Sau tiếng gầm
kinh đào hải lãng phát ra, Trần Uyển và Hắc Tần nhanh chóng phục hồi thần thức
không chút chần chờ phóng ra khỏi miệng sơn động.
Trên tay Trần Uyển,
Văn Thương chuyển động uốn lượn giữa không trung, mỗi một nét đều lả lướt hiện
ra theo vòng xoắn ốc, vô số đạo Trận Văn nổi lên từng đợt. Thần thức lẫn nguyên
hồn lực hắn dung hoà với nhau bùng phát tràn vào Văn Thương, đầu bút với những sợi
lông tơ mềm phát ra ánh sáng chói rực.
“Sơ Văn Bút – Tự
Tâm Văn, phong!”
Uyển chuyển vài
đường, Trần Uyển nhanh chóng quát lớn một tiếng. Phía trước mặt hắn, các đạo Trận
Văn trôi nổi liên kết lại với nhau bằng lớp hoa văn đặc dị, từng luồng nguyên
khí tuôn ra ồ ạt ngưng tụ vào gia tăng sức cứng rắn. Vài hơi thở sau, từ màn
phong ấn to lớn sản sinh ra nhiều lớp phong ấn nhỏ khác nhau, mỗi một lớp đều sở
hữu sức mạnh và phong ấn ngang nhau.
Đúng lúc đó, bên
trong sơn động phóng ra hai đầu Nguyên thú nhất giai. Nhìn lại thì đó là Nguyên
thú Diễm Ma Hùng và U Ảnh Cự Ưng, phía sau chúng còn có một đầu Nguyên thú Nhị
giai nữa, lực áp bách bùng nổ hướng Trần Uyển và những người khác phóng tới đè
ép dữ dội.
Trần Uyển suýt
chút nữa là bị lực áp bách đánh cho trọng thương, may thay phía trước hắn có
hàng chục phong ấn Tự Tâm Văn đón đỡ ngăn cản phần lớn. Hắn không chút chậm trễ
mà phất tay một cái, Tự Tâm Văn ngay lập tức chấn động rồi lao vút đi, tốc độ vậy
mà lại nhanh đến mức khó tin.
Tự Tâm Văn hướng
điểm mi tâm trên đầu đám Nguyên Thú mà dung nhập vào, ngay lập tức lớp hoa văn
uốn lượn phóng ra hướng hải não cùng kinh mạch đám nguyên thú mà kết nối phong ấn
thần trí và sức mạnh của chúng, quá trình này diễn ra mất khoảng mười phút,
trong thời gian này buộc phải có người liên tục công kích, khiến tinh thần
chúng suy sập. Tất nhiên với cấp bậc Linh Trận Sư hắn hiện tại thì khó mà khống
chế được lâu, sắc mặt bắt đầu tái đến đáng sợ, thần thức lãn nguyên hồn lực giống
như thuỷ triều không kiểm soát mà tuôn ra, điều này làm cho hắn yếu càng thêm
suy yếu.
“Còn đứng đó làm
gì, còn không ra tay?” Trần Uyển quay người nhìn đám người môn phái quát lớn,
ánh mắt sắc lạnh khiến bọn họ không dám phản đối chút nào.
“Hừ!” Trần Hoang
Vũ hừ lạnh một tiếng, hàm răng nghiến lại ken két với nhau, hữu thủ nắm chặt
thanh thương lao tới, khi bay qua thân thể Trần Uyển để lại đôi mắt lạnh lẽo
khó tả.
Đám người Lâm
Thanh Tuyền hay Lý Hạo Nhiên cũng đồng thời ra tay, mấy người tán tụ nhìn nhau
một cái gật nhẹ đầu, tạm thời trước mắt liên thủ hạ sát mấy đầu Nguyên thú này
trước, sau khi thông qua thì tính tiếp.
“Hắc Tần, huynh cẩn
thận một chút!” Trần Uyển nhìn Hắc Tần đang chuẩn bị lao lên, hắn đè giọng nhỏ
nhắc nhỏ một chút, dù sao Tự Tâm Văn chỉ duy trì một khoảng thời gian ngắn mà
thôi, trong khoảng thời gian đó nếu làm suy yếu sức lực bầy Nguyên thú thì Tự
Tâm Văn sẽ bộc phát uy năng phong ấn thành công.
Hắc Tần gật nhẹ đầu,
ánh mắt nhìn Trần Uyển chứa mười phần khó tả. Song thủ cầm chặt Song Đao mà
phóng tới, sức mạnh nguyên khí bộc lộ khiến cả sơn động trở nên hỗn loạn.
Phía trước Trần
Uyển, đám người Lâm Thanh Tuyền, Trần Hoang Vũ hay Hắc Tần cùng đám người tán
tu khác, trong tay bọn họ sử dụng các Bảo Cụ khác nhau liên tục công kích vào
thân thể đâm Nguyên thua phía trước.
Đầu Nguyên Thú nhị
giai Thiên Xà Mãng Hoang mặc dù đang bị Tự Tâm Văn khống chế, nhưng đôi mắt
chúng loé lên một tia tức giận phẫn nộ, miệng khẽ há lớn phun ra vô số luồng độc
khí xanh lá. Độc khí từ từ phủ kín toàn bộ sơn động, tầm nhìn hay thần thức đều
bị hạn chế, nguyên khí bên trong sơn động cũng đều bị ăn mòn phát ra thanh âm
đinh tai. Nguyên khí trong cơ thể từng người cũng đang dần bị suy kiệt, độc khí
ngấm vào khiến kinh mạch hay thần thức, nội tạng rơi vào hỗn loạn.
Hắc Tần nhanh
chóng vận chuyển nguyên khí tạo thành lớp quang hộ thuẫn ngăn cản, mặc dù có hiệu
quả nhưng mà chỉ duy trì không quá ba hơi thở liền tiêu tán.
“Độc khí quá mạnh,
căn bản không thể đánh chết bọn chúng!” Trần Hoang Vũ tức giận quát, hắn cầm
thanh thương tam xoa xoay một vòng bổ tới mấy vệt thương khí.
Nhưng thương khí
vừa phóng thích thì bị độc khí bám riết khiến chúng tan biến trong nháy mắt, những
người khác cũng đều lộ rõ tuyệt vọng hiển hiện.
Nhận thấy tình
hình bất ổn, Trần Uyển vận chuyển thần thức cộng nguyên hồn lực duy trì tới cực
hạn, sắc mặt hắn cũng tái đến đáng sợ! Văn Thương trong tay xoay một vòng trên
không trung, hắn nhanh chóng khắc ra thêm mười đạo Trận Văn khác, hiện tại hắn
phải duy trì tinh thần thao khống Tự Tâm Văn, vừa chuẩn bị bố trí trận pháp Huyết
Độc Oán! Hắn nhân cơ hội độc khí che khuất tầm nhìn và thần thức lên vào bên
trong để thu thập cơ duyên.
Tả thủ cầm Văn
Thương khắc ra từng nét trận văn xoắn ốc hiện ra không trung, từng đạo trận văn
sáng rực xoay quanh thân thể Trần Uyển, từng lớp hoa văn xen kẽ lan tảo ra những
cánh hoa mĩ miều bao phủ thân thể, những đường vân và văn tự cổ xưa hình thành
lớp độc khí ăn mòn xung quanh hoá thành chất tầm bổ duy trì trận pháp.
“Sư phụ, nhờ người
khống chế số lượng Nguyên Thú này! Ta đi vào bên trong thu thập cơ duyên, lát nữa
ta sẽ trở lại!” Hoàn thành trận pháp, Trần Uyển đưa mắt nhìn tới nạp giới rồi
thầm truyền âm cho sư phụ hắn.
“Yên tâm, giao
cho ta đi! Ấn kí nguyên hồn ta đã để lại trên nạp giới, lát ta tự có cách tìm,
nhớ cẩn thận một chút!” Xích Quân nghe vậy nhanh chóng từ nạp giới hiện ra, lão
phất tay một cái đã nắm giữ Tự Tâm Văn đang phong ấn hơn chục đầu Nguyên Thú, hắn
hơi nhíu mày lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng, sư phụ!” Hắn
vừa buông ra thao khống Tự Tâm Văn nhẹ thở phào một hơi, hắn cầm Văn Thương
trong tay rồi nhanh chóng chạy vào bên trong.
Mặc dù thần thức
bị độc khí ngăn cản không thể phóng đại thăm dò, nhưng hắn vẫn còn Nguyên Hồn Lực.
Ngay lập tức mi tâm chấn động, một loại nguyên hồn lực vô hình khuếch tán lan
ra, ngay lập tức hắn nhìn ra rộng trên mười trượng.
Thân ảnh lập tức
phóng tới, xuyên qua đâm người Trần Hoang Vũ đang phải gồng sức giao đấu, hiện
tại hắn rất muốn kéo Hắc Tần theo, nhưng sự đề phòng vẫn còn nên hắn tiến vào
bên trong một mình.
Một đường nhờ có
nguyên hồn lực dò xét mà xuyên qua thành công, tuy nhiên trận pháp Huyết Độc
Oán cũng vì vậy mà vỡ ra từng mảnh sáng khác nhau, bên trong còn phát ra làn
khói xanh lá cây kì dị. Đó là do độc khí Thiên Xà Mãng Hoang phóng thích, Huyết
Độc Oán chỉ là trận pháp cấp 1 không thể chống đỡ được lâu. Văn Thương trong
tay lập tức hoá thành Trúc Văn Thương, đầu bút với những sợi lông tơ mềm nhưng có
thể xuyên thủng lớp da thịt.
Trần Uyển không hề
biết rằng, bên trong sơn động vẫn còn hai đầu Nguyên Thú nhị giai khác đang trấn
giữ bên trong. Hai đầu Nguyên thú kia là Lôi Phong Lang Hoang và Kim Cốt Báo
Hoang, hai đầu Nguyên thú có thể phóng thích sức mạnh thuộc tính khác nhau, sức
công phá có thể sánh ngang với cường giả Hoàng Tuyền Cảnh.
Với sức mạnh sơ kỳ
Linh Mạch Cảnh như Trần Uyển, đừng nói là đối phó hai đầu Nhị giai, mà chỉ cần
một đầu thôi cũng đủ khiến hắn tan xác rồi. Tuy nhiên nếu Trần Uyển chuyển sang
trạng thái Sát Lục, thì vẫn có cơ hội chiến với hai đầu Nguyên Thú Nhị Giai.
Trong lúc Trần Uyển
đang xâm nhập vào bên trong sơn động, đám người Lâm Thanh Tuyền và Trần Hoang
Vũ cùng với mấy người Hắc Tần và đám tán tu đang ra sức công kích phá tan lớp độc
khí trước mắt, tuy nhiên độc khí đầu thú nhị giai không hề tầm thường, nguyên
khí nhanh chóng bị độc khí xâm nhập ăn mòn làm suy kiệt.
Chỉ vài giây tiếp
theo, từng người từng người không kìm chế nổi mà gục xuống, ngay cả mấy người hậu
kỳ Linh Mạch Cảnh cũng không thể chống đỡ được, cuối cùng bọn họ đều rơi vào trạng
thái hôn mê chết giả, nguyên khí khó mà phục hồi được, độc khí uốn lượn như muốn
ăn mòn thân xác bọn họ. Nếu không phải có Tự Tâm Văn thao khống thần trí, và sức
mạnh chúng thì chỉ e đám người kia không đơn giản là hôn mê đâu.
“Không biết tiểu
tử kia thế nào rồi?” Trong lòng Xích Quân dâng lên một nỗi lo lắng, ánh mắt
nhìn xuyên qua độc khí bắn tới thân ảnh Trần Uyển. Trong lòng không khỏi thở
dài, hắn phất nhẹ tay đánh chết mấy đầu nguyên thú trước mắt đi.
Chỉ là một cái
bóp tay nhẹ nhàng, vậy mà đám nguyên thú kia ngay cả một chút phản kháng cũng
không có, thân thể chúng nổ tung bắn ra vô số huyết dịch màu sắc khác nhau, khí
tức bùng nổ khiến sớn động rung chuyển liên hồi.