Ở ngay phía trước
Vực Ngoại Cấm Khu có một toà sơn động cực kì đồ sộ, xung quanh nó có nhiều dãy
núi xen kẽ tạo thành hình bán nguyệt, trước sơn động có hàng ngàn cây cổ thụ to
nhỏ mọc san sát lẫn nhau. Từng làn sương mù mỏng tản ra xung quanh, mặt đất có
nhiều dấu chân Nguyên thú cực kì lớn.
Bên trong sơn động,
có khoảng năm đến bảy chủng loài Nguyên Thú khác nhau, gồm có Thiên Xà Mãng
Hoang, chúng là Nguyên Thú Nhất Giai có thân hình dài tận hai mươi trượng, thân
thể to lớn với bộ vảy hình dáng tổ ong xen kẽ, đôi mắt hình tứ giác lưu chuyển
màu xanh lá cây trong khá kì dị, toàn thân chúng toàn là độc khí, chỉ cần nhiễm
phải cũng đủ lấy mạng những người Linh Mạch Cảnh sơ kỳ tới trung kỳ rồi.
Ngoài ra còn có
Lôi Phong Lang Hoang với cấp bậc Nhị giai, thân cao năm trượng với bộ lông xù
lên như những kim tiêu vậy, đôi mắt nhỏ hẹp với hai con ngươi màu tím sẫm trông
khá yêu dị, bộ vuốt của nó có thể phá một ngọn núi nhỏ, sức mạnh quả thật kinh
khủng.
Kim Cốt Báo Hoang
có thân hình mười trượng, bộ lông vàng kim xen kẽ lẫn nhau, một tiếng gầm của
nó có thể phá tan thần thức lẫn nguyên hồn lực của người thực lực yếu, bộ vuốt
cực kì khoẻ có thể phá tan cùng lúc hai ngọn núi nhỏ.
Ngoài ra còn có
các chủng Nguyên Thú cấp thấp như Diễm Ma Hùng thân cao năm trượng, với bộ lông
màu đen đặc dị, U Ảnh Cự Ưng sở hữu tốc độ cực nhanh, hai móng vuốt của chúng
bén nhọn. Đây đều là những Nguyên Thú canh giữ sơn động, chỉ cần có ai hoặc
Nguyên thú khác đi qua đều bị chúng đánh tới chết.
Cách sơn động kia
khoảng ba mươi trượng, đám người Lâm Thanh Tuyền bọn họ đều có mặt ở đây, tuy
nhiên bọn họ lại cẩn thận không dám hành động xốc nổi, bên cạnh bọn họ không xa
có vài người tán tu thực lực ổn đứng ở đó, ngoài ra còn có người khác là Hắc Tần,
dáng người ngạo nghễ ôm tay trước ngực đứng ở đó.
Hiện tại hắn cũng
không lo đám người môn phá kia dám tấn công, tại nơi này nếu gây chiến lớn sẽ dẫn
động Nguyên thú trong sơn động kia tới, đây là điều bọn họ cũng đoán được nên
không dám manh động.
“Trần Uyển huynh
sao còn chưa tới, chẳng lẽ lại bị hai người kia diệt sát? Không thể nào, hắn
sao dễ dành bị đánh chết được?” Hắc Tần nhìn về phía sau không thấy bóng dáng
ai cả liền lộ ra lo lắng, trong đầu suy nghĩ đủ diễn biến nhưng lại lắc đầu phản
bác tất cả.
“Haha, tên tiểu tử
kia đã bị chúng ta trảm sát rồi. Sớm thôi, ngươi cũng sẽ được như hắn!” Trần
Hoang Vũ liếc xéo Hắc Tần, hắc như đoán được điều gì đó liền cười lạnh lên tiếng,
ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt và khiêu khích ý vị.
“Vậy sao?” Ngay
lúc đó, một giọng nói thiếu niên khác vang lên, từ bên trong khu rừng lộ ra một
nam tử có làn da hơi ngăm đen, sắc mặt ôn hoà nhếch nhẹ đôi môi lên tiếng đáp lại.
“Không sao chứ?”
Hắc Tần vừa thấy thân ảnh kia ngay lập tức đi tới, hắn nhìn qua một lượt thân
thể Trần Uyển rồi lên tiếng hỏi.
“Không sao!” Trần
Uyển cười cười lắc đầu đáp.
“Trần Uyển, ngươi
còn dám mò tới đây?” Trần Hoang Vũ vừa thấy Trần Uyển không khỏi tức giận, ánh
mắt cay độc nhìn chằm chằm Trần Uyển gầm gừ như thua hoang. Song thủ siết chặt
lại, nguyên khí trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển.
“Sao vậy? Không
giết được ta nên tức giận sao?” Trần Uyển cảm nhận được khí tức đang bộc phát lặng
lẽ, hắn hơi đại biến sắc mặt nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh lên tiếng.
“Đừng gây chuyện
nữa, nơi này không thích hợp gây chiến!” Lâm Thanh Tuyền hít sâu một hơi quát,
nếu như động thủ ở đây sẽ khiến bầy Nguyên thú trong sơn động tấn công ra đây,
chính vì vậy mà nàng mới ngăn cản.
“Ngươi cứ cười
như vậy đi, để ta xem ngươi cười được bao lâu? Chỉ là một tên sơ kỳ cũng dám
huênh hoang trước mặt ta, thật là chán sống!” Trần Hoang Vũ cũng biết phân nặng
nhẹ, hân hít sâu một hơi gật đầu rồi gằn từng chữ, ánh mắt tràn đầy sát khí
phóng tới Trần Uyển.
“Mặc dù ta và
ngươi chênh lệch hai cấp bậc, nhưng muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu!” Trần
Uyển không mặn không nhạt đáp lời, trong lòng hắn đã ghim chặt tên này, về sau
có cơ hội sẽ trảm sát ngay lập tức.
“Trần Uyển huynh,
phía trước là sơn động lớn, muốn tiến vào Trung Vực Cấm Khu thì vắt buộc xuyên
qua sơn động phía trước, tuy nhiên bên trong lại có nhiều đầu nguyên thú canh
giữ, bây giờ phải làm sao?”
Hắc Tần đến bên cạnh
Trần Uyển lên tiếng giải thích, hiện tại tất cả mọi người đang ở đây tìm cách
thông qua sơn động này.
Trần Uyển nghe
xong không nói gì cả, thần thức khởi động dồn vào đôi mắt, ngay lập tức tầm
nhìn hắn lan rộng xuyên qua một khe nứt phía trước rồi tới sơn động. Qua thần
thức, hắn phát hiện có khoảng chục đầu nguyên thú nhất giai và ba tới năm đầu
nguyên thú nhị giai!
“Trong đây có cơ
duyên sao? Nếu vậy cũng không thể bỏ qua, chỉ là Nguyên thua nhất giai và nhị
giai không dễ đối phó chút nào cả!” Trần Uyển thu thần thức lại rồi vân vê cằm
thầm nghĩ, hân cũng suy tính tìm cách để có thể đoạt được cơ duyên bên trong.
“Hắc Tần huynh,
chúng ta đi thôi!” Dường như Trần Uyển nghĩ ra được biện pháp tốt hơn rồi, hắn
nhanh chóng nhắc nhỏ rồi động thân chạy về phía trước.
Mặc dù vẫn chưa
hiểu chuyện gì, nhưng Hắc Tần vẫn là đuổi theo phía sau. Mấy người Lâm Thanh
Tuyền thấy vậy cũng hơi cau mày, chúng liếc nhìn nhau rồi cũng đuổi theo phía
sau, mà mấy người tán tu kia cũng không cong cách nào khác nên cũng đi theo
phía sau.
“Sư phụ, lát nữa
ta sẽ dùng Tự Tâm Văn phong ấn mười đầu Nguyên thú nhất giai và nhị giai, còn về
đám người kia phiền người ra tay ngăn bọn họ!” Trần Uyển vừa chảy nhảy qua khe
nứt không sâu, hắn âm thầm truyền âm cho sư phụ hắn.
“Tự Tâm Văn đối với
những đầu Nguyên thua kia cũng có tác dụng, nhưng mà chúng đã hoá thành hung
thú rồi, chỉ e Tự Tâm Văn của ngươi không dùng được!” Xích Quân lo lắng lên tiếng.
“Không sao sư phụ,
đến lúc Tự Tâm Văn không có tác dụng thì để người ra tay vậy!” Trần Uyển cười
cười đáp, tất nhiên nếu đến lúc đó hắn không thể thực hiện được thì để lão sư hắn
ra tay.
“Ngươi tiểu tử
này, được rồi tới lúc đó cứ giao cho ta!” Xích Quân cũng lắc đầu bất lực với
tên đệ tử này, thật sự là miếng ăn khó thì mới cần đến lão già này ra tay.
Có quyết định, Trần
Uyển lại gia tốc chạy nhanh hơn, lần này nếu như thuận lợi lấy được Nguyên hạch
mấy đầu Nguyên thú và cơ duyên Bảo Cụ, dược tài bên trong thì hắn có cơ hội tiến
cấp vào Trung Kỳ Linh Mạch Cảnh rồi. Nghĩ như vậy khiến hắn càng thêm nóng lòng
hơn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Hắc Tần mặc dù
chưa hiểu Trần Uyển sẽ làm cách gì để thông qua sơn động kia, nhưng hắn vẫn lựa
chọn tin tưởng mà bám sát theo. Phía sau lưng hai người, đám người Lâm Thanh
Tuyền cũng bám ất theo, dù sao bọn họ chỉ cần thông qua được sơn động thì sẽ ra
tay kích sát Hắc Tần và Trần Uyển bọn họ.
“Hắc Tần huynh,
lát nữa huynh hãy nhớ theo phía sau hậu thuẫn giúp ta!" Trần Uyển đảo mắt
nhìn về Hắc Tần truyền âm, Hắc Tần hắn là hậu kỳ Linh Mạch Cảnh nên có lợi thế thành
công hơn nhiều.
“Được!” Hắc Tần
không chút do dự mà đáp lời.
Nói rồi hai người
bọn họ đẩy nhanh tốc độ hơn, chớp mắt sau đó thì hai người đã tới gần sơn động.
Ánh mắt mười phần ngạc nhiên nhìn xung quanh, quả nhiên là một sơn động to lớn,
cao cũng phải gần trăm trượng. Dù chưa thấy đầu Nguyên thú, nhưng bọn họ đã cảm
nhận phần nào áp bức đang lan tới, loại uy áp này khiến bọn họ khó thở và
nguyên khí bị áp chế xuống.
Trần Uyển hít sâu
một hơi rồi bước chầm chậm vào trong, Hắc Tần theo phía sau, nguyên khí trong
cơ thể lặng yên vận chuyển, song thủ nắm chặt song đao sắc bén tuỳ thời ra tay.
Trần Uyển cũng cầm
Văn Thương trong tay, đầu bút với những sợi lông mềm chuyển động theo cơn gió.
Cả hai người cứ như vậy tiến vào bên trong, thanh âm hơi thở của đầu Nguyên
thú vang lên từng hồi, cảm giác âm u lạnh lẽo tuôn ra từng đợt, một cảm giác ớn
lạnh lan tới khiến hai người bọn họ run rẩy chấn động.
“Trần Uyển, dừng
lại!” Đột nhiên Xích Quân truyền âm quát một tiếng.
“Sao vậy sư phụ?”
Trần Uyển nghe được giọng nói kia cũng lập tức dừng lại, ánh mắt lộ rõ sự ngạc
nhiên truyền âm hỏi lại.
“Mau chóng lùi lại!”
Trần Uyển nghe vậy
cũng không chậm trễ lui lại phía sau, tuy nhiên lùi chưa quá ba bước thì một tiếng
gầm lớn vang dội, thanh âm rít gào lan toả ra khắp sơn động đánh thẳng vào hải
não hai người bọn họ. Ngay lập tức đầu đau đớn như búa bổ, cả hai ngay lập tức
như muốn ngất đi vậy.