Ficool

Chapter 37 - Chương 37: Huyễn Cảnh.

Thời gian trôi qua ba ngày, trong thời gian đó, hai người Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền đều đang phải chịu đau đớn thể xác, khi được Nguyên dịch dung hoà tái tạo, tẩy tuỷ và gột rửa mọi chất cặn bã.

Mỗi lần nguyên dịch tràn vào thể nội chảy xuôi theo kinh mạch, hoà quyện vào xương cốt, tuỷ sống ra sức gột rửa các chất tạp niệm lẫn cặn bã, chúng thông qua lỗ chân lông cơ thể tuôn ra bên ngoài.

Trần Uyển trải qua đoạn thời gian này cũng cảm nhận được thân thể thay đổi rất lớn, không chỉ thân hình to cao hơn, mà cảm giác sức mạnh thân thể tăng rõ rệt, nếu không dùng nguyên khí mà dùng sức mạnh thuần tuý cơ thể thì hắn hoàn toàn tự tin đấm nát một tảng đá to lớn.

Ngoài ra, các mạch liên thông nội tạng và thiên linh cái của Trần Uyển cũng đang được mở rộng và vận chuyển nguyên khí nhanh chóng hơn. Mọi thứ đều đang được gột rửa gia tăng, lúc đầu hắn có cảm giác đau nhức đến khó chịu, nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại.

Đoạn Thiên Xích Điệp cũng không khác gì mấy, nó mặc dù mới lột xác thoát khỏi võ trứng không bao lâu, nhưng bây giờ cũng có dấu hiệu thăng cấp tiến hoá lên một tầng mới. Thân hình nó hiện tại to gần bằng bàn tay người, đôi cánh một khi vỗ xuống sẽ tạo thành cơn cuồng phong kinh khủng, viền cánh sắc bén có thể chém đứt không gian.

Lâm Thanh Tuyền nàng tất nhiên cũng trải qua rèn luyện đau đớn về thân xác, nhưng lúc này cũng bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, cảm giác mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần. Đôi môi khẽ nhếch lên cười nhạt, dường như nàng ta cũng đang chuẩn bị thăng tiến cấp bậc.

Thời gian tiếp tục trôi qua, chớp mắt đã là bảy ngày thời gian! Trong thời gian này, Trần Uyển đã hoàn thành việc tẩy tuỷ phạt cốt, cường hoá thân thể gấp nhiều lần, hắn cũng đã thuận lợi đạt đến cấp độ Linh Trận Sư thượng phẩm, sắp tiến gần hơn cảnh giới Đại Sư Trận Pháp.

Mà Đoạn Thiên Xích Điệp cũng thuận lợi thăng tiến cấp bậc, hiện tại không ai biết nó mạnh như thế nào. Theo suy đoán của Xích Quân thì nó khoảng ở cấp bậc Thần Kiều Cảnh, tuy nhiên Kỳ Trùng Bảng vốn không phân chia thực lực như vậy. Chúng dựa vào hình dáng thân thể, và độ sát khí bản thân để phân cấp bậc với nhau.

Ngoài ra, Lâm Thanh Tuyền nàng ta cũng thuận lợi thông quan, đột phá tiến cấp vào Trung kỳ Hoàng Tuyền Cảnh. Thật không ngờ nàng ta có thực lực là sơ kỳ Hoàng Tuyền Cảnh, lại có thể áp chế tu vi xuống là hậu kỳ Linh Mạch Cảnh để tiến vào Cấm Khu. Nói không chừng mấy tên Trần Hoang Vũ, hay Lý Hạo Nhiên cũng không khác gì. Quả nhiên tâm cơ các thiếu chủ này khó lường thật, trái qua điều này cũng khiến Trần Uyển hiểu được, bản thân vẫn còn quá yếu, ở Đông Hoang Vực nếu không mau chóng tăng tiến thực lực, thì sẽ vị cá lớn nuốt cá bé.

“Cô lại đột phá rồi sao?” Trần Uyển kinh dị nhìn nàng, so với lúc trước thì khí tức phát ra bây giờ mạnh hơn không ít.

Lâm Thanh Tuyền không hề đáp lời, nàng nhanh chóng bước tới cánh cửa đá phía sau linh trù hồ nước kia. Ánh mắt nheo lại nhìn lên những hàng chữ cổ trên cánh cửa, một lúc sau có vẻ thấy nàng trầm ngâm suy nghĩ.

Trần Uyển thấy nàng lạnh lùng bỏ đi, hắn hơi chút gãi đầu cười khan rồi bước tới. Ánh mắt chú ý tới hàng chữ kia, sau đó miệng lẩm bẩm một chút.

“Sơ suất nhất thời, cả đời hối hận!”

“Câu này có ý nghĩ gì cơ chứ?” Trần Uyển khó hiểu lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt cố gắng suy nghĩ.

Lâm Thanh Tuyền không hề quan tâm đến hắn, nàng giơ tay chạm vào cánh cửa đá rồi đẩy ra. Thanh âm nặng trĩu vang lên khe khẽ, dần dần cánh cửa đá được mở rộng ra! Thật không ngờ, ở trong đây lại là một mật thất.

Căn mật thất này khá rộng lớn mang theo một vẻ u âm trải qua thời gian lâu, màu sắc xám nâu đan xen. Bên trong dựng lên rất nhiều chiếc tủ khác nhau, giữa các ngăn có xếp nhiều cuốn thẻ tra khác nhau, đồng thời ở một góc bên trong mật thất có nhiều món Bảo Cụ khác nhau. Dược tài dược liệu cũng không hề ót, tuy nhiên cả hai người Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền không hề bước tới giành lấy.

Ngược lại cả hai nhìn nhau, đương nhiên thông qua ánh mắt bọn họ hiểu được điều gì đó. Có vẻ như mật thất này không được bình thường, vì dù sao thấy nhiều cuốn thẻ tre hay Bảo Cụ như vậy đều khiến người ta sinh ra hoài nghi rất nhiều.

“Ta cảm thấy không đúng lắm!” Trần Uyển có chút nghi hoặc lên tiếng.

“Ừm, xung quanh đây dường như có thứ gì đó vẫn đang nhìn và theo dõi chúng ta!” Lâm Thanh Tuyền gật nhẹ đầu đáp, nàng có cảm giác có một cặp mắt vô hình đang nhìn bọn họ.

Cả hai người bọn họ cứ đứng yên bất động trong một canh giờ như vậy, nhưng điều bọn họ suy nghĩ tới lại không hề diễn ra. Điều này làm cho hai người có chút kinh nghi, ánh mắt nhìn nhau rồi lại nhìn xung quanh khu vực mật thất.

Trần Uyển hắn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó bắt đầu suy tính trong đầu. Mọi thứ ở đây dường như đều được sắp xếp khá cẩn thận, công pháp hay Bảo Cụ đều được xếp riêng mỗi nơi, điều này càng chứng tỏ rằng nơi đây từng có người sinh sống, hoặc nói cách khác, nơi gọi là Cấm Khu Hoang Nguyên này từng là một khu vực rộng lớn của thế lực tông hoặc môn phái nào đó. Nhưng vì lý do gì chúng trở nến như vậy, chẳng lẽ có bàn tay ai đó gây ra?

Trần Uyển tiến tới chiếc tủ trước mắt, bên trên xếp nhiều cuốn thẻ tre màu nâu xám khác nhau, không có bất cứ dao động hay khí tức nào phát ra cả, mọi thứ đều tĩnh lặng tới vô thanh vô tức. Hắn đưa mắt nhìn vào một cuốn thẻ tre không tên, bàn tay có chút do dự đưa ra chạm nhẹ vào.

Ngay khoảnh khắc bàn tay hắn chạm nhẹ vào cuốn thẻ tre không tên kia, ánh mắt hắn cứng đờ từ từ nhắm lại, toàn thân bất động như tượng đá vậy.

Sâu bên trong hải não hắn bỗng hiện ra một cảnh tượng quen thuộc, tâm thần hắn như rơi vào vòng xoáy rớt xuống cảnh tượng phía trước kia.

Lâm Thanh Tuyền bên ngoài thấy Trần Uyển đột nhiên bất động như vậy hơi sững người, nhưng cảm giác hắn vẫn không gặp chuyện gì cả. Nàng mới tiến tới gần tủ, bàn tay cũng chạm vào một cuốn thẻ tre không tên nào đó, ngay lập tức nàng cũng rơi vào cảnh tượng như Trần Uyển vậy.

Ở cảnh tượng Trần Uyển, trước mắt hắn hiện ra ngôi làng cực kì quen mắt, thanh âm vang lên cũng khiến Trần Uyển kinh ngạc và bất ngờ. Phía trước chính là ngôi làng mà trước hắn từng sinh sống, bên trong có nhiều người dân làng khác nhau.

Hắn tiến vào bên trong quan sát từng khuôn mặt bọn họ, người thôn làng thấy hắn đều mỉm cười hỏi thăm, ánh mắt hắn đột nhiên chua xót và đỏ hoe. Hắn không chần chờ gì nữa mà một mạch lao thẳng tới cuối con hẻm thôn làng, nơi đó chính là gia đình hắn sống. Một đường chạy tới, trước mắt hắn hiện ra một căn nhà tồi tàn rách nát.

Phía trước nhà có một vị trung niên cầm cây điếu cày quen thuộc rít một hơi, cảm giác thư thái phà ra một làn khói trắng. Bên trong căn bếp xập xệ, một vị nữ tử đang còn loay hoay chuẩn bị đồ ăn xế chiều cho cả gia đình, khói lửa bốc lên nghi ngút khiến mẫu thân hắn có chút cay cay mắt.

“Phụ thân, mẫu thân!” Không bao lâu sau, phía sau lưng Trần Uyển xuất hiện một thằng nhóc tầm 7-8 tuổi đang chạy vào nhà, miệng vui cười gọi tên hai người bọn họ. Nhìn kĩ dung mạo của thằng nhóc kia thì khá giống Trần Uyển bây giờ, nhưng tướng tá của thằng nhóc lại cực kì khác biệt.

“Haha, Trần Uyển nay học chữ thế nào rồi? Đọc cho ta nghe vài câu xem nào?” Phụ thân hắn đang rít thuốc lào thấy Trần Uyển chạy tới cười ha hả một tiếng, hắn ôm lấy đứa con vào lòng rồi nhẹ giọng hỏi.

Thằng nhóc kia gật đầu, sau đó bắt đầu đọc những câu thơ mà La Hoàng đã dạy, giọng nói hắn đọc cực kì to và rõ ràng. Phụ thân hắn nghe xong liền kêu “tốt” một tiếng, bàn tay to tướng của hắn vuốt ve mái tóc Trần Uyển.

Từ trong căn bếp tồi tàn, mẫu thân hắn bước ra nhìn Trần Uyển nở nụ cười tươi rói, nàng ôm Trần Uyển vào trong lòng rồi nhẹ giọng hỏi: “Ở gia đình La Hoàng, có ai làm khó gì con không?”

“Không mẫu thân, phụ mẫu La Hoàng huynh ấy cực kì tốt, lại còn cho ta vài cái bánh bao nữa!” Vừa nói thằng nhóc kia đưa ra mấy cái bánh bao thơm phức, miệng cười tươi rồi nói thêm: “Phụ thân, mẫu thân. Chờ sau này ta lớn lên rồi, ta sẽ làm một chức quan nhỏ để phụ mẫu bớt khổ hơn!”

Hắn vừa nói vừa chống nạnh, giống như lời nói của hắn đến cả thiên địa cũng không thể lay chuyển.

“Con trai ngoan, được rồi mau ăn tối thôi!” Mẫu thân nghe xong không kìm được xúc động vuốt ve đầu thằng nhóc, ánh mắt loé lên một nỗi bất lực khó tả.

Trần Uyển một thân ảnh đứng ở đó chứng kiến hết thảy cảnh tượng vừa rồi, không biết từ khi nào mà hai mắt hắn sưng đỏ hoe lên, hai hàng nước mắt cũng như vậy mà rơi xuống. Hắn hít sâu một hơi rồi theo sau bước vào trong căn nhà, ở đây khá tối vì chỉ có một ngọn nến thắp sáng, căn bản không đủ sáng rực như ban ngày được.

“Mẫu thân, hôm nay người lại nấu ăn ngon hơn rồi!” Thằng nhóc kia gắp một miếng thịt bự lên ăn ngon lành, sau đó không kìm được mà cười lớn lên tiếng khen.

“Tiểu tử thối, ý ngươi là trước giờ mẫu thân ngươi nấu ăn không ngon sao?” Phụ thân hắn quay ngược đôi đũa khỏ mạnh một cái, ánh mắt hắn thực sự rất nghiêm, nhìn vào có cảm giác không thể không nghe.

“Hai người được rồi, mau ăn tối đi!” Mẫu thân nghe hai người cãi qua cãi lại không kìn được mà cười, nàng đành nhẹ giọng lên tiếng khuyên giải, nhưng dường như lại kích động hai người hơn.

Cứ như thế, ba người họ vừa ăn vừa nói chuyện rồi cười thật vui vẻ. Bên ngoài bầu trời, mặt trăng sáng tỏ soi rọi cả thôn làng, ánh sao lấp lánh lộ ra rất nhiều, thanh âm côn trùng vang lên rêm rả, làn gió lạnh thổi tới khiến Trần Uyển cảm giác ấm áp pha chút lành lạnh.

More Chapters