Bên trong một sơn cốc nhỏ nằm ở lối ra thứ năm trong Sơn động Cấm Khu, hai người Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền đang ngồi bất động như tượng đá, nguyên khí xung quanh khu vực không ngừng tràn tới dung hoà vào thân thể bọn họ.
Sau năm canh giờ thì hai người mới mở mắt ra, một luồng khí dư theo miệng bay ra phía trước, mày khẽ nhíu lại nhìn xung quanh khu vực đánh giá một chút.
Nơi này nhìn giống một sơn cốc, nhưng độ rộng lớn của nó phải khiến hai người kinh ngạc. Nơi đây có nhiều bức tượng lớn xếp thành từng hàng, cây cỏ các loại mọc san sát lẫn nhau tạo nên cảnh tượng hùng vĩ xanh um, phía trước cách bọn họ không xa có một hồ nước cực kì rộng lớn, mặt hồ trong xanh không chút gợn sóng nào, phía xa cách mặt hồ một khoảng có một cánh cửa đá nằm đó, nhìn từ xa trong nó đã hao mòn, có vẻ trải qua thời gian cực kì dài, bề mặt khá thô ráp, bên trên còn có vài hàng chữ được khắc trên đó, vì khoảng cách quá xa cộng thêm thần thức không thể dò xét, cho nên bọn họ không thể đọc rõ được hàng chữ kia.
“Xem ra chúng ta từ lối đi thức năm dẫn tới nơi này, mà những lối đi khác hẳn là dẫn tới nơi khác!” Trần Uyển hơi nhướng mày nhìn xung quanh lên tiếng.
Sắc mặt hắn thập phần nghi ngờ, mỗi một lối đi ở Sơn Động lớn có thể dẫn tới khu vực khác nhau.
“Ừm, tên Hắc Tần kia không thấy ở đây thì cũng phần nào hiểu rồi!” Lâm Thanh Tuyền đưa đôi mắt chớp động nhìn mấy tượng đá, nghe Trần Uyển lên tiếng nàng gật đầu phụ hoạ.
“Ta cảm thấy số bước tượng này có điều gì đó không đúng lắm, cứ cảm giác cặp mắt chúng đang nhìn chằm chằm chúng ta!” Lâm Thanh Tuyền khẽ cau đôi lông mày lại, đột nhiên nàng cảm thụ được như có thứ gì đang ghim chặt bọn họ.
“Có sao? Sao ta không cảm nhận được, chẳng lẽ do thực lực ta và cô chênh lệch sao?” Trần Uyển đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không cảm nhận được thứ gì cả.
“Cẩn thận một chút!” Lâm Thanh Tuyền nàng có một khả năng đặc biệt, chỉ cần nàng cảm thụ được sự nguy hiểm thì nguyên khí quanh thân nàng đổi màu sắc mờ nhạt hơn, và hiện tại nguyên khí nàng đang biến đổi.
Trong tay Lâm Thanh Tuyền vung ra cây Roi Ngũ Sắc, vốn là nàng cũng có nhiều Bảo Cụ khác nữa, nhưng vẫn chưa có thời gian luyện hoá chúng nên không thể sử dụng.
Trần Uyển hơi chút kinh nghi thấy nàng cẩn thận như vậy, hắn cũng có chút bất an theo. Trong tay thoáng hiện ra Văn Thương xoay vài vòng, đầu bút với những sợi lông tơ mềm mại phát ra luồng nguyên hồn lực ẩn ẩn.
Cả hai song song bước đi, đôi mắt bọn họ không ngừng đảo xung quanh quan sát, phòng ngừa sự tấn công bất ngờ. Mỗi bước bọn họ tiến tới đều khẽ vang tiếng động, chỉ sau vài chục bước thì bọn họ đã tới gần tượng đá đầu tiên.
Ánh mắt bọn họ quét nhìn tượng đá hai bên, dáng đứng của chúng như đang luyện võ vậy, đặc biệt là đôi mắt chúng mang theo một sự lạnh lẽo, dứt khoát, đây đều là những thứ mà khi luyện võ buộc phải có. Có lẽ là những tượng đá này xây dựng dành cho vị cao thủ ẩn danh nào đó, bọn họ có được sức mạnh khiến ai cũng kiêng dè nên bọn họ trịnh trọng xây dựng tượng đá để hắn vui lòng chăng?
Lâm Thanh Tuyền nhìn vào cặp mắt bức tượng đá bên trái và bên phải, hai con ngươi chúng giống như là đang di chuyển nhìn theo bọn họ. Nhận thấy điểm này, Lâm Thanh Tuyền đột ngột dừng bước lại không dám tiến thêm nữa.
“Có chuyện gì sao?” Trần Uyển hỏi.
“Tượng đá này không hề bình thường, có khi chúng là khôi lỗi!” Lâm Thanh Tuyền đáp lời, mày phượng nhíu chặt hơn.
“Khôi lỗi, không thể nào?” Trần Uyển vốn thực lực còn yếu, lại thêm kinh nghiệm khá non nớt nên khó cảm thụ nhận biết được.
“Rắc, ầm!” Thế nhưng ngay sau đó, hai tượng đá đứng hai bên đột ngột phát ra tiếng động, trên thân bọn chúng xuất hiện các vết nứt khác nhau lan ra khắp bề mặt, từng tảng đá lớn nhỏ theo đó văng ra rơi xuống mặt đất. Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền bật người lui lại phía sau, sắc mặt lạnh lẽo nhìn về phía trước, lông mày nhướng lên tỏ rõ sự bất ngờ.
Lúc này, thân thể hai tượng đá đã hoàn toàn vụn vỡ lộ ra một dáng người cao cỡ hai mét, thân hình vạm vỡ khoẻ mạnh, tuy nhiên đôi mắt chúng lại vô hồn không có một loại cảm xúc nào ẩn bên trong cả. Cảm thấy đúng như lời Lâm Thanh Tuyền nói, đây khả năng chính là khôi lỗi.
“Xoẹt!” Hai đầu khôi lỗi sáng rực đôi mắt, chúng nhìn tới hai thân ảnh nhỏ bé Trần Uyển và Lâm Thanh Tuyền. Trong tay nắm chặt thanh kiếm hơi cùn, nhiều vết loang lổ rỉ sét trảm tới. Uy lực một kiếm này khiến cho hai người co rúm đôi mắt, không dám ngạnh kháng chống đỡ.
Cả hai lập tức tách ra né tránh đòn thế công kia, lúc này nhìn lại vị trí ban đầu. Nơi đó xuất hiện hai vệt kiếm chéo nhau chém ra hằn sâu trên mặt đất, xung quanh văng lên đất đá! Nhìn vào dấu vết đó càng khiến hai người hít một ngụm khí lạnh, bọn họ cảm nhận được đầu khôi lỗi kia chỉ e đã là đỉnh phong Linh Mạch Cảnh hoặc đã là sơ kỳ Hoàng Tuyền Cảnh.
Với thực lực đó, bọn họ dù có chống đỡ được thì cũng không thể đánh bại bọn chúng. Hơn nữa đây không chỉ một đầu, mà có tới hai đầu tấn công liên tục, như vậy dù bọn họ có đánh tới kiệt sức cũng không thể phá nát chúng được.
“Lâm Thanh Tuyền, cái miệng của cô đúng là xui đi mà, nói đâu trúng đó!” Trần Uyển cầm Văn Thương đã tiến hoá thành Trúc Văn Thương, hắn xoay cổ tay vung thương liên tục công kích vào thân thể khôi lỗi, miệng không kịp được mà mắng một tiếng.
“Hừ, ngươi tưởng ta muốn vậy chắc?” Lâm Thanh Tuyền vung roi Ngũ Sắc quất ra mấy vệt ngăn cản kiếm đánh xuống. Nàng tức giận liếc qua thân ảnh Trần Uyển quát lớn, nếu không phải nàng sở hữu khả năng đặc biệt thì cũng khó mà đoán được.
“Hai cái đưa nhóc này lại cãi nhau, haha! Xem ra đây là cơ duyên đặc biệt rồi, cơ chế khôi lỗi này khi phát nổ sẽ tạo ra luồng khí đặc dị, khiến cho nam nữ nếu ở gần hít phải sẽ lập tức quấn quýt lẫn nhau, thật là hời cho tên tiểu tử nhà ngươi!” Xích Quân bên trong không gian nạp giới uống ngụm rượu lớn cười nhạt thầm nghĩ. Thân là sư phụ thì hắn cũng nên ra tay giúp đỡ đệ tử, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
Cùng lúc đó ở lối đi thứ tán từ phải sang trái, Hắc Tần hắn còn bị trận pháp kì dị vây nhốt bên trong, điều đáng tức giận là sư phụ hắn Đoạn Thần tuyệt nhiên khống muốn ra tay giúp đỡ.
Trận pháp này hoàn toàn cao thâm, không thể nhìn ra được điểm thiếu sót, càng đáng trách hơn là khu vực này lại bị ngăn cấm không thể sử dụng thần thức, điều này dẫn tới hắn vô pháp phá được trận pháp, liên tiếp tung ra nhiều loại Bảo Cụ khác nhau công kích, nhưng mà vẫn như cũ không thể phá nỗi.
Dù sao cũng may thay cho hắn, trận pháp vây nhốt hắn là trận pháp phòng ngự khó có thể phá huỷ được, nên không có sự tấn công nào nhắm tới hắn cả. Nhưng cũng vì vậy mà hắn bị nhốt mãi ở đó, không thể phá cũng không thể thoát ra được.
Mà Đoạn Thần không phải không giúp Hắc Tần, mà hắn hoàn toàn không biết chút gì về trận pháp cả, cho nên cũng vô pháp phá giải, nhưng cưỡng ép sử dụng sức mạnh phá bỏ thì vẫn được, nhưng làm như vậy sẽ gây tổn thương cho Hắc Tần, nên hắn cũng đau đầu suy nghĩ.
Về phần đám người Trần Hoang Vũ, Lý Hạo Nhiên hay đám nguyên sĩ tán tu khác đều đang quay lại khu Trung Vực và Ngoại Vực Cấm Khu thu thập những co duyên còn sót lại. Ngoài ra chỉ gần gặp đầu Nguyên thú hay hung thú nào, thì bọn họ đồng tâm ra tay tay trảm diệt thu hoạch Nguyên Hạch hoặc hung hạch, đồng thời bọn họ cũng sẽ hấp thu tu luyện chung.
Tuy vậy, trong lòng bọn họ vẫn mang vẻ khó chịu khi không thể tiến vào Nội Vực Cấm Khu, căn bản không có ai dám xuyên qua hoang mạc xuất hiện hạt mưa kia, chỉ vừa bước một chân vào thì đã cảm nhận thân thể nặng như núi, những hạt mưa rơi xuống trên thân thể tới đâu thì đều khiến da thịt tan rã, nguyên khí hoá thành khói trắng bay đi.
Sau khi đám người Trần Uyển bước vào, cũng có một vài nguyên sĩ tán tu khác theo phía sau, thế nhưng bọn họ thấy được một nửa thân thể bọn họ hoàn toàn tan biến. Chính vì điều này mà khiến mấy người khác sợ hãi, không ai dám bước vào vì sợ kết quả như đám người bọn kia.