Bên trong một sơn
cốc nhỏ ở khu rừng rậm, Xích Quân hắn đang giúp Trần Uyển khôi phục thương thế
lẫn nguyên khí hao tổn. Ánh mắt hắn nhìn A Ngốc không khỏi thở dài lẩm bẩm mấy
câu, đa số là tránh mắng vì sao lại không để lão ra tay giúp đỡ.
“Trần Uyển, ta biết
ngươi muốn rèn luyện để tảng khả năng tu duy và phản xạ! Nhưng mà như vậy cũng
quá mạo hiểm rồi, cũng may nội thể thương thế không nặng!”
Mấy ngày tiếp
theo đó, Trần Uyển cùng Xích Quân ở bên trong sơn động, mục đích chờ cho Trần
Uyển khôi phục thương thế hoàn toàn rồi lên đường tìm cơ duyên.
Trong lúc đó, đám
người tán tu hầu như là bị chém giết gần chết hết, số người sống sót không quá
năm người, mà phía đệ tử hai môn phái kia cũng không kém gì, số lượng vốn đông
đúc thì bây giờ cũng lác đác vài người.
Về phía Hắc Tần,
hắn nhiều lần bị bọn người Lý Hạo Nhiên tung thế công hung hiểm khiến hắn trọng
thương rất nặng! Hắn liều mình tung ra thanh thương trong tay, nguyên khí thi
triển khiến Bảo Cụ đó tự bạo nổ một thanh âm to lớn, nhờ đó hắn có thêm thời
gian để tẩu thoát! Tuy nhiên thương thế quá nặng nên hắn cũng trốn vào một sơn
cốc nhỏ, điều trị thương thế để nhanh chóng hồi phục.
“Không biết Trần
Uyển huynh ấy sao rồi?” Ngồi trong sơn cốc, thanh âm yếu ớt vang lên, hắn cười
nhạt lắc đầu rồi tiến vào trạng thái tu luyện, nguyên khí hùng hồn tuôn ra
nhanh chóng dung hoà vào vết thương nhanh chóng khôi phục.
Phía Lâm Thanh
Tuyền, Trần Hoang Vũ và Lý Hoạ Nhiên, bọn họ cũng hội họp lại điều trị thương
thế, nhưng mà trong lòng bọn họ khó che giấu được sự tức giận hiện ra!
“Đáng chết, chỉ
là một tên nhóc sơ kỳ Linh Mạch Cảnh lại khiến chúng ta tổn hại thần thức
nguyên hồn!” Trần Hoang Vũ siết chặt bàn tay lại quát lên vài câu, sắc mặt lạnh
tới nỗi không khí cũng hoá thành hạt băng li ti rơi xuống.
“Ồn ào cái gì?
Còn không lo khôi phục thương thế, quát mắng được cái gì sao?” Lâm Thanh Tuyền
nhíu mày quát lại, nàng mặc dù cũng tức giận không kém chút nào, nhưng trước mắt
vẫn là khôi phục thương thế trước.
“Tiểu tử, để ta gặp
lại xem ta xé xác ngươi như thế nào?” Trần Hoang Vũ không để ý chút nào, song
thủ nắm chặt bộc phát sức mạnh ra tứ phía, giọng nói hắn phát ra mang theo sát
khí nồng đậm.
Tình hình hiện tại
ai nấy cũng đều xuất hiện thương thế, tuy nhiên nặng nhất vẫn là mấy người tu
cùng với Trần Uyển và Hắc Tần, còn lại mấy người Lâm Thanh Tuyền không đáng
quan tâm.
Thời gian trôi
qua, chớp mắt đã là ba ngày thời gian. Bên trong sơn cốc khu rừng rậm, thương
thế Trần Uyển đã khôi phục rất nhiều, hai mắt mở hé ra nhìn xung quanh, tiếng
ho sặc sụa vẫn vang lên vài tiếng, toàn thân ê ẩm đau nhức đến khó chịu.
“Tỉnh rồi sao? Ta
nói tiểu tử ngươi dốt nát hay ngu ngốc vậy, tại sao bị hai người Hậu kỳ đỉnh
phong truy sát mà nhất quyết không để ta ra tay giúp?” Vừa thấy Trần Uyển tỉnh
lại, Xích Quân không kìm được sự phẫn nộ mà quát mắng liên tục, cây Văn Thương
của Xích Quân liên tục gõ mạnh vào đầu hắn.
“Sư phụ, tình
hình hiện tại quả thật ta có thể chạy thoát được. Để người ra tay thì nguyên hồn
lực tiêu hao khá nhiều, ta không muốn thấy cảnh tượng đó. Hơn nữa sau này có gặp
hung hiểm ta không thể thoát thân, khi đó người có thể ra tay rồi!”
Trần Uyển nhìn
ánh mắt Xích Quân lộ rõ vẻ vui mừng, ít ra hắn vẫn thấy được trong mắt người, hắn
vẫn là đệ tử mà lão quan tâm. Hắn thở dài nhẹ giọng giải thích, mặc dù đến bây
giờ hắn vẫn chưa biết được sức mạnh của lão mạnh tới đâu, nhưng hắn biết để lão
ra tay như những chuyện vừa rồi thật không đáng chút nào cả.
“Hừ miệng lưỡi ngọt
lắm, lần này ta phát ngươi luyện vẽ nét trận văn một trăm lần, phải hoàn thành
trong ngày hôm nay!” Xích Quân không phải chỉ vì một vài lời ngon tiếng ngọt là
có thể động dung, hắn phất tay quát mắng thêm vài câu.
Trần Uyển nghe vậy
cũng gật đầu đồng ý, dù sao là đệ tử thành ra thế này nhưng lại không muốn sư
phụ ra tay giúp thì đáng bị phạt lắm.
Nói xong hắn lấy
Văn Thương từ nạp giới ra, hiện tại dường như hắn cảm nhận được dao động từ Văn
Thương phát ra vài tia yếu ớt. Nhận thấy điều đó, mày Trần Uyển hơi nhíu lại
nhìn thật kĩ Văn Thương.
Hai đạo văn tự
sáng rực, đây chứng tỏ là Văn Thương từ Sơ Văn Bút hoá tiến lên cấp nhị giai
Trúc Văn Thương, nhờ vậy mà hắn thi triển được chiêu thức kia.
“Văn Thương này
xem ra có chút huyền diệu!” Trần Uyển ngắm nghía cây bút thầm nghĩ.
“Còn ngẩn ra đó
làm gì, nhanh chóng thực hiện hình phạt đi!” Xích Quân xoay người nhìn lại, thấy
Trần Uyển còn đang ngẩn người liền quát thêm.
Trần Uyển nghe vậy
cũng nhanh chóng làm theo, hắn bắt đầu vận chuyển thần thức cùng nguyên hồn lực
tuôn ra để khắc ra những nét trận văn xoắn ốc. Nhờ đó mà Nguyên hồn lực tiêu
hao của hắn đang khôi phục từ từ, đây không phải là phạt mà là giúp hắn khôi phục
sức mạnh nguyên hồn.
Không bao lâu
sau, hắn cũng khắc ra được một trăm nét xoắn ốc trận văn, dù là vậy nhưng cũng
chỉ có thể bố trí trận pháp cấp 1 mà thôi. Muốn bố trí trận pháp cấp 2 hay cấp
3, thì phải vẽ ra được một nét toả ra tám hướng, phân định Ngũ Hành, phân chia
Âm Dương, xuất hiện Tâm Trận, nhưng mà đó đã tương đương với cấp bậc Đại Sư rồi.
Ban đêm chốc lát
buông xuống bao phủ cả khu vực Cấm Khu Hoang Nguyên, không phải ánh sắc màu đen
bình thường, mà là màu tím đan xen toả ra. Ánh trăng cũng là một màu tím sẫm,
gió lạnh thổi qua khắp khu rừng.
Sau đó hắn lại
quát một câu, Văn Thương trong tay nhanh chóng hoá lớn thành Trúc Văn Thương.
Bên dưới ánh trăng tím, hắn bắt đầu đứng trên ngọn đồi múa thương, toàn thân uyển
chuyển như sóng biển dập dờn, nhưng có lúc lại như vũ bảo và sóng thần dồn dập,
động tác cũng điêu luyện và dứt khoát, mang theo vẻ kiên định không chút vướng
bận nào.
Cứ như vậy, hành
dành cả một đêm đó múa thương, chiêu thức Nhất Thương Nhập Văn cũng được hắn
thi triển ra một lần nữa, uy lực lần này so với lần trước thì mạnh mẽ và dứt
khoát hơn, có lẽ vì hắn làm quen với Văn Thương rồi nên mới được như vậy.
Sáng sớm hôm
sau,…
Mấy người Trần
Hoang Vũ, Lâm Thanh Tuyền bọn họ đã khởi hành tiến sâu vào sơn động Vực Ngoại Cấm
Khu, đây là lối vào duy nhất, ngoài nó ra không còn đường nào khác để đi qua cả.
Mà bên trong sơn
động có rất nhiều đầu Nguyên Thú nhất giai tới tam giai, chúng hấp thu Hoang
khí ở đây nên đã sinh ra biến dị gọi là Hung thú cuồng loạn. Trong đầu chúng chỉ
có hai mục đích, một là canh giữ Bảo Cụ và dược liệu, hai là diệt sát những ai
có ý muốn qua đây. Số lượng đầu Nguyên Thú cực kì đông, có thể lên tới gần hai
mươi đầu.
Hắc Tần hắn cũng
theo như lúc trước mà lên đường, tới gần sơn động cách chục dặm hội họp với Trần
Uyển, cả hai đã cùng thống nhất gặp nhau ở đó.
“Kỹ năng múa
thương cũng không tệ, ài, già rồi nên mắt cũng mờ đi, nhìn ngươi cong tưởng nữ
tử nhà ai múa thương, haha!” Xích Quân uống ngụm rượu lớn, thân ảnh xuất hiện
bên cạnh Trần Uyển lên tiếng, ánh mắt nhìn Trần Uyển có chứa ẩn ý gì đó, môi khẽ
nhếch cười nhạt.
“Sư phụ người nói
gì vậy?” Trần Uyển nghe xong gương mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt lộ rõ vẻ gì đó
lên tiếng. Hắn là nam tử hán chân chính, vậy mà không hiểu tại sao sư phụ lại
nhìn hắn thành nữ tử. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì ai dám gả cho hắn, hữu thủ
giơ tay vỗ trán mấy cái rồi lắc lắc đầu.
“Được rồi được rồi,
mau chuẩn bị lên đường thôi!” Xích Quân cười ha hả mấy cái rồi chui vào nạp giới,
giọng nói hắn vọng ra nhắc nhở một chút.
“Già mà mất nết!”
Trần Uyển mắng thầm trong lòng.
Sau đó hắn đưa mắt
nhìn xung quanh xác định một hướng rồi nhanh chóng lao đi. Bên trong khu rừng,
thân ảnh hắn như những con khỉ chạy nhảy không ngừng nghỉ, tốc độ duy trì ổn định.
“Không biết Hắc Tần
huynh ấy sao rồi? Có hay không bị bọn người kia bắt được, có lẽ nhanh chóng tới
gần sơn động phía trước xem sao?” Vừa chạy nhảy trong rừng, Trần Uyển không ngừng
suy nghĩ và lo lắng cho Hắc Tần, mặc dù cả hai mới quen biết vài ngày, nhưng dường
như cả hai đều có cảm giác đồng cảm về bối cảnh xuất thân.