“Huyết Độc Oán,
khai!”
Ngay lúc một trảo
Lâm Thanh Tuyền vồ tới, xung quanh thân thể Trần Uyển đột nhiên run rẩy dữ dội,
từng đạo Trận Văn trôi nổi xung quanh thân thể hắn, lớp lớp hoa văn đan xen nối
lại với nhau tạo thành một trận pháp, đường vân và các văn tự cũng đan xem dung
hoà vào lớp hoa văn tạo ra độc khí mờ ảo lan ra tứ phía.
“Ầm!” Một trảo vồ
xuống va chạm vào trận pháp mà Trần Uyển đã bố trí, độc khí từ trận pháp bùng nổ
phóng ra theo cánh tay Lâm Thanh Tuyền mà lan tới, độc khí hung bạo dữ dội ăn
mòn và làm suy yếu nguyên khí đối phương. Lực lượng xung kích bùng nổ đánh bật
nàng ta ra phía sau, trên cánh tay nàng còn vương độc khí bám riết không buông.
Mà Trần Uyển tất
nhiên cũng bị đánh lui, mặc dù nhờ trận pháp ngăn cản một kích tất sát, nhưng
cũng khiến hắn cảm nhận từng cơn đau nhói khắp cơ thể, thương thế càng thêm thảm
trọng, hơi thở dồn dập không ổn định.
“Tiểu tử, có cần
ta ra tay hay không?” Bên trong nạp giới, Xích Quân thấy đệ tử mình bị đánh
thành bộ dáng như vậy không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi, chỉ cần Trần Uyển gật đầu
thì nàng ta sẽ bị kích sát ngay lập tức.
“Không cần!” Trần
Uyển lại đáp lời không chút do dự, ánh mắt hắn nhìn nàng ta lộ chút gì đó! Sau
đó hắn đưa mắt nhìn xung quanh, ngay lúc đó, đám người tán tu và cả Hắc Tần đều
bị đánh lui về phía sau, thương tích đầy mình.
“Đi!” Trần Uyển nắm
lấy tay Hắc Tần rồi lập tức xoay người bỏ chạy, nếu còn ở lại thì hậu quả thực
sự khó đoán. Trạng thái Yêu Tộc chỉ khi cạn kiệt nguyên lực mới có thể kích
phát, tuy nhiên nhiêu đó vẫn không đủ để đánh bại hậu kỳ Linh Mạch Cảnh.
“Tên này không phải
lúc trước bộc phát sức mạnh kinh người sao? Bây giờ sao hắn lại không bộc lộ nữa,
có phải hay không loại sức mạnh này có tiềm ẩn nguy cơ?” Hắc Tần đưa ánh mắt
nghi hoặc nhìn thân ảnh Trần Uyển, trong lòng thập phần thắc mắc vì sao hắn lại
không bung thực lực như lúc trước?
Cả hai một đường
bỏ chạy không ngừng nghỉ, phía sau hai người là bốn người Trần Hoang Vũ bọn họ
truy sát không buông, điều này khiến cho hai người Trần Uyển tức giận rất nhiều,
nhưng chênh lệch thực lực và số lượng nên đành cắn răng tăng tốc bỏ chạy.
Đâm người tán tu
khác lập tức hướng tứ phía mà lao đi, đám đệ tử hai mô phái Lạc Huyền Thất và
Cô Phong Các chia nhau truy sát không buông! Thanh âm chém giết vang lên từng hồi,
máu tươi bắn lên như vòi phun, thanh âm la hét thảm thương vang lên, thi thể những
tên tán tu hay đệ tử hai môn phái đều bị chém giết không thương tiếc.
Phía Trần Uyển và
Hắc Tần, vô số thế công hung mãnh phóng tới, cả hai người bộc phát sức mạnh cực
hạn né tránh đi! Tuy nhiên vẫn là bị đánh trúng vài đòn, cả hai rên khẽ vài tiếng,
miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, dù vậy cả hai không hề dừng bước mà tiếp tục
lao đi.
“Hắc Tần, chúng
ta tạm thời tách ra đi!” Trần Uyển cảm nhận tình hình không ổn, hắn nhanh chóng
lên tiếng, cả hai vượt qua tảng đá lớn lẫn cây cối, tránh né thế công bén nhọn
phóng tới! Hiện tại nếu còn đi chung, khẳng định không ai có thể sống sót cả.
“Được!” Hắc Tần Hắn
cũng hiểu rõ.
Sau đó, cả hai
chia ra hai hướng bỏ chạy. Hai người truyền âm sẽ hội họp tại sơn động cách đây
chục dặm, cho nên mới đồng ý tách ra.
Bên trong khu rừng
âm u bao phủ bởi sương mù, Trần Uyển như một con sóc chạy nhảy bên trong, hiện
tại thân thể hắn đều máu là máu, vết thương hiện ra khắp cơ thể, hơi thở hỗn loạn,
nguyên khí cũng không ổn định lúc yếu lúc mạnh đan xen! Dù đã có vẻ mệt mỏi,
nhưng hắn vẫn không hề dám dừng lại, bởi vì theo thần thức dò xét thì đang có
hai thân ảnh truy sát phía sau.
“Không ngờ cuộc đời
Trần Uyển ta lại gặp tình cảnh thảm hại như vậy, chỉ là một sơ kỳ nhỏ bé lại
khiến hai tên hậu kỳ không tiếc giá nào truy sát không buông!” Vừa chạy nhảy
bên trong khu rừng rậm, Trần Uyển không khỏi lộ ra nụ cười chế giễu bản thân mà
thầm nghĩ.
Gặp tình cảnh như
vậy, hắn không biết nên vui khi bị hai tên hậu kỳ truy sát hay là buồn vì sắp
chết!
“Tiểu tử, thật
không ngờ ngươi là người của Yêu Tộc! Hôm nay mối thù đệ tử chúng ta bị diệt,
ngươi phải trả giá gấp bội!”
Phía sau lưng Trần
Uyển, người truy sát hắn không ngờ là Trần Hoang Vũ và Lâm Thanh Tuyền, hai tên
hậu kì đỉnh phong truy sát không dứt, điều này khiến cho Trần Uyển cảm giác bất
lực hiện lên.
Nếu bây giờ hắn để
Xích Quân ra tay, tất nhiên mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, nhưng mà hắn lại không
muốn dựa dẫm vào người khác, con đường tu hành cần phải vượt qua gian khổ, sinh
tử mới có thể trở nên mạnh mẽ. Cho nên dù bị truy sát không buông, hắn nhất quyết
không để sư phụ hắn ra tay giải quyết.
“Tiểu tử dốt nát
này, còn không đồng ý ta ra tay thì ngươi sẽ chết cho xem!” Chưa bao giờ mà
Xích Quân xuất hiện sự lo lắng như vậy.
Hiện tại xem ra,
Xích Quân hắn rất coi trọng đệ tử này! Có lẽ cả hai người sinh ra mối quan hệ
thầy trò thực sự, là một người thầy thấy đệ tử mình bị truy sát như vậy thì
không lo lắng sao cho được.
“Sư phụ, người
yên tâm, ta không dễ chết như vậy đâu! Không phải người muốn thấy sức mạnh cấp
hai của Văn Thương sao, hôm nay ta sẽ cho người thấy… Văn Thương người đưa cho
ta không hề vô dụng!”
Trần Uyển lộ ra nét
cười ngây ngô, trong tay cầm cây Văn Thương, ánh mắt nhìn vào đạo văn tự thứ
hai đang dần sáng chói lên, hắn lẩm bẩm với sư phụ vài câu.
Thân ảnh hắn cũng
đứng lại bật người đứng trên một nhánh cây cổ thụ, dáng người từ xoay lại nhìn
hai thân ảnh phía trước lộ ra nét cười dữ tợn. Cả hai người Lâm Thanh Tuyền thấy
vậy không khỏi run sợ, nhưng vẫn là bình tĩnh nhìn xem hắn có thể làm gì.
Trần Uyển giơ Văn
Thương trước mắt, nguyên khó lẫn nguyên hồn lực cùng lúc tuôn ra dung hoà vào
thân bút! Ngay lập tức hình dáng Văn Thương phát sáng hoá thành một thanh
thương, hữu thủ xoay thương một vòng tập trung sức mạnh tới cực hạn.
“Sư phụ, người
xem cho kỹ chiêu thức của Văn Thương! Nó ở trong tay ta sẽ không vô dụng.”
“Trúc Văn Thương
– Nhất Thương Nhập Văn!”
“Vù!” Thân bút chấn
động dữ dội, đầu thương với những sợi tơ mềm nhọn hoắt phát sáng, hữu thủ vung
lên đâm ra phía trước, một chữ Văn sáng chói với lớp hoa văn vòn xung quanh hiện
ra, lập tức chữ Văn hướng tới hai người mà lao đi, luồng dao động vô hình phóng
thích đánh mạnh vào hải não bọn họ! Đây là Bút Hoá Thương Thô – Trấn Áp Tâm Thần.
Cả hai người Trần
Hoang Vũ và Lâm Thanh Tuyền đều ôm đầu gục xuống, hai mắt mờ ảo chóng váng
không kiểm soát được thân thể! Chữ Văn lao tới xuyên qua thân thể hai người bọn
họ, lực lượng nguyên hồn lực bộc phát khiến hãi não bọn họ chấn động điên cuồng,
thanh âm hai người họ hét lớn như hoá điên vậy.
Trần Uyển thu Văn
Thương lại rồi nhanh chóng tẩu thoát, đòn đánh vừa rồi chỉ là khiến thần thức bọn
họ rối loạn mà thôi, không hề đủ sức giết chết bọn họ!
“Không ngờ Văn
Thương đã có thể hoá thành Trúc Văn Thương!” Nhận thấy cảnh tượng vừa rồi, Xích
Quân lộ rõ vẻ bất ngờ kinh hô, Văn Thương kia vốn hắn nhặt được trong Bí Cảnh,
vốn là một cặp Song Văn Thương, nhưng mà trải qua nhiều năm nhưng nó lại không
thể tiến hoá cấp bậc, chính vì vậy mà hắn mới đưa cho Trần Uyển, điều không ngờ
được vậy mà Văn Thương lại tiến hoá.
“Sư phụ, người dò
xét xem khí tức hai người kia còn truy sát hay không?" Trần Uyển lúc này
đã yếu lại càng thêm thảm trọng, vốn đã bị thương rồi lại cộng thêm thi triển
Trúc Văn Thương nên khiến cơ thể tổn hại nặng nề, nếu không phải lúc trước trải
qua rèn luyện thân thể thì bây giờ e là mạng nhỏ hắn mất rồi.
Xích Quân nghe vậy
hơi gật đầu, thân thức phóng thích lan toả ra đến cả trăm dặm, bao phủ trọn cả
khu rừng này! Một lát sau hắn mới thở nhẹ một hơi lên tiếng: “Khí tức bọn họ đã
biến mất, có lẽ một kích vừa rồi đánh thảng vào Nguyên hồ thần thức khiến bọn họ
tổn thương nặng!”
“Vậy sao? Thế thì
tốt… tốt…”chưa dứt câu, thân ảnh Trần Uyển ngay lập tức ngã xuống mặt đất, đôi
mắt đồng thời mờ nhạt nhắm lại, hơi thở suy yếu cực điểm, Nguyên khí cùng
Nguyên hồn lực bị tổn thương cực kì nặng. Sơ kỳ chiến với Hậu kỳ quả nhiên
không dễ dàng gì, chỉ vài kích của chúng lại khiến nguyên khí nội tạng Trần Uyển
bị thương thảm.
“Uyển nhi, Uyển
nhi!” Xích Quân thấy vậy ngay lập tức xuất hiện nhanh chóng đỡ thân ảnh Trần Uyển,
miệng không ngừng kêu tên hắn, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng rất nhiều!