Lúc này, mấy người
tán tu cùng Lâm Thanh Tuyền, Hắc Tần và Lý Hạo Nhiên nghe lời nói Trần Hoang Vũ
không khỏi kinh nghi, tất cả ánh mắt bọn họ đều bắn về Trần Uyển.
Cánh tay A Ngốc
đang nắm Hắc Tần cũng bị hắn buông ra, sắc mặt hắn lộ ra rất nhiều nghi vấn
nhìn chăm chăm Trần Uyển, hắn cũng hiểu rõ câu nói vừa rồi của Trần Hoang Vũ là
đang muốn chia tách hai người bọn họ. Nhưng sự thật quả là đúng như vậy, hắn đã
lừa tất cả mọi người để lẻn vào đây chiếm tiện nghi.
“Trần Uyển huynh,
có thể hay không nói rõ cho ta biết?” Hắc Tần cười nhạt nhìn thẳng đôi mắt Trần
Uyển hỏi, trong lòng hắn vẫn còn một chút hi vọng nào đó.
“Hắc Tần huynh,
hiện tại không phải lúc thích hợp để nói chuyện! Huynh đi theo ta trước, mọi
chuyện ta sẽ nói rõ!” Trần Uyển hiện tại cũng không biết nói gì hơn, thực lực hắn
chỉ là Sơ Kỳ đỉnh phong mà thôi, nhưng mấy người kia đều là Trung kỳ tới hậu kì
đỉnh phong Linh Mạch Cảnh, nếu giao chiến sẽ cực kì bất lợi.
“Quả nhiên là dám
làm không dám nhận, hắn lợi dụng lòng tốt của ngươi để dụ hoặc! Bây giờ lại
phát ra những lời kia, không phải là hắn đang thừa nhận sao?” Trần Hoang Vũ cười
lạnh phát ra mấy câu giễu cợt.
Tuy nhiên những
câu nói của hắn vậy mà lại khiến cho đám người kia càng thêm vẻ nghi kị, dường
như sắc mặt bọn họ đều biến đổi trở nên tức giận hơn. Hắc Tần đương nhiên cũng
biết, nhưng hắn không nói thêm câu nào cả.
“Không cần biết
ngươi lấy được thứ gì, mau giao tất cả ra đây!” Đám người tán tu không phân
đúng sai, nguyên khí thể nội bùng nổ, sắc mặt hằm hằm quát mấy câu.
“Các ngươi muốn
cướp thì tới đây, nhưng hãy nhìn cho rõ dưới chân ta là gì!” Trần Uyển thuận lợi
thuyết phục được Hắc Tần, mối quan hệ hợp tác này còn phải duy trì tới lúc kết
thúc Cấm Khu Hoang Nguyên, sau này có thể sẽ không gặp được người nào như hắn nữa.
Bọn họ nghe vậy
đều nhìn xuống dưới chân Trần Uyển, đôi chân run rẩy sợ hãi lui lại, sắc mặt lộ
rõ vẻ kinh hãi lẫn tái nhợt nhìn nhau đều không tin vào mắt mình. Trần Uyển
nhân cơ hội đó phóng người lao đi, phía sau hắn là Hắc Tần cũng đang đuổi theo.
Đối mặt với hàng chục người Trung kỳ hay hậu kỳ Linh Mạch Cảnh, hai người bọn họ
thật không có chút cơ hội phản kháng nào cả.
“Tiểu tử ngươi quả
nhiên gian trá, mau đuổi theo. Nhất định phải đoạt lấy cơ duyên kia, mạng của
tên kia ta phải lấy được!” Trần Hoang Vũ nhìn lên thấy thân ảnh Trần Uyển biến
mất, hắn tức giận gầm rú giữa sơn động. Sau đó thân ảnh chớp động tăng tốc đuổi
theo, lần này hắn phải phanh thây Trần Uyển ra trăm mảnh.
Đám người khác
cũng lập tức hoàn hồn lại, ánh mắt ai nấy đều đỏ ngầu lộ rõ sát khí phẫn nộ,
trong tay thoáng hiện ra đao, kiếm hay thương đều phóng đi, tốc độ bọn họ cực
nhanh, chớp mắt đã thấy thân ảnh Trần Uyển phía trước.
“Trần Uyển, chuyện
vừa rồi là thế nào?” Hắc Tần nhìn qua Trần Uyển hỏi, miệng khẽ nhếch nhẹ ẩn chứa
điều gì đó gian trá hiện ra.
“Hỏi nhiều vậy
làm gì, ra tay diệt hắn cướp Bảo Cụ dược tài là xong!”
Ngay khoảnh khắc
Trần Uyển định trả lời, một giọng nói già nua vang lên giữa không gian. Từ nạp
giới trong tay Hắc Tần lấp loé quang mang, một đạo lưu quang mờ mịt xuất hiện
giữa không trung, ngay lập tức lão tung một trảo hướng đầu Trần Uyển mà vồ tới,
một trảo chứa nguyên lực mạnh mẽ ồ ạt tuôn ra đè ép Trần Uyển quỳ khuỵu xuống.
“Chỉ sợ… ngươi
không có bản lĩnh này!” Trần Uyển dù bị uy áp đè ép khiến thân thể hắn mềm
nhũn, cảm giác toàn bộ nguyên khí trong thể nội đều bị ngưng đọng, sắc mặt tái
đến độ không còn chút huyết sắc nào cả.
“Ầm!” Một trảo vồ
tới, nhưng đúng lúc này, từ nạp giới trong tay Trần Uyển cũng lấp loé quang
mang màu đỏ, một ngọn lửa hồng bùng phát dữ dội đánh tan một trảo kia, cùng lúc
đó uy áp mới được hoá giải. Xích Quân cũng từ từ ngưng tụ thành một thân ảnh đứng
giữa hư không, ánh mắt đỏ hồng nhìn về than ảnh đối diện.
“Ngươi là ai? Dám
xen vào chuyện chúng ta, muốn chết sao?” Tên vừa tung một trảo ngưng thành dáng
ảnh mờ ảo, hắn vậy mà cũng là Nguyên hồn thể? Toàn thân hắn khoác y phục xám
đen, nguyên lực hùng hồn tuôn ra như sóng thần. Hắn là Đoạn Thần, thực lực về
Nguyên Hồn thể không hề phân rõ, chỉ khi giao chiến mới biết được.
“Haha, muốn lấy mạng
đệ tử ta không có dễ như vậy đâu!” Xích Quân uống ngụm rượu lớn, sau đó cười lạnh
nhìn thân ảnh phía trước quát.
“Không ngờ Trần
Uyển huynh lại còn giấu thủ đoạn này, xem ra thật không tin tưởng ta rồi!” Hắc
Tần nhìn thân ảnh y phục đỏ hồng kia không khỏi cau mày, hắn cười nhếch môi lên
tiếng.
“Hắc Tần huynh
chê cười rồi, hiện tại xem ra cả hai chúng ta đều là lợi dụng mà thôi!” Trần Uyển
thầm thở nhẹ một hơi, nếu không có sư phụ thì cảnh tượng vừa rồi hắn khó mà suy
tưởng nỗi.
“Hắc Tần, tên kia
giao cho ngươi đối phó. Còn hắn, giao cho ta!” Đoạn Thần cười lạnh lên tiếng,
nguyên lực bùng nổ phóng tới Xích Quân tung một trảo mạnh bạo.
“Vâng, sư phụ!” Hắc
Tần ôm quyền gật đầu, trong tay hiện ra song đao múa máy một chút rồi đạp mạnh
vào mặt đất lao tới, nguyên khí bùng nổ dữ dội.
“Uyển nhi, ngươi
không phải là đối thủ của tên kia! Đừng trực diện đối cứng, nhớ câu kéo thời
gian tới khi ta giải quyết lão già kia!” Xích Quân dù cảm nhận được Trần Uyển mạnh
hơn, nhưng vẫn là có sự cách biệt trong cấp bậc nên nhắc nhở vài câu.
Dứt tiếng, thân ảnh
như hoả thiêu lao tới, hoả diễm bùng nổ thiêu rụi toàn bộ khu vực xung quanh,
không gian chấn động méo mó, mặt đất run rẩy liên hồi.
“Vâng, sư phụ!”
Trần Uyển phất tay, Văn Thương hiện ra trong tay nhanh chóng hoá thành Trúc Văn
Thương, đầu bút với những sợi lông tơ mềm có thể xuyên thủng tảng đá lớn.
“Ầm ầm!” Trần Uyển
và Hắc Tần đều phóng tới, Trúc Văn Thương và Song Đao hung hăng va chạm đinh
tai, lực trùng kích như kinh đào hãi lãng bộc phát khiến cấy cối xung quanh chấn
vỡ, mặt đất bay lên bụi mù. Trần Uyển xoay cổ tay, Trúc Văn Thương theo chiều
mà lao tới, nguyên khí kích hoạt khuếch tán khắp nơi. Hắc Tần bật người phía
sau chém ra hai vệt song đao khí, nguyên khí phun trào kinh thiên.
“Ầm!” Hai thế
công xoắn vặn lao tới hung hãn đụng độ vào nhau, lực xung kích cuộn trào khuếch
tán tứ phương, Trần Uyển bị chấn lui lại chục trượng, trên miệng hiện ra vệt
máu tươi chảy dài, cả hai vốn chênh lệch tới hai cấp bậc, cho nên Trần Uyển có
vẻ yếu thế hơn.
Trần Uyển không
do dự mà phóng tới, Trúc Văn Thương xoay vài vòng chém ra vài thương khí khác
nhau. Hắc Tần đồng thời chống trả, một cước hung hăng nện tới khiến Trần Uyển
phun ra ngụm máu tươi, thân hình chấn động văng ngược ra sau đâm mạnh vào ngọn
núi.
Trong lúc đó, ở
phía Xích Quân và Đoạn Thần đang giao chiến. Cả hai bọn họ vậy mà đều là cấp bậc
Tiên Vương, sức mạnh hay chiến lực đều là ngang, chỉ sợ khó mà phân thắng bại sớm.
Cả hai xé ra một
vùng không gian lao vào đó giao chiến, mỗi lần quyền cước đối bính đều phá huỷ
mấy hành tinh lân cận, các viên thiên thạch va vào nhau rồi phát nổ. Bọn họ hiện
tại không phải chiến sinh tử, mà chỉ là cầm chân lẫn nhau mà thôi. Đến cấp bậc
như bọn họ, một cái nhấc tay hay nhấc chân đều đủ phá huỷ Hạ Giới này, hơn nữa nếu
chiến sinh tử thì bắt buộc cả hai phải sử dụng Tiên khí, nhưng mà tiên khí ở Hạ
Giới này rất hiếm nên ít ai giám chiến sinh tử khi chưa tới bước đường cùng.
“Chuyện này là thế
nào? Sao hai người bọn họ lại giao chiến lẫn nhau?”
Cùng lúc đó bên
dưới khu vực ngoài sơn động, đâm người Lâm Thanh Tuyền đều đã có mặt ở đó, bọn
họ nhìn thấy Trần Uyển và Hắc Tần đang giao chiến, điều này khiến cho bọn họ trở
nên nghi vấn và thắc mắc.
“Tên Trần Uyển
này mới chỉ là sơ kỳ đỉnh phong mà thôi, không chỉ lúc trước chạy thoát được
tay ta và Trần Hoang Vũ, mà bây giờ còn dám chính diện ngạnh kháng với một tên
hậu kỳ. Tên này tuyệt đối không thể xem thường, nếu bây giờ đối nghịch mà để hắn
tẩu thoát, sau này Vân Mộng Đường sẽ bị hân tiêu diệt!” Lâm Thanh Tuyền nhíu chặt
lông mày thầm nghĩ trong lòng, từ lúc gặp hắn cho tới bây giờ thì nàng hiểu một
điều là hắn có tiềm lực đáng kinh người.
“Haha, chúng ta
mau ra tay đi, dù là tên Trần Uyển hay Hắc Tần kia thì đều trừ khử tất cả!” Trần
Hoang Vũ nắm chặt thanh thương trong tay, miệng khẽ nhếch lên quát lớn.
Sau đó hắn đạp mạnh
mặt đất phóng tới, hữu thủ xoay thương chém tới. Nguyên khí bùng nổ, hiện tại
tình hình rất loạn.
“Tiểu tử, mặc dù
lúc trước chúng ta có xích mích! Nhưng bây giờ ta ra tay giúp ngươi, sau này nếu
có báo thù thì mong ngươi đùng diệt Vân Mộng Đường chúng ta!” Lâm Thanh Tuyền
dường như đưa ra một quyết định, song thủ siết chặt lại quyết tâm, hữu thủ nắm
chặt cây Roi ngũ sắc mà lao tới.
Nàng không biết rằng,
nhờ quyết định này mà khiến cho Vân Mộng Đường không chỉ không bị diệt, ngược lại
còn lớn mạnh hơn nàng tưởng.