Ficool

Chapter 38 - Chương 38: Thân Thế

Cảnh tượng trong hải não Trần Uyển lại thay đổi, phía trước hắn vẫn là căn nhà tồi tàn kia. Nhưng mà phụ thân và mẫu thân hắn đã già hơn, thằng nhóc kia lại lớn hơn rất nhiều chừng 15 tuổi.

Lúc này hắn vẫn đang bị các thiếu niên khác đánh đập trêu ghẹo trên đường phố, nhưng đối với điều đó thì thằng nhóc không hề giận, không hề kêu ca chút nào cả. Trong ngực hắn ôm lấy một túi gạo vui vẻ chạy về nhà, mặc dù tay chân mặt hắn xuất hiện dấu vết bầm tím trầy sướt.

Phụ thân và mẫu thân thấy hắn như vậy cũng đau lòng không thôi, túi gạo mà thằng nhóc kia mang về đủ ăn trong ba ngày. Mặc dù vẫn có cảm giác đau đớn từ vết sướt, nhưng miệng hắn vẫn nở nụ cười tươi khi nhìn phụ mẫu hắn.

Lại thêm một năm trôi qua, thằng nhóc kia bây giờ đã đạt tới 16 tuổi. Trong một buổi tối muộn, Trần Uyển thấy được thằng nhóc kia ăn tối vội rồi cầm cuốn thẻ tre lẫn bút chạy ra khỏi nhà, Trần Uyển cũng có một chút nhớ về cảnh tượng kia, đó là lúc hắn qua nhà La Hoàng rồi bị tên gác cổng ngăn cản không cho vào bên trong.

Quả nhiên đúng là như vậy, nhìn lại cảnh tượng đó lại càng khiến Trần Uyển khó hiểu hơn. Thằng nhóc kia lết người dời khỏi thôn làng ra phía sau núi, mà Trần Uyển không đi theo hắn, ngược lại đi vào bên trong gia đình La Hoàng xem rốt cuộc vì sao phụ mẫu La Hoàng không cho hắn vào trong.

Bên trong căn nhà gỗ lớn, ngọn nến thắp sáng cả căn nhà. Dường như có thanh âm lớn nhỏ phát ra, Trần Uyển thở nhẹ một hơi rồi hước tới quan sát.

“La Hoàng, từ nay ngươi không được tới gần tên A Ngốc kia nữa! Mau thu xếp đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi thôn làng này!” Giọng nói này là từ phụ thân La Hoàng quát.

“Tại sao vậy phụ thân? Chẳng lẽ A Ngốc hắn làm gì trái ý phụ mẫu sao?” Giọng nói này thì là La Hoàng, dù lâu rồi chưa nghe lại nhưng hắn vẫn có phán đoán chính xác.

“Đừng hỏi nhiều, A Ngốc hắn không làm gì cả, nhưng lai lịch phụ mẫu hắn thì khá khủng bố!” Lần này thì phụ thân La Hoàng nghiêm hơn quát.

Cứ như vậy bọn họ đều thu xếp tất cả đồ đạc, của cải trong nhà rồi hướng theo đường sau núi mà đi, điều làm Trần Uyển kinh dị là phụ mẫu La Hoàng lại có thể ngự không mà bay. Trần Uyển vuốt vuốt đôi mắt nhìn thật kĩ, quả thật hắn không nhìn lầm chút nào.

“Có điều gì đó ẩn giấu phía sau?” Khoảnh khắc mà hắn ra sau núi khi không được La Hoàng cho vào nhà, sáng sớm hôm sau hắn trở lại thôn làng thì thấy toàn bộ trên dưới bị giết sạch, đây là thứ khiến hắn nghi hoặc khoa hiểu hơn.

Nghĩ như vây, Trần Uyển nhanh chóng hướng con hẻm cuối làng mà đi tới, hắn bước vào căn nhà tồi tàn rách nát vẫn thấy phụ mẫu hắn đang ngủ say! Hắn nhìn vậy lại càng thêm nhiều nghĩ vấn, đôi lông mày khẽ nheo lại suy nghĩ: “Vì sao phụ thân La Hoàng lại nói lời đó, Phụ Mẫu ta thì có lai lịch khủng bố gì chứ?”

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo khiến Trần Uyển hoảng sợ, bên ngoài bầu trời vậy mà xuất hiện luồng hắc khí nồng đậm tràn tới, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ run rẩy.

Luồng khí kia xâm nhập vào toàn bộ căn nhà mà thôn dân đang ở, thanh âm thảm thiết thê lương vang lên. Điều khiến Trần Uyển không chỉ bất ngờ và kinh ngạc, và hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được nó lại xảy ra.

Hàng ngàn luồng huyết dịch bọn họ đều bay lên giữa không trung, sau đó hướng tới căn nhà tồi tàn rách nát của hắn dung hoà vào bên trong. Chỉ vài hơi thở sau, căn nhà phát ra quang mang kì dị rồi chớp mắt vụt tắt đi.

Bên trong luồng hắc vụ nồng đậm phát ra thanh âm bất ngờ, hắn phất tay muốn phá tan căn nhà kia. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức hoảng sợ mà quỳ rạp xuống, miệng lắp bắp lên tiếng: “Cung nghênh tộc trưởng!”

“Cái gì mà Cung nghênh tộc trưởng cơ chứ?” Trần Uyển lúc này đã có một chút ít hiểu biết, nhưng hắn vẫn tin tưởng về phụ thân của mình.

Từ trong căn nhà tồi tàn rách nát thoáng hiện ra hai thân ảnh một hắc bào, một vàng kim long phượng uốn quanh. Cả hai phát ra khí tức mạnh mẽ khiến toàn bộ hắc vụ mờ nhạt, lúc này ánh sáng vơi bớt đi thì Trần Uyển mới nhìn rõ được.

Hai con ngươi phóng to hai thân ảnh phía trước không khỏi run rẩy chấn động, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra thành lời.

Bởi vì trước mắt hắn, hai thân ảnh một hắc bào và một vàng kim long phượng kia lại chính là phụ thân và mẫu thân hắn.

“Đứng lên đi, tình hình Thượng Giới và Yêu Vực sao rồi? Các tộc đã ổn định hay chưa?” Mở miệng vừa rồi là thân ảnh Hắc Bào, hắn chính là phụ thân của Trần Uyển.

“Khởi bẩm tộc trưởng, Yêu Vực đã hoàn toàn ổn định, Thượng Giới xuất hiện nhiều tông phái khác nhau đang muốn thôn tính Yêu Vực!” Một tên nào đó thân toàn Hắc Vụ ôm quyền lên tiếng, trong giọng nói mười phần kính cẩn.

“Được rồi, mau hồi cung!” Phụ thân Trần Uyển phất tay một cái rồi lên tiếng, sau đó hắn dẫn vị nữ tử bên cạnh cùng bước vào luồng hắc vụ đậm đặc, thân ảnh cũng từ từ mờ ảo rồi biến mất.

“Mau tìm con trai ta rồi dẫn nó về!” Giọng nói phụ thân hắn vừa rồi lại vang lên.

“Phụ thân và mẫu thân hai người họ rốt cuộc là ai? Chuyện này là thế nào, vì sao bọn người kia lại gọi phụ thân là tộc trưởng?” Trần Uyển có chút không thấu về cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt đắn do suy nghĩ không thể hiểu được.

“Trong chuyện này có điều mờ ám, chỉ khi tìm được phụ mẫu mới có thể rõ ràng được!” Trần Uyển hít sâu một hơi lên tiếng.

Mặc dù chứng kiến cảnh tượng vừa rồi khiến hắn bất ngờ và khó tin, nhưng hắn cũng nhanh chóng ổn định tâm thần suy nghĩ chu toàn. Hiện tại đây cũng không chắc là huyền cảnh hay thực tại, nên mọi thứ có thể là nguỵ tạo dựa theo kí ức kia của hắn. Có lẽ phụ thân hai người không giống như vậy, hai người họ hoàn toàn là người phàm trần mắt thịt, sao có thể là tộc trưởng của ai đó được?

Bởi gì ý nghĩ kiên định của Trần Uyển, mà xung quanh không gian huyễn cảnh hơi chấn động, mọi cảnh tượng hắn tu luyện hay tới Đông Hoang Vực cũng được xuất hiện. Nhưng hắn lại không tin bất kì thứ gì xuất hiện tại đây cả, hắn chỉ nhẹ thở dài một hơi rồi đưa bàn tay chạm khẽ vào nơi nào đó không gian huyễn cảnh.

Ngay lập tức huyễn cảnh chấn động, từng vết nứt lan ra như tổ ong giăng kín, từng hình ảnh lúc hắn mới sinh ra cho tới bây giờ đều nằm ở những tấm kính rơi vỡ ra. Mọi thứ như ngọn lửa rực cháy giữa cơn bảo vậy, nháy mắt bốc hoả rồi nháy mắt vụt tắt, chỉ còn một chút hơi tàn làn cho người ta mãi tiếc nuối và suy nghĩ day dứt.

Bên ngoài mật thất sơn cốc, một hơi thở nhẹ nhàng bỗng nhiên phát ra, hai mắt nhắm thật lâu của Trần Uyển cũng mở nha, đôi lông mi có chút ướt đẫm nước mắt. Mọi cảnh tượng vừa rồi, dù là huyễn cảnh hay thực tại thì cũng làm cho hắn khó hiểu về lai lịch phụ mẫu cảu hắn.

Phía bên Lâm Thanh Tuyền cũng đã hoàn hồn trở lại, nàng cũng mới vừa trải qua đoạn huyễn cảnh về gia đình, người thân. Cũng may nàng ý chí kiên định, nên mới không chìm đắm ở bên trong! Tuy nhiên, bây giờ nàng nghĩ lại cũng có cảm giác thật là sợ hãi, nhưng cũng vui mừng không kém, ít ra nó cho nàng hay Trần Uyển gặp lại người thân là phụ mẫu bọn họ, như vậy cũng cho hai người động lực để vươn lên rồi.

More Chapters