Trong thời gian
hai mươi ngày duy trì thần thức và nguyên hồn lực để luyện hoá bốn Bảo Cụ, hắn
có chút mệt mỏi hiện ra, mọi thứ đều suy yếu đến đang sợ, sắc mặt xanh xao tái
nhợt hiện rõ, hơi thở cũng phát ra yếu hơn bình thường. Tuy nhiên hắn lại không
hề quan tâm chút nào, miệng nở nụ cười nhìn bốn Bảo Cụ trong tay hài lòng.
Trần Uyển rất muốn
cảm thụ uy lực của các loại Bảo Cụ này, nhưng hắn vẫn nên hồi phục thần thức và
nguyên hồn lực trước, sau đó chuẩn bị lên đường tiến vào Nội Vực Cấm Khu! Hắn
đoán trong khoảng thời gian hai mười ngày này, khu vực Trung Vực Cấm Khu có lẽ
bị bọn người kia chiếm tất cả rồi.
Một ngày thời
gian trôi qua, Trần Uyển hắn cũng thu dọn tất cả đồ đạc chuẩn bị tiến vào Nội Vực,
bây giờ hắn là Trung Kỳ Linh Mạch Cảnh, toàn bộ tuyến mạch đã được liên thông lẫn
nhau, nên trong cùng một cảnh giới Linh Mạch Cảnh, hắn hoàn toàn có thể giao
chiến lẫn nhau.
Nhưng nếu muốn ở
tại cấp bậc Linh Mạch Cảnh mà chiến thắng người Hoàng Tuyền Cảnh, thì thật sự
là nằm mơ giữa ban ngày. Đừng nói là chiến, ngay cả tư cách phản kháng chưa chắc
đã có. Uy áp của Hoàng Tuyền Cảnh dù là tự tu luyện, hay sử dụng đan dược thăng
cấp thì đều tương tự như nhau, không phải một Linh Mạch Cảnh có thể tuỳ tiện
khiêu chiến.
Một đường chạy nhảy
bên dưới khu rừng rậm, thần thức Trần Uyển lan ra chục trượng dò xét tình hình,
phía trước vậy mà có tới bốn đầu Nguyên Thú nhất giai bị chém giết, một đầu nhị
giai Nguyên Thú bị xé tan xác. Người ra tay quả nhiên có chút dứt khoát, không
một chút đắn đo nào cả.
Thần thức tuôn ra
rộng hơn đến hai mươi trượng, nhưng cũng không cảm nhận được dao động từ Bảo Cụ
hay dược tài gì cả, hắn đoán có lẽ đều đã bị cướp sạch tất cả!
“Nơi đây hắn là
Trung Vực Cấm Khu đi, không ngờ nhanh như vậy mà đám người kia đã khai thác tất
cả cơ duyên!” Trần Uyển có chút vuốt gương mặt thầm nghĩ.
Ở trong đây, hung
thú hay nguyên thú đều lẫn lộn khó mà phòng được, chính vì vậy mà Trần Uyển phải
dùng thần thức dò xét địa hình phía trước. Nếu có biến cố thì hắn sẽ tránh đi
hoặc là lựa chọn con đường khác, dù sao thì hắn vẫn còn quá yếu về thực lực.
Bên cạnh Trần Uyển,
Đoạn Thiên Xích Điệp lại bay lượn vô tư, đôi cánh của nó mỗi lẫn vỗ nhẹ đều khiến
không gian chập chờn, phong lốc nhỏ hiện bên dưới thân nó. Quả nhiên là Kỳ
Trùng hiếm gặp, dù là xếp hạng 10 nhưng cũng không hề đơn giản chút nào.
“Có lẽ phải tăng
tốc nhanh hơn mới được!”
Có Quyết định, Trần
Uyển lấy ra Bảo Cụ Tán Phong Cổ Lân, sau đó vận chuyển nguyên khí thể nội kích
phát sức mạnh của nó. Ngay lập tức, Trần Uyển cảm nhận được cơn gió lốc cuốn lấy
đôi chân của hắn, chỉ vài hơi thở tiếp theo thì đã gia tăng tốc độ đáng sợ. Luồng
tia sáng kì dị theo hình dích dắc, xuyên qua vô số cây cổ thụ mà lao thẳng về
phía trước.
“Tốc độ này… quả
nhiên sảng khoái!” Trần Uyển cảm thụ được tốc độ nhanh tới mức có thể phi hành
một đoạn ngắn, hắn không khỏi kinh ngạc lẫn vui mừng.
Tốc độ do Bảo Cụ
Tán Phong Cổ Lân gia trì quả nhiên khác biệt, so với trước lúc chưa có thì hơn
hẳn rất nhiều. Hơn nữa lúc di chuyển thì Trần Uyển còn có cảm giác bay lên cách
mặt đất vài gang, chỉ nhiêu đó đó thôi cũng khiến Trần Uyển vui vẻ cả ngày rồi.
……
Trong lúc Trần Uyển
xuyên qua Trung Vực tới Nội Vực Cấm Khu, thì ở rìa ngăn cách giữa Trung và Nội
Vực. Đám người Lâm Thanh Tuyền, Trần Hoang Vũ cùng bọn người tán tu bị Hắc Tần
và sư phụ Đoạn Thần hắn bao vây kín kẻ. Ánh mắt sắc lạnh Hắc Tần nhìn bọn họ với
vẻ giễu cợt, đặc biệt hai con ngươi dâm tà hắn nhìn tới dáng người Lâm Thanh
Tuyền cùng vài nữ tán tu khác.
“Tên khốn kiếp
mau thả bọn ta ra, có giỏi thì đấu tay đôi với ta!” Trần Hoang Vũ tức giận quát
mắng, ánh mắt cau chặt lại mang theo vẻ phẫn nộ khó giấu.
“Haha, tại sao ta
phải đấu tay đôi với ngươi khi ngươi đã nằm trong lòng bàn tay của ta?” Hắc Tần
nghe vậy cười lạnh, hắn tiếng tới bên cạnh Trần Hoang Vũ tung một quyền vào ngực
rồi gằn từng chữ. Đôi môi nhếch lên đường con nhẹ, nạp giới trên người Trần
Hoang Vũ cũng bị hắn lấy đi.
“Sư phụ, xem ra
nên trừ khử thôi!” Hắn chán ghét nhìn lại đám người Lâm Thanh Tuyền nhàn nhạt
nói, hiện tại nạp giới bọn họ hắn đã lấy được, cho nên bọn chúng cũng không còn
giá trị nào nữa.
“Mau chóng giải
quyết tất cả đi!” Đoạn Thân cũng không nhiều lời mà phất tay.
“Keng!” Hắc Tần
cười nhạt nhìn từng gương mặt bọn Lâm Thanh Tuyền, Song Đao trong tay xuất hiện
sáng loáng, hắn thè lưỡi liếm qua rồi vung lên chuẩn bị trảm xuống. Nhưng ngay
lúc Song Đao sắp giáng xuống, một cơn lốc mang theo đao mang phóng tới chấn
văng Song Đao trong tay Hắc Tần.
“Là ai? Cút ra
đây cho ta!” Hắc Tần bị lốc lực phản chấn lui ra phía sau chục trượng, ánh mắt
lộ rõ vẻ kinh hãi nhìn xung quanh mà quát, sắc mặt nhíu lại mang theo vẻ lạnh lẽo.
“Hắc Tần, một
tháng không gặp không biết ngươi còn nhận ra ta?” Trần Uyển từ bụi rậm phía sau
xuất hiện, ánh mắt hắn băng lãnh nhìn chăm chăm Hắc Tần lên tiếng.
“Trần Uyển?” Lâm
Thanh Tuyền thấy thân ảnh kia không khỏi vui mừng, nhưng sau đó lại giấu đi
khuôn mặt không dám nhìn tới hắn.
“Trần Uyển, ngươi
còn dám tới đây? Như vậy cũng tốt, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không chỗ
chôn!”
Hắc Tần thấy thân
ảnh phía trước không khỏi kinh ngạc, nhưng sau đó liền biến đổi sắc mặt dữ tợn
nhìn Trần Uyển. Miệng gằn từng chữ, nguyên khí trong cơ thể hắn nhanh chóng
kích phát lan ra tứ phía. Một luồng uy áp phóng tới muốn đè ép Trần Uyển, trong
tay nắm chặt Song Đao.
“Thượng Kỳ Linh Mạch
Cảnh, không ngờ rằng ngươi cũng đã tiến cấp! Chỉ là ngươi còn nhớ cảm giác toàn
thân xé toác, một gương mặt khiến ngươi không màng danh dự mà cầu cứu?” Trần Uyển
cảm nhận được luồng khí tức kia cũng hơi biến sắc, lông mày khẽ nheo lại lên tiếng.
Cùng lúc đó, khí
tức Trần Uyển cũng hiển lộ, mặc dù chỉ là trung kỳ Linh Mạch Cảnh, nhưng nhiêu
đó cũng đủ khiến hắn kiêng dè không chiến tự lui rồi, nhưng nếu hắn vẫn còn dám
chiến thì Trần Uyển cũng nên lui bước bỏ chạy thôi.
“Trung kỳ Linh Mạch
Cảnh sao? Tên tiểu tử này nếu đã thăng cấp, khẳng định cái trạng thái điên cuồng
quỷ dị kia cũng thăng cấp. Lúc trước hắn chỉ là sơ kỳ, trạng thái quái dị kia
đã có thể khiến hậu kỳ như ta thê thảm, nếu bây giờ hắn trung kỳ, vậy trạng
thái kia hẳn là hậu kỳ, sự khủng bố e là thảm hơn!”
Hắc Tần cảm nhận
khí tức truyền tới, mày khẽ nheo chặt lại thầm nghĩ trong đầu. Hiện tại nếu như
bỏ chạy, chẳng phải là hắn là con rùa rụt cổ sao? Nhưng nếu chiến, trạng thái
quỷ dị kia sẽ lập tức lấy mạng hắn.
“Rất tốt, nếu như
vậy thì…” Hắc Tần cười lạnh đáp, sắc mặt hắn nhăn tít như khỉ đột, khí thế bộc
phát như chuẩn bị giao chiến vậy.
Trần Uyển nghe được
lời kia không khỏi chùn bước, trong đầu hắn chuẩn bị tính bước lui lại bỏ chạy
nếu thật sự phải chiến. Trạng thái Yêu Hoá của hắn không thể mạo hiểm thi triển
nữa, nếu không thì thật sự không biết hậu quả phản phệ mạnh tới mức nào nữa.
“Hôm nay ta tạm
tha cho các ngươi, lần sau gặp lại không dễ như vậy đâu!”
“Khoan đã, những
nạp giới khác ngươi có thể cầm nhưng giao nạp giới Lâm Thanh Tuyền ra đây!”
Hắc Tần siết chặt
nắm đấm kìm nén sự tức giận trong lòng, hắn cười gằn lên tiếng rồi chuẩn bị đi.
Nhưng ngay lúc đó, Trần Uyển phát ra giọng nói lạnh lẽo, Lâm Thanh Tuyền nghe
xong không khỏi kinh nghi nhìn Trần Uyển, mà mấy người khác nghe xong cũng thập
phần thắc mắc.
Nghe xong câu đó
khiến cho máu huyết Hắc Tần sôi trào, nếu không phải hắn e ngại trạng thái quỷ
dị của Trần Uyển thì hắn không chịu thiệt như vậy đâu. Hắn phất tay một cái, nạp
giới Lâm Thanh Tuyền ngay lập tức phóng tới trước mặt Trần Uyển.
A Ngốc bắt lấy cười
nhạt, ánh mắt nhìn theo nóng lưng Hắc Tần dần khuất dạng trong khu rừng. Trần
Uyển lúc này mới thở phào một hơi, hắn còn sợ tên kia cứng rắn thì thật khó mà
giải quyết được.
“Lâm Thanh Tuyền,
nạp giới của cô! Ân tình lúc trước cô giúp ta đã trả, từ nay chúng ta hết nợ!”
Trần Uyển xoay người nhìn Lâm Thanh Tuyền một cái, dáng vẻ nàng ta thực sự đẹp
và đều đặn. Hắn vung tay đưa nạp giới cho Lâm Thanh Tuyền, sau đó nói vài câu rồi
rời khỏi.
Lúc trước Trần Uyển
đang giao chiến với Hắc Tần, tên Trần Hoang Vũ nhân cơ hội định ám toán bọn họ,
cũng may nhờ có Lâm Thanh Tuyền ra tay nên mới không xảy ra ngoài ý muốn, tất
nhiên điểm đó hắn thấy được.
“Trần Uyển, ta…”
Nhận thấy vẻ hờ hững trên khuôn mặt Trần Uyển, nàng đỉnh mở miệng nói gì đó,
nhưng lời vừa tới cổ họng thì bị nghẹn lại không nói thành lời được.
Trần Uyển vờ như
không nghe thấy tiếp tục bước đi, nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới dung mạo nàng
đầy vẻ kinh nghi khi được hắn giúp, khuôn mặt đó đột nhiên khiến hắn khó thể
nào quên được, giống như một loại nhân duyên mà ông trời tạo cho bọn họ vậy.