Ficool

Chapter 24 - Chương 24: Chiếm tiện nghi

Mặc dù một đường

thuận lợi thâm nhập vào sâu trong sơn động, nhưng lúc trước do tiêu hao thần thức

và nguyên hồn lực, nên sắc mặt hắn bây giờ vẫn còn tím tái nhợt nhạt. Mặc dù chỉ

là Nguyên Thú nhất, nhị giai, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ sức mạnh xé nát mấy

người bọn họ rồi.

Sâu bên trong sơn

động, hai đầu Nguyên Thú Nhị giai đang nhìn chằm chằm bên ngoài, cũng may đoạn

đường đi vào có một ngã rẽ nên chúng cũng không thể thấy được hết tầm nhìn.

Một đầu là Kim Cốt

Báo Hoang và Lôi Phong Lang Hoang, chúng so với Nguyên thú Thiên Xà Mãng Hoang

thì mạnh hơn không ít. Chỉ sợ Tự Tâm Văn của Trần Uyển để gãi ngứa nó mà thôi,

căn bản không thể thao không được.

“Không ngờ còn

hai đầu Nguyên Thú nhị giai ở trong, xem ra muốn chiếm cơ duyên và thông qua

không hề dễ dàng!” Trần Uyển nấp ở một bức tường ngã rẽ, ánh mắt nhíu lại khi

thấy hai đầu Nguyên thú không xa phía trước, sắc mặt hơi tái cảm nhận áp bách

tràn ra.

“Kia là…”

Phía sau hai đầu

Nguyên thú nhị giai có một quả trứng to bằng cái đầu treo lơ lửng giữa không

trung, từ quả trứng phát ra luồng dao động kì dị khó có thể chống đỡ được sự

cám dỗ. Trần Uyển suýt chút nữa là rơi vào mê sảng, cũng may sư phụ hắn kịp thời

xuất hiện giúp hắn.

Quả trứng có màu

lam sương, xung quanh luôn có những hạt tuyết lặng lẽ toả ra, hình dạng chúng

như những sợi tơ bao bọc lại, xung quanh còn có vài con bướm bay lượn xung

quanh.

“Sư phụ, đó là thứ

gì?” Trần Uyển đầu óc mờ mịt nhìn quả trứng kia không rõ thầm giọng hỏi.

“Đây là… Trứng Bướm

sao?” Xích Quân cũng lộ vẻ ngạc nhiên lắp bắp lên tiếng, lông mày khẽ nhướng chặt

suy nghĩ một lúc lâu rồi nói thêm: “Thật không ngờ Kỳ Trùng tuyệt diệt trăm năm

trước, vậy mà trong Cấm Khu Hoang Nguyên này vẫn tồn tại!”

“Kỳ Trùng? Là thứ

gì vậy sư phụ?” Trần Uyển đã khó hiểu thì nghe xong lại thêm mờ mịt, dường như

hắn còn chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ.

“Kỳ Trùng là những

loại côn trùng tu luyện có sức mạnh khác nhau, mỗi loại Kỳ Trùng đều có sức mạnh

vượt ngưỡng nhân loại, kể cả yêu tộc hay yêu thú cũng không thể so được!” Xích

Quân lặng thở dài một hơi, sau đó mới nhẹ giọng giải thích.

“Lợi… lợi hại như

vậy sao? Vậy quả trứng phía trước kia cũng là Kỳ Trùng?” Trần Uyển nghe xong mở

to hai mắt, sắc mặt như là không tin vào đôi tai mình nghe thấy vậy, hắn hít

sâu một hơi rồi hỏi thêm.

“Nếu ta đoán

không sai thì nó là Kỳ Trùng Đoạn Thiên Xích Điệp xếp hạng mười danh sách, hiện

tại nó đang trơi thời kỳ tĩnh dưỡng. Nếu có thể thì nuôi dưỡng nó, loại Đoạn

Thiên Xích Diệp này không hề tầm thường đâu!” Xích Quân có chút gian manh lên

tiếng, giọng nói hắn cố gắng nâng cao sức mạnh Kỳ Trùng kia để khiến Trần Uyển

sinh ra lòng ham muốn.

“Nghe qua cũng có

vài phần bản lĩnh, nhưng mà muốn lấy được đâu dễ dàng gì? Hai đầu Nguyên Thú

đang canh giữ như vậy, dù ta có ăn gan trời cũng không dám!” Trần Uyển cũng hiểu

được suy nghĩ lão sư hắn, nhưng mà hắn nhìn đến hai đầu Nguyên Thú nhị giai kia

tỏ vẻ bất lực lên tiếng, sắc mặt còn lộ ra vẻ thất vọng nữa.

“Haha, chỉ là

Nguyên thú nhị giai thôi, cứ giao cho ta, còn về cơ duyên Bảo Cụ, dược tại cứ

gom hết, đặc biệt là quả trứng kia phải thu được!” Xích Quân co quắp miệng một

cái, hắn không ngờ tên A Ngốc này lại giở thủ đoạn này, nhưng vẫn là lên tiếng

đáp lời.

“Được, người nhớ

thu tất cả Nguyên Hạch giúp ta! Mấy ngày hôm nay ta cảm nhận nguyên khí phập phồng

không ổn định, có lẽ là sắp đột phá?” Trần Uyển nghe xong cười tươi rói đáp lời.

“Sắp đột phá sao?

Cũng tốt, đã ở sơ kỳ đỉnh phong gần tám tháng rồi, cũng đến lúc tiến cấp đi

thôi!” Xích Quân cười ha hả lên tiếng, hắn cũng cảm nhận được căn cơ của Trần

Uyển bây giờ cực kì vững vàng.

“Gràooo!” Như

nghe được tiếng động từ đâu đó phát ra, hai đầu nguyên thú nhị giai đột nhiên gầm

gừ dữ tợn. Bọn chúng nhanh chóng lao ra, tốc độ vậy mà nhanh đến đáng sợ. Xích

Quân cũng không chần chờ mà lao ra, hắn uống ngụm rượu lớn rồi cười ha hả lên

tiếng: “Đã lâu lão phu chưa vận động tay chân, hôm nay phải hảo hảo đùa giỡn với

các ngươi một lúc!”

Dứt tiếng, hữu thủ

hắn vung lên một cái! Một vết nứt hư vô từ từ xé toạc ra sau đó mở rộng, ngay

sau đó thân ảnh Xích Quân và hai đầu nguyên thú nhị giai đều bị nuốt chủng vào

bên trong. Vết nứt đóng lại, nhưng Trần Uyển có thể cảm nhận được không gian dập

dờn vặn vẹo, có chỗ lồi lõm xuất hiện, dao động vô hình cũng lâu lâu bùng phát

ra bên ngoài.

“Không ngờ lão sư

lại có thể xé không gian tạo thành không gian chiến đấu riêng, cấp bậc này thực

sự khó tưởng tượng được!” Trần Uyển cũng phải trố mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi,

sắc mặt có chút bất ngờ và vui mừng khi chứng kiến thực lực của sư phụ hắn.

Trần Uyển cũng biết

thời gian có hạn, hắn nhanh chóng lao tới sâu bên trong sơn động, trước mặt hắn

xuất hiện rất nhiều cơ duyên cực lơn.

Phía trước mặt Trần

Uyển có vài loại cây mọc cách xa một khoảng, trong đó có một nhanh cây màu đỏ

như huyết, thoạt nhìn khá giống bỉ ngạn, nhưng hình dáng và cánh lá lại không hề

giống chút nào, thân cao khoảng hai trượng toả ra mùi hương nhẹ. Trần Uyên hít

phải khiến nguyên khí cơ thể bạo động, giống như không tự chủ được mà muốn đột

phá ngay bây giờ. Nó gọi là Huyết Hoang Chi Liên, loại dược tài giúp ổn định cảnh

giới sau khi đột phá, ngoài ra còn giúp cường hoá huyết mạch mạnh hơn.

Ở bên cạnh còn có

một nhánh cây màu trắng ngà mọc trên một đoạn xương sống nguyên thú, hình dáng

của nhánh cây kia khá giống hình thể con người toả ra loại khí tức áp bức. Trần

Uyển không chút hiểu rõ về mấy loại cây này, hắn vung tay nhổ Huyết Hoang Chi

Liên và nhánh cây trắng ngà phía trước.

Còn có một nhánh

cây nhỏ có hai màu sắc xanh lục và vàng, bên trên nhánh cây có một đoá hoa tươi

nở rộ! Trần Uyển không do dự vơ lấy nhổ đi, hắn thu tất cả vào nạp giới. Tất cả

dược liệu vậy mà đều được hắn thu lấy không chút do dự, sau đó có hắn lại thu rất

nhiều Bảo Cụ khác nhau ở trong!

Sau khoảng một

canh giờ, mọi thứ đều được hân thu thập tất cả, lúc này hắn mới nhìn tới quả trứng

đang lơ lửng phía trên, xung quanh còn có vài côn trùng bướm bay lượn.

Trần Uyển tiến tới

lặng dùng thần thức dò xét, hân muốn xem hình thể loại Kỳ Trùng mà sư phụ hắn

nhắc tới. Thế nhưng còn chưa được một hơi thở, một lực đạo kinh khủng từ quả trứng

phóng thích đánh tan thần thức Trần Uyển. Thân hình A Ngốc chấn động lui ra

phía sau, khoảnh khắc đó làm cho hắn phải hoảng sợ không thôi.

“Thật không ngờ lực

đạo vừa rồi mạnh mẽ như vậy!” Sắc mặt tái nhợt, hơi thở hỗn loạn kinh hãi thầm

nghĩ, ánh mắt nheo lại nhìn thật kĩ quả trứng phía trước.

Sau đó hắn bình

tĩnh lại tiến tới chậm chậm từng bước, nguyên khí cũng lặng lẽ vận chuyển tuỳ

thời chống đỡ, song thủ run rẩy khẽ đưa ra chạm nhẹ vào quả trứng.

Ánh mắt hắn cũng

phải nheo lại chuẩn bị tuỳ thời ra tay, thế nhưng quả trứng kia lại không chút

nào phản ứng cả. Nhận thấy điều đó, Trần Uyển thở nhẹ một hơi, nhưng hắn lại

phát hiện nạp giới không thể chứa đựng nó được, điều này khiến hắn lộ rõ vẻ

kinh ngạc. Hắn nhớ rõ, nạp giới dù là đồ vật hay sinh vật sống đều có thể chứa

đựng được.

Hết cách hắn đành

ôm ở tay vậy, ánh mắt khẽ đảo qua một lượt xác nhận đã vơ vét hết tất cả! Hắn.

Mới thần truyền âm cho lão sư hắn, chỉ vài hơi thở tiếp theo thì ở không gian

nào đó xé ra một khe nứt tăm tối, từ bên trong bước ra thân ảnh Xích Quân, cùng

lúc đó là hai thi thể đầu Nguyên thú nhị giai.

“Ài, hai đầu

Nguyên thú nhị giai này quá yếu, không đủ để ta thoả mãn!”’Xích Quân tỏ vẻ thất

vọng than phiền, ánh mắt cũng chứa vẻ chưa thoả mãn.

“Cái gì? Nhị giai

nguyên thú quá yếu sao?” Trần Uyển suýt chút ngã xuống mặt đất, hắn không ngờ

được sư phụ hân lại nói ra được câu đó, nếu là người khác chắc chắn sẽ cắn lưỡi

tự tử.

“Thế nào rồi?”

Xích Quân nhìn tới Trần Uyển hỏi.

Trần Uyển gật nhẹ

đầu rồi đưa quả trứng trong tay cho Xích Quân, tất nhiên là hoàn thành ổn thoả!

Ngay lúc đó, Hắc

Tần cũng đã tới đây, không chỉ vậy mà ngay cả mấy người Trần Hoang Vũ cũng xuất

hiện! Bọn họ nhìn thấy Trần Uyển ở đây không khỏi lộ rõ vẻ hoài nghi, ánh mắt

nhìn Trần Uyển chuyện này như thế nào?

“Hắc Tần huynh,

chúng ta đi thôi!” Trần Uyển liếc xéo mấy người Lâm Thanh Tuyền một cái, sau đó

tiến tới nắm tay Hắc Tần rời khỏi.

“Trần Uyển, ngươi

thật cao tay a! Lợi dụng bọn ta để cầm chân đám nguyên thú ngoài kia, ngươi thì

hay rồi, chạy tới đây chiếm trọn tất cả! Hắc Tần, ta thấy ngươi đang bị hắn xỏ

mũi dắc đi rồi!” Ngay lúc đó, Trần Hoang Vũ đột nhiên nhếch miệng cười nhạt, giọng

nói tràn đẩy ẩn ý phát ra khiến mọi người đều đổ dồn về phía hắn.

More Chapters