“Lâm Thanh Tuyền,
ngươi đây là có ý gì?” Trần Hoang Vũ bị cây Roi Ngũ Sắc của Lâm Thanh Tuyền
ngăn cản, ánh mắt nhíu chặt tràn đầy tức giận quát.
“Ta nghĩ đừng nên
nhúng tay vào việc này, tên kia ta thấy không hề tầm thường đâu!” Lâm Thanh Tuyền
thu Roi Ngũ Sắc lại rồi nhẹ giọng nói, dù sao tốt nhất là không liên quan hoặc
nếu đã động thủ thì bảo vệ tên Trần Uyển kia tới cùng.
“Ngươi…” Trần
Hoang Vũ siết chặt hai tay vang lên thanh âm giòn tan, hắn định quát gì đó
nhưng bị lời nói Lý Hạo Nhiên ngăn lại: “Ta thấy Lâm Thanh Tuyền nói đúng, dù
là tên Trần Uyển hay tên Hắc Tần kia đều không dễ đối phó chút nào, sau lưng bọn
hon còn có vị cao thủ lợi hại như vậy!”
Trần Hoang Vũ
nghe vậy đành tức giận lui lại phía sau, ánh mắt lạnh lẽo ghim chặt Trần Uyển
nghiến răng ken két.
“Haha, xem ra đệ
tử ngươi không ổn rồi!” Đoạn Thần cười gằn lên tiếng, dù hai người bọn họ mở
không gian giao chiến, nhưng mọi động tĩnh bên ngoài hon vẫn nắm được.
“Chưa đến bước cuối
chưa biết ai không ổn đâu!” Xích Quân liếc mắt nhìn xuống, đôi lông mày khẽ
nhíu chặt lại thầm siết chặt song thủ, nhưng hắn vẫn tin tưởng Trần Uyển sẽ
không thua.
“Sơ kỳ có thể chống
đỡ được hậu kỳ công kích thì cũng không tệ, nhưng như vậy thì kéo dài được bao
lâu, haha!” Đoạn Thần cười lạnh đáp, sau đó thân ảnh chớp động lao tới công
kích Xích Quân.
Xích Quân cũng
không chần chờ bung khí tức mà lao tới, cả hai thân ảnh loé lên lao tới giao
thoa giữa không gian hư vô, quyền cước hung hãn tung ra bùng phát kình lực mạnh
mẽ, hàng trăm hành tinh xung quanh đều nổ tung, không gian chấn động méo mó
liên tục.
……
Phía bên Trần Uyển
lúc này, toàn thân tràn đầy vết thương sâu, hơi thở suy yếu, nguyên khí phập phồng
lúc yếu lúc mạnh khá hỗn loạn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, tay giơ
lên lau vết máu trên miệng cười nhạt lên tiếng: “Vốn còn tưởng hai chúng ta đồng
cảnh ngộ có thể hợp tác, nếu được có thể thành huynh đệ. Nhưng mà cảnh tượng
trước mắt ta chưa hề nghĩ tới, có lẽ là ta quá ngốc tin tưởng vào huynh rồi, Hắc
Tần!”
“Haha, như nhau
mà thôi! Biết điều thì giao hết cơ duyên chiếm được ra đây, nể tình lúc trước
ta tha chết cho ngươi!” Hắc Tần nhếch môi cười lạnh, ánh mắt nhìn Trần Uyển lộ
ra mười phần giễu cợt đáp.
“Muốn ta giao cơ
duyên, vậy phải xem ngươi có bản sự đó hay không! Mặc dù ta và ngươi chênh lệch
thực lực, nhưng cũng không hẳn vì vậy mà nắn bóp ta!”
Dứt tiếng, hắn
phong toả Nguyên Đan bên trong cơ thể, ngay lập tức nguyên khí đều bị rút ngược
trở lại vào Nguyên Đan! Lúc này bởi vì Nguyên khí thể nội suy yếu, mà Yêu Đan dần
lộ ra, Yêu Khí theo tuyến kinh mạch bắt đầu dung hoà vào nhau, thần trí Trần Uyển
lúc này mờ ảo biến mất, ý thức hắn không còn kiểm soát chút nào nữa, mọi vướng
bận sợ hãi đều biến mất.
Bên ngoài thân thể
hắn, từng lớp hoa văn màu tím sẫm đan xen nổi lên từng sợi, yêu khí xuôi theo lỗ
chân lông tuôn ra bao phủ bản thân hắn bên trong. Đôi mắt Trần Uyển lúc này đỏ
ngầu dữ tợn, miệng há lớn cười như điên như dại vậy.
Lúc này hắn vận
chuyển công pháp Thái Huyền Yêu Nguyên Quyết mà chuyển đổi trạng thái, từ trạng
thái điềm tĩnh sang trạng thái hung Sát Lục dữ tợn.
“Đây là… Yêu
khí?” Đám người Trần Hoang Vũ nhìn vào thân ảnh phía trước, toàn thân run rẩy lắp
bắp lên tiếng, bọn họ còn nhớ cảnh tượng lúc trước, một trảo khiến bọn họ thụ
thương bỏ chạy.
“Hắc Tần, ta cần
máu! Dâng máu cho ta, nhanh!” Trần Uyển điên cuồng phóng tới, tốc độ bây giờ lại
nhanh tới như vậy, chỉ vài hơi thở liền tới trước mặt Hắc Tần. Hữu thủ tung ra
một trảo với bộ móng dài nhọn, yêu khí theo đó tuôn ra ồ ạt khiến không gian
xung quanh chấn động.
“Ầm!” Hắc Tần thấy
vậy hơi biến sắc mặt, hắn nhanh chóng vung Song Đao lên đón đỡ, một trảo vồ tới
va chạm vào Song Đao, tia hoa lửa đẹp mắt bắn ra tung toé, thanh âm bén nhọn
vang lên dữ dội. Lực xung kích như kinh đào hãi lãng bùng phát, làn sóng to lớn
lan ra chấn nát ngọn núi phía sau, mặt đất rung chuyển liên hồi, cây cối đều bị
chấn vỡ vụn.
Hắc Tần chịu lực
mạnh mẽ văng ra phía sau vài trượng, Trần Uyển liếm bàn tay một cái rồi tiếp tục
phóng tới. Vô số trảo khí tung ra liên tục, không khí bị xé thành hai, cây cối
bị chấn vỡ, mặt đất chấn động. Hắc Tần thấy vậy cố gắng bật người né tránh, thế
nhưng mà dường như lại không chút nào khả quan cả. Tốc độ Trần Uyển nhanh tới mức
đáng ngạc nhiên, dù Hắc Tần có tăng tốc cỡ nào cũng không thể tránh thoát được.
Hắn xoay người
chém ra vô số nhát Song Đao, thế nhưng đối mặt với thế công kia thì Trần Uyển
cười lạnh, song thủ chĩa ra chém từng Đao khí phóng tơi. Va chạm kinh thiên khiến
bụi mù bộc phát, bàn tay Trần Uyển bị vô số vết đao chém chảy máu liên tục, thế
nhưng hắn lại không hề có cảm giác đau đớn chút nào. Song thủ bắt chéo tung ra
cú vồ hung bén, chớp mắt móng tay Trần Uyển xuyên qua lớp da Hắc Tần rồi cào xé
dữ dội, máu tươi bắn tung toé giữa không trung.
“Không ngờ tên
này lại mạnh như vậy, chẳng trách chỉ một trảo lúc trước khiến chúng ta thụ
thương!” Lâm Thanh Tuyền lắc đầu một cái, nàng hiện tại không còn vẻ nào xem
thường tên tiểu tử trước kia nữa, dù chỉ là Sơ kỳ cỏn con nhưng lại có sức mạnh
khủng như vậy ở trạng thái Yêu khí Sát Lục.
Lúc này, Hắc Tần
chứng kiến sự tàn nạo của Trận Uyển nên không dám cứng đối cứng nữa, mà lần này
hắn chảy nhạy cố gắng giữ khoảng cách với Trần Uyển, thế nhưng dù có chạy nhanh
tới đâu thì Trần Uyển vẫn vồ tới sát phía sau lưng. Chuyển qua trạng thái Yêu
Khí Sát Lục, hắn chỉ có thể dùng sức mạnh thuần tuý Yêu Đan tạo ra mà thôi, tất
cả Bảo Cụ hay những thứ khác tuyệt nhiên không thể dùng được.
“Sư phụ, cứu ta!”
Hắc Tần bị Trần Uyển vồ tới cào xé điên cuồng, từng miệng vết thương ở trước ngực
mở rộng ra trông khá đáng sợ, hắn chỉ sợ Nguyên Đan trong cơ thể bị Trần Uyển
bóp nát nên đành phải cầu cứu.
Đoạn Thần nghe vậy
lập tức động thân lao tới, một chưởng mang theo nguyên lực hùng hồn phóng tới
muốn đánh chết Trần Uyển. Thế nhưng Xích Quân kịp thời xuất hiện, hắn tung cước
đánh tan một chưởng kia rồi đón đỡ Trần Uyển, mà phía đối diện, Đoạn Thần nắm lấy
cánh tay Hắc Tần rồi nhanh chóng bỏ chạy, rời khỏi nơi đây.
Trần Uyển nhếch
nhẹ môi một cái, trạng thái Sát Lục nhanh chóng chuyển hoá thành ôn hoà, tuy
nhiên kinh mạch hắn đột nhiên căng cứng như muốn vỡ ra vậy, cảm giác đau đớn
lan toả khắp thân thể khiến hắn quằn quại không yên, nguyên khí theo đó phập phồng
lúc yếu lúc mạnh ngày càng rõ rệt hơn, giống như hắn muốn độ phá vậy.
Xích Quân nhanh
chóng ôm lấy thân ảnh Trần Uyển nhanh chóng tìm nơi an toàn, mặc dù hắn có chút
đau lòng khi thấy đệ tử mình tràn đầy thương thế nặng như vậy, nhưng cũng rất
vui vì hắn vẫn kiên cường chống đỡ, dù vậy cũng bị phản phệ cắn trả không ít.