nét đứt đoạn mờ nhạt. Nhưng
dù vậy cũng không thể xem thường được, bởi vì nó cũng có thể hình thành tàn trận
pháp.
“Thanh Tuyền cô
nương, nhớ chú ý dưới chân tránh dẫm phải các đạo Trận Văn kia!” Trần Uyển nhìn
qua Lâm Thanh Tuyền nhắc nhở một tiếng.
Lâm Thanh Tuyền
nghe vậy gật nhẹ đầu, cả hai người bọn họ duy trì tốc độ chậm chạp tránh né các
điểm Trận Văn kia. Thế nhưng dù vậy, với đoạn đường dài tới hai dặm thì bọn họ
hoàn toàn không thể tránh được tất cả.
“Vù vù!” Ngay khoảnh
khắc tiếp theo, Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền đồng thời giẫm phải đạo Trận Văn
không nguyên vặn! Lúc này một cảm giác lạnh sống lưng tràn tới, bọn họ xoay người
lại nhìn về phía sau, từng đốm sáng lấp loé đang lao thẳng tới bọn họ. Nhìn kĩ
lại thì đó là các đạo Trận Văn đang phóng tới, chúng không phải để thiết lập trận
pháp.
Trần Uyển có chút
nổi da gà, nhanh chóng nắm tay Lâm Thanh Tuyền mà lao đi, nguyên khí bùng nổ
tăng tốc độ. Thế nhưng cũng vì vậy mà đánh thức rất nhiều Trận Văn bên dưới,
nhìn lại số lượng thì lên tới mấy trăm đạo. Mỗi một đạo đều có uy lực sánh
ngang sức mạnh Thường kỳ Linh mạch cảnh, đây là uy lực không phải Trần Uyển hay
Lâm Thanh Tuyền có thể chống đỡ được.
“Hoang Phong Cổ
Lân!” Trần Uyển nhìn ra phía sau, tốc độ hơn trăm đạo Trận Văn kia lại nhanh tới
vậy, hắn phất tay cầm lấy Bảo Cụ Hoang Phong Cổ Lân rồi truyền nguyên khí vào
bên trong, ngay tức khắc tốc độ bọn hon tăng lên gấp ba lần chạy theo hình dích
dắc, phía sau nổi lên cuồng phong ngăn cản phần nào tốc độ đạo Trận Văn tiếp cận.
Dù vậy sử dụng Bảo
Cụ hao tổn rất nhiều nguyên khí thể nội, đây cũng không thể là cách lâu dài. Trần Uyển vừa duy trì tốc độ vừa suy nghĩ tìm
cách, ánh mắt hắn đảo đảo xung quanh nhưng vẫn là không nghĩ ra được cách nào cả.
Ngay phía trước
khoảng ba mươi trượng nữa là thoát ra lôi đi này, tuy nhiên lúc này nguyên khí
Trần Uyển đã hao kiệt, trạng thái Yêu Hoá của hắn sắp chuyển đổi, hắn chỉ sợ sẽ
không kiềm chế bản thân mà kích sát Lâm Thanh Tuyền.
Hắn nhanh chóng
thu Hoang Phong Cổ Lân lại tránh nguyên khí hao kiệt, nhưng cũng vì vậy mà bin
vô số đạo Trận Văn tàn dư phóng tới đánh mạnh dữ tợn. Cả hai người gầm thét
đinh tai, sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc, hơi thở yếu ớt. Kỳ Trùng Đoạn
Thiên Xích Điệp thấy vậy phát ra dao động mạnh mẽ, cuồng phong từ đôi cánh bướm
vỗ mạnh hình thành đánh tan vô số đạo Trận Văn phóng tới.
Kỳ Trùng nhìn lại
thân thể Trần Uyển không khỏi thất vọng, nó liếc nhìn rồi phát ra thanh âm
“chít chít, bên trong giọng kêu kia là chế giễu xem thường thực lực của hắn.
Trần Uyển và Lâm
Thanh Tuyền thoát khỏi lối đi quỷ dị kia, cả hai ngồi ở đó hồi phục nguyên khí
và những thương thế xuất hiện trên cơ thể!