Mặc dù Trần Uyển
có cảm giác vấn vương với nữ tử Lâm Thanh Tuyền, nhưng hắn vẫn phải kiềm chế bản
thân! Mục đích của hắn không phải là tìm thê tử, mà là trở nên mạnh mẽ cứu
thoát phụ mẫu khỏi tay bọn Yêu Tộc.
“Sao vậy? Sinh ra
tình cảm nam nữ rồi sao?” Xích Quân nhìn sắc mặt Trần Uyển như hiểu được gì đó,
lão cười nhạt phát ra giọng nói châm chọc, nhưng cũng muốn hiểu thêm có phải là
thật hay không.
“Sư phụ người
nghĩ gì vậy, ta làm gì sinh ra loại cảm giác đó?” Trần Uyển nghe xong không khỏi
đỏ mặt, hắn ngay hơi lúng túng rồi đáp lại.
Nội vực Cấm Khu
chính là một mật thất sơn động lớn, bên trong có nhiều ngã rẽ và lối đi khác
nhau. Nguy hiểm tiềm ẩn bên trong so với Trung Vực hay Ngoại Vực đều hơn gấp
nhiều lần, không chỉ có đàn Hung Thú Nguyên Thú nhị giai canh giữ, mà còn có tam
giai tới tứ giai cũng tồn tại, ngoài ra còn có nhiều trận pháp cổ xưa xuất hiện
trùng trùng, nếu không may giẫm phải thì hậu quả khó mà lường được.
Xung quanh sơn động
mật thất có nhiều dãy núi bao quanh, từng sườn đồi nhấp nhô cao thấp tạo thành
một trận thế phòng thủ tốt mà khó tấn công. Xung quanh mật thất luôn xuất hiện
sương mù dày đặc, không chỉ chứa độc khí mà còn gây ra ảo cảnh chân thật khiến
người ta bị nhốt bên trong mãi mãi.
Từ miệng sơn động
mật thất trải rộng ra xung quanh thì có nhiều thi thể con người, yêu thú hay
nguyên thú đều nằm rải rác ở đó, xương cốt chất thành núi lớn, nhìn vào khá
đáng sợ và kì dị.
Nội vực là nơi
hoang vu cằn cối, quả thực giống như là sa mạc rộng lớn vậy, bão cát hay những
thứ ở đây đều cực kì nguy hiểm. Mặc dù gọi là sa mạc, nhưng lại luôn có cơn mưa
xối xả đổ xuống, những hạt mưa kia không hề bình thường, chúng đông đặc lại toả
ra loại khí ăn mòn thân thể từ ngoài voi trong! Chính vì vậy mà vì sao nơi đây
có nhiều thi thể, nguyên nhân do cơn mưa đông đặc kia tạo thành.
“Nơi này hẳn là Nội
Vực Cấm Khu rồi, nhưng tại sao sa mạc lại có mưa?” Trần Uyển tiếp cận phạm vi Nội
vực, chỉ cần hắn tiến thêm hạ bước nữa là chân chính tiến vào Nội vực, nhưng hắn
cảm giác có chút gì đó không đúng nên chần chờ.
“Đây không phải
là mưa, mà là một loại ám khí chất lỏng ăn mòn cực kì mạnh!” Xích Quân không hổ
là tiền bối, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra điểm kì dị của hạt mưa phía trước.
“Nếu nói vậy
không phải vừa tiến vào thì bị chết sao?” Trần Uyển nghe xong không khỏi kinh
nghi lên tiếng, đôi lông mày khẽ nheo chặt nhìn về phía trước.
“Tất nhiên là vậy!”
Xích Quân cũng không chút dị nghị gì mà gật đầu, hắn cũng không có cách nào
giúp được.
Sau đó không bao
lâu, đám người Lâm Thanh Tuyền cùng tán tu khác cũng xuất hiện. Ngoại trừ Lâm
Thanh Tuyền, những người còn lại nhìn Trần Uyển với vẻ tức giận không kém, dường
như vẫn còn tức chuyện vừa rồi cứu bọn họ, nhưng lại không lấy nạp giới lại cho
chúng.
Trần Uyển tất
nhiên thấy được những cặp mắt kia, nhưng mà hắn chẳng quan tâm chút nào, hiện tại
ai cũng e ngại trạng thái Yêu Hoá của hắn nên không dám manh động, chứ thực lực
trung kỳ Linh Mạch cảnh trong mắt bọn họ không đáng chú ý.
Tất nhiên, tên Hắc
Tần kia cũng xuất hiện không lâu. Cặp mắt hắn bắn tới Trần Uyển lộ rõ vẻ tức giận,
trải qua một ngày hắn luyện hoá thêm được nhiều Bảo Cụ khác nhau, hiện tại cũng
có chút tự tin giao chiến với Trần Uyển. Tuy nhiên vì phòng ngừa rủi ro, hắn phải
dụ mấy tên Trần Hoang Vũ nữa, có như vậy mới có thể kích sát tên kia khi hắn trở
thành trạng thái quỷ dị kia.
Nghĩ vậy, Hắc Tần
đưa mắt nhìn về mấy người Trần Hoang Vũ định mở miệng, thế nhưng từng cặp mắt
xuyên thấu rét lạnh bắn tới khiến hắn tùng mình một cái. Ý định câu kéo không
thành, hắn cũng không dám giao chiến tại đây.
Lâm Thanh Tuyền
nàng đứng gần Trần Uyển, chỉ cần có ai động thủ thì nàng sẽ ra tay giúp Trần Uyển
một tay, trải qua chuyện lúc trước nàng hiểu một điều, chỉ cần giúp hắn thì tất
nhiên sẽ nhận được ân tình và hắn sẽ trả.
Đám tán tu xung
quanh đưa ánh mắt nhìn phía Nội vực Cấm Khu, toàn thân hơi run rẩy khi nhìn thấy
hàng ngàn vạn thi thể chất đống thành núi, mùi huyết dịch phát tán nồng đậm.
Ánh mắt co rúm lại không dám nhìn lâu, vò dù sao đó không khác gì một vùng
Atula cả.
“Trần Uyển, hôm
nay ta cũng muốn xem xem ngươi làm sao có thể tiến vào Nội Vực?” Hắc Tần ôm tay
trước ngực liếc nhìn đám người tán tu, sau đó hai con ngươi dán chặt lên thân ảnh
Trần Uyển cười lạnh.
“Ta cũng muốn xem
xem không có vị lão sư bất dịch thì ngươi làm sao tiến vào được?” Trần Uyển
cũng chẳng chịu thua cười lạnh đáp, ánh mắt loé lên một tia giễu cợt, đôi lông
mày khẽ nhếch nhẹ.
“Chống mắt lên mà
nhìn cho rõ!” Hắc Tần ngược lại không hề tức giận, hắn cười nhạt lãnh lẽo đáp một
câu.
Điều này khiến
cho Trần Uyển hoài nghi nhiều hơn, ánh mắt khẽ đảo sang Nội Vực Cấm Khu rồi lại
nhìn thân ảnh Hắc Tần. Đôi lông mày nhíu chặt tính toán, suy nghĩ xem hắn có thể
làm được gì để vượt qua trời mưa ăn mòn thân xác kia.
Lúc này, Hắc Tần
hắn phất tay về phía trước, bàn tay bóp lại một cái. Từ nạp giới hiện ra luồng
quang mang đặc dị, không gian phía trước mặt hắn hơi run rẩy, một vết nứt chảy
dọc lan ra sau đó xé rách một khoảng lộ ra một vùng hư vô sâu thẳm.
“Cái gì? Hắn lại
có thể xé rách không gian sao?” Đám người tán tu lẫn Lâm Thanh Tuyền bọn họ đều
kinh ngạc, ánh mắt mở to nhìn thật kĩ phía trước.
Thế nhưng với con
mắt Trần Uyển thì làm sao qua mặt được, tất nhiên đằng sau việc hắn xé mở không
gian là nhờ sư phụ Đoạn Thần giúp, nếu không với thực lực Thượng kỳ Linh Mạch cảnh
của hắn làm sao đủ sức xé không gian, ngay cả phi hành cũng chưa được.
Hắc Tần cảm nhận
được ánh mắt đám người phía dưới tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn khẽ nhếch miệng cười nhạt
rồi thong dong bước vào bên trong không gian!
Trần Uyển thấy vậy
ngay lập tức nhếch môi cười lạnh, bàn tay hắn xuất hiện Bảo Cụ Hoang Phong Phiến,
hắn vận chuyển nguyên khí rồi quạt một cái.
“Vù!” Đột nhiên khu
vực xung quanh xuất hiện đợt cuồng phong dữ tợn, từng vết cắt như đao mang xuất
hiện hướng vị trí Hắc Tần mà phóng tới. Những hạt mưa ăn mòn tất cả sinh linh đều
bin chém đứt, mọi thứ giống như bin chẻ đôi làm hai vậy.
Trước khi vết nứt
không gian khép lại hẳn, thì đợt cuồng phong mà Trần Uyển phóng ra đã lao vào
bên trong. Đám người Trần Hoang Vũ nhìn lại Trần Uyển, thế nhưng hắn lại giả vờ
quan sát khi vực như đang tìn cách vào bên trong, giống như chuyện đó đâu phải
ta gây ra.
“Trần Uyển đáng
chết nhà ngươi, hãy đợi đó!”
Bên trong khe nứt
không gian mà Hắc Tần tiến vào đột ngột phát ra thanh âm thê thảm vang lên! Giọng
nói như thú gầm vong ra tứ phía, đám người tán tu đều nhếch miệng cười nhạt. Dù
là đối với Trần Uyển hay là Hắc Tần, bọn họ đều không có chút hảo cảm nào cả.
“Sư phụ, bọn họ
xé không gian có thể tiến vào bên trong sao?” Chờ một hồi lâu cũng không thấy động
tĩnh, Trần Uyển nhướng chặt lông mày truyền âm hỏi lão sư hắn.
“Không đơn giản
như vậy đâu, bọn họ hẳn là có Hảo Cụ nào đó hỗ trợ. Nếu xé không gian có thể
thông qua, thì đám Nguyên thú tam giai đều không chết nơi này!” Xích Quân nhếch
miệng cười nhạt.
“Ngươi có thể sử
dụng Kỳ Trùng Đoạn Thiên Xích Điệp để thông qua, sức mạnh của nó vô cùng kì dị!
Dù là Nguyên thú cấp ba đối đầu với nó cũng phải kiêng dè mười phần, cho nên
đám mưa này đối với nó hoàn toàn vô pháp ngăn cản!” Xích Quân hắn lại nói thêm,
thật ra Kỳ Trùng so vói các sinh linh còn lại cực kì dị biệt, khả năng sinh mệnh
chúng cực kì mạnh mẽ.
“Ừm, ta thử xem
sao?” Nói xong, Trần Uyển truyền âm qua Đoạn Thiên Xích Điệp trao đổi, mặc dù cả
hai đã kí kết chủ tớ, nhưng thực lực Trần Uyển hiện lại quá thấp nên khó mà sai
bảo nỏ được.
“Cái gì? Cái tên
này không khỏi quá đáng đi, không ngờ nó lại đòi Thiên Hoang Tuỷ Quả?” Qua một
hồi trao đổi, Trần Uyển không khỏi đỏ mặt tức giận truyền âm quát lại.
“Hừ, được rồi! Nếu
ngươi không làm được đừng trách ta!” Một lúc lâu sau, Trần Uyển đành phải gật đầu
đồng ý với điều kiện của Đoạn Thiên Xích Điệp, dù sao thì tiến vào Nội Vực vẫn
là quan trọng hơn, cái lợi cái hại tất nhiên A Ngốc tự phân biệt được.