Ficool

Chapter 36 - Chương 36: Linh Trì.

“Trần Uyển vô liêm sỉ nhà ngươi ta chém chết ngươi, đứng lại cho ta!” Giọng nói tức giận tràn đầy phẫn nộ quát vang khiên sơn cốc chấn động.

Trong tay nàng cầm chắc cây Roi Ngũ Sắc quất ra vô số đợt, mỗi lần quất ra đều khiến mặt đất, mặt tường hay vách sơn cốc đều hằn lên vết nứt tràn đầy năm màu khác nhau. Thực lực thật sự của nàng hiển lộ khiến cho Trần Uyển càng thêm khiếp sợ, hắn không ngờ được nàng ta lại ẩn dấu sâu như vậy.

“Lâm Thanh Tuyền, cô bình tĩnh chút đi! Nghe ta giải thích có được hay không, chuyện đó ta cũng đâu có muốn xảy ra đâu?” Trần Uyển cười khổ lên tiếng.

Lúc này cũng may nhờ có Bảo cụ Hoang Phong Cổ Lân nơi mới giữ được khoảng cách, mặc cho Lâm Thanh Tuyền tấn công thì Trần Uyển cũng không dám đánh lại. Hiện tại thực lực hắn và nàng không chỉ chênh cấp bậc, mà là một đại cảnh giới, là đại cảnh giới đó!

Chênh lệch lớn tới như vậy, sao hắn có sức chống đỡ cơ chứ! Chỉ là muốn thoát khỏi tay nàng cũng không dễ, chống đỡ cũng chỉ kéo dài thêm chút thời gian mà thôi. Chuyện giữa hai người xảy ra hắn hoàn toàn không biết vì sao lại như vậy, nhưng mà sự trong sạch của nàng vậy mà bị hắn cướp mất. Kêu nàng bình tĩnh nghe hắn nói chuyện, ngay cả hắn cảm giác như tự vả vào mặt mình vậy.

“Ta không cần biết, điều ngươi cần làm là dâng cái mạng vô liêm sỉ cho ta!” Lâm Thanh Tuyền hiện tại mặt mày băng lãnh, ánh mắt nhìn Trần Uyển như muốn băm thây vạn mảnh vậy.

“Lúc đó ta bị mất kiểm soát, cũng do luồng bạch khí kia gây ra. Chẳng phải cô cũng…” Trần Uyển lên tiếng kêu oan, thật sự lúc đó hắn đâu đủ kiểm soát thần trí để khống chế đâu chứ.

“Im miệng!” Lâm Thanh Tuyền vụt tới, ngọc thủ đưa ra tát vào mặt Trần Uyển một cái thật mạnh, tuy nhiên dường như chưa đủ nên nàng sử dụng Roi Ngũ Sắc trói hắn lại.

“Tỷ tỷ, có thể hay không nghe ta giải thích!” Trần Uyển bị một tát mạnh mẽ khiến hắn tổn thương mạnh mẽ, hắn ngay lập tức gượng cười lên tiếng.

Thế nhưng cặp mắt sắc lạnh của nàng căn bản không muốn cho hắn giải thích thêm, nàng rút ra một con dao găm nhỏ sắc bén. Hai tay giơ lên không chút do dự mà đâm xuống, Trần Uyển thấy vậy cũng không chống cự nữa, ngược lại nhắm mắt chờ con dao gắm đâm xuống.

Xích Quân hay Đoạn Thiên Xích Điệp thấy vậy liền định lao ra ngăn cản, nhưng đều bị Trần Uyển ngăn cản không cho bọn họ ra tay. Mọi chuyện cũng là do hắn, nàng mới chỉ 18 tuổi mà thôi, nhưng hắn đã… hắn đã lấy đi thứ con gái vốn có.

Con dao găm không chút chần chờ nào mà đâm tới, ánh mắt nàng sắc lạnh không chút niệm tình nào. Nhưng lúc này, bên trong đầu nàng hiện ra cảnh tượng hắn bảo vệ nàng, cũng giúp nàng tới đây, lại cùng nhau hợp sức đánh bại khôi lỗi, chuyện kia là sự cố xảy ra ngoài ý muốn, Trần Uyển bây giờ lại ngoan ngoãn chịu trận không phản kháng nữa. Tâm tình của nàng đột ngột hỗn loạn, con dao găm trong tay hạ xuống chạm vào da của Trần Uyển, máu từ mũi dao đâm xuống lăn theo gò má mà rơi xuống.

Trần Uyển vốn đang chuẩn bị nhận cái chết, cảm nhận được mũi dao dừng lại, hắn hơi cảm thấy đau nhói ở vùng má khi bị dao đâm. Ánh mắt mở hé ra thấy ánh mắt nàng tràn đầy sự tranh đấu, lông mày dãn ra đưa bàn tay nắm lấy con dao.

“Thanh Tuyền, nàng… bình tĩnh lại nghe ta nói có được hay không?” Trái tim Trần Uyển đập nhanh hơn, đối diện với đôi mắt long lanh kia khiến hắn có chút bồi hồi.

“Nàng yên tâm, chuyện đó nếu ta đã làm chắc chắn sẽ cưới nàng làm thê tử. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, với thực lực trung kỳ Linh Mạch Cảnh như ta, trong mắt môn phái Vân Mộng Đường không đáng giá! Chờ sau này thực lực ta tăng tiến, ta hứa với nàng sẽ cưới làm thê tử, tin tưởng ta!”

Trần Uyển nói ra những câu kia cũng không chút nào chắc chắn cả! Hiện tại hắn cũng chỉ là nguyên sĩ tán tu vô danh mà thôi, mà nàng Lâm Thanh Tuyền lại là thiếu môn chủ của Vân Mộng Đường, thực lực của nàng đích xác là Sơ kỳ Hoàng Tuyển. Do nàng muốn tham gia vào Cấm Khu nên mới áp chế thực lực, hiện tại lộ ra lại khiến Trần Uyển không thể không nói ra câu đó.

“Cưới ta? Nực cười, ngươi nghĩ phụ thân ta sẽ đồng ý sao?” Lâm Thanh Tuyền cười nhạt đáp, môi khẽ nhếch lên như đang giễu cợt Trần Uyển vậy.

“Ta biết với ta hiện bây giờ khó lòng để phụ thân cô chấp nhận, nhưng mà những lời ta nói ra tất nhiên ta sẽ làm được!” Trần Uyển hắn cũng không biết làm thế nào nữ, xảy ra những chuyện này thật sự khiến hắn khó xử lại càng thêm khó.

“Được, ta tin tưởng ngươi! Mười năm sau, hai mươi năm sau ngươi nhất định phải đạt được Bỉ Ngạn Cảnh, nếu không thì đừng bao giờ quay lại tìm ta!” Lâm Thanh Tuyền nghe xong câu nói đó cười lạnh, ánh mắt nheo lại lên tiếng đáp.

“Hai mươi năm, đạt tới Bỉ Ngạn Cảnh sao?” Trần Uyển nghe xong, sắc mặt hơi chút khó coi lặp lại câu nói vừa rồi.

“Sao? Không có bản lĩnh đó sao?” Lâm Thanh Tuyền cười lạnh chế giễu.

“Hai mươi năm đạt tới Bỉ Ngạn Cảnh, vậy là xem ra thời gian ngươi tu luyện gấp ba lần người thường!” Xích Quân nghe những lời nói kia không khỏi giật mình.

Hắn nhớ rõ năm hắn bắt đầu tu hành, từ Linh Mạch Cảnh đạt tới Bỉ Ngạn Cảnh cũng không dưới hai mươi năm, vậy mà bây giờ lại chỉ trong vòng hai mươi năm phải đạt được, đây là vừa thách thức và cũng làm khó Trần Uyển rồi.

“Được, hai mươi năm thì hai mươi năm! Mười năm sau, ta sẽ tới tìm nàng!” Trần Uyển hít sâu một hơi, bắt đầu từ hôm nay hắn phải cố gắng tu hành, không chỉ vì nàng ta mà còn là vì phụ thân mẫu thân hắn nữa.

“Từ giờ muốn mạnh lên bắt buộc phải bằng mọi giá, dù là những việc kia… cũng không thể bỏ qua!” Trần Uyển siết chặt hai tay lại thầm nghĩ, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn.

Lâm Thanh Tuyền quay người bỏ đi, nàng tiến tới bên chiếc hồ rộng chừng năm trượng nhìn xuống. Mặt hồ nơi đây quả thật trong xanh không chút gợn sóng, vả lại nàng cảm thụ được dòng nước này là loại nguyên dịch rèn luyện thân thể, cường hoá kinh mạch và xương cốt, là một loại bảo địa tốt.

Trần Uyển thở dài đi tới, hắn quan sát mặt hồ phía trước hơi nhíu mày. Kỳ Trùng Đoạn Thiên Xích Điệp thấy bờ hồ trước mắt không khỏi vui mừng, nó ngay lập tức từ trong người Trần Uyển bay ra rơi xuống mặt hồ, ngay lập tức tạo ra làn sóng lăn tăn.

Bên trong mặt hồ, Kỳ Trùng ngâm mình liên tục bên dưới, toàn thân nó chưa được gột rửa tái tại không ngừng vậy, thanh âm “chít chít” của nó vang lên khiến Trần Uyển tỏ ra nghi hoặc, bàn tay vân vê cằm suy nghĩ một hồi.

“Đây là Nguyên Dịch Tuỷ cốt, là loại Linh trì hiếm có đó! Nguyên Dịch Tuỷ Cốt rất tốt cho nguyên sĩ Linh Mạch Cảnh và Hoàng Tuyền Cảnh, mau xuống ngâm để bắt đầu tẩy phạt rèn luyện đi!” Xích Quân nhìn mặt hồ phía trước toả ra khí tức tinh hoa thuần tuý, hắn ngay lập tức truyền âm cho Trần Uyển.

Trần Uyển nghe vậy cũng gật nhẹ đầu, hắn lập tức cởi y phục sau đó bước vào bờ hồ! Bàn chân vừa mới chạm vào đã cảm nhận được sự ấm áp chảy tới, màu nước mặt hồ đột nhiên chuyển đối ra nhiều màu sắc khác nhau đan xen tràn tới thân thể Trần Uyển. Mà phía nửa bên kia bờ hồ, Lâm Thanh Tuyền nàng cũng đang ngâm bên trong, giữa hai người họ cách nhau một tấm màn chắn nguyên lực.

Trần Uyển ngồi xếp bằng bên dưới bờ hồ, hai mắt khép hờ lại thả lỏng tinh thần để hấp thu Nguyên Dịch hồ nước. Từng giọt nguyên dịch thuần tuý xuôi theo lỗ chân lông khắp cơ thể mà tràn vào, lúc này Trần Uyển cảm nhận toàn thân như có hàng tỷ con kiến đang bò và cắn xé khắp người.

Cảm giác ngứa ngáy đau đớn dần hiển lộ, sắc mặt hắn nhăn nhó nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Nguyên dịch tiến vào bên trong cơ thể chảy xuôi theo kinh mạch, lúc này Nguyên Đan trong cơ thể xoay tròn theo chiều kim đồng hồ ra sức hấp thu và luyện hoá nguyên dịch, từng giọt nguyên dịch sau khi luyện hoá hoàn tất liền chảy xuôi tới kinh mạch, tuỷ cốt, cương cốt và xương sống! Quá trình rèn luyện, giúp cho thân thể trở nên cường hoá mạnh mẽ cứng rắn hơn rất nhiều.

Bên ngoài hồ nước linh trì, từng luồng bong bóng nổi lên hề mặt nước, thất sắc hồ nước đã bắt đầu có dấu hiệu nhạt dần đi. Cảm giác không bao lâu nữa, tinh hoa ở linh trì này sẽ bị hấp thu tất cả.

More Chapters