Ficool

Chapter 37 - chap 37: căng thẳng

Ở phía Airi, năm con hắc lang hung tợn liên tục lách người né tránh những đường vung xích rực đỏ như máu từ cô gái nhỏ. Trong mắt Airi ánh lên tia sắc lạnh, nụ cười nhếch nhẹ nơi khóe môi, ngạo nghễ và thách thức.

“Các ngươi tưởng có thể né tránh mãi sao?”

Giọng cô vang lên, vừa sắc như lưỡi dao, vừa dịu như tiếng gió đêm.

Nâng cao cánh tay lên đỉnh đầu, Airi triệu hồi ra hàng trăm thanh kiếm mang sắc đỏ rực như máu, những lưỡi thép sắc lạnh lơ lửng giữa không trung, ánh lên sắc chết chóc. Hai trăm thanh kiếm, sắp thành hình vầng mây tử thần, chờ rơi xuống phán quyết những sinh vật phía dưới.

Giọng cô đầy đắc ý liếc nhìn toàn bộ chúng một lượt.

“Bấy nhiêu đây là đủ để tiễn các ngươi rồi.”

Lũ hắc lang khựng lại, ánh mắt dao động. Một nỗi sợ bản năng thoáng hiện trong đôi mắt rực sáng ấy.

Cùng lúc đó, ở bên kia chiến tuyến, Takeshi đang phóng đi với tốc độ xé gió. Cơ thể cậu rực sáng bởi năng lượng, lao thẳng vào con hổ ba mắt khổng lồ đang gầm rống. Từ miệng nó, một luồng năng lượng tím đặc quánh như nọc độc phun ra dữ dội. Nhưng Takeshi không né tránh. Ngược lại, cậu dừng lại trong tích tắc, hai chân nhún xuống như lò xo, bật cao và đối đầu trực diện.

Nguồn năng lượng tím dữ dội kia như một bức tường vô hình, khiến bước nhảy của cậu chậm lại. Năng lượng đang bao bọc cơ thể bị bào mòn từng chút, từng chút một...

“Lão sói toàn bắt ta phải né,”

Cậu gằn giọng.

“nhưng hôm nay... ta muốn biết mình bền tới mức nào.”

Cậu hét lớn, rồi lao đầu như một mũi tên rực cháy, húc thẳng vào miệng con hổ. Một vụ nổ lớn vang lên, chấn động cả không gian. Ở phía xa, ba con rắn khổng lồ vẫn đứng quan sát, không nhúc nhích, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi một con bất ngờ quay đi.

“Các ngươi cứ ở lại đây mà xem,” – nó nói, giọng khinh khỉnh, – “chờ bọn chúng phân thắng bại xong thì giết luôn kẻ còn lại. Ta qua bên kia giúp bọn bạch lang.”

Ầm!!!

Khói bụi dày đặc bốc lên từ vụ nổ dữ dội. Rồi từ trong làn bụi mù mịt ấy, con hổ khổng lồ bị thổi văng, thân thể khổng lồ đập mạnh vào bức tường đá phía xa. Khi làn khói tan đi, bóng dáng của Takeshi hiện ra giữa đống tro bụi. Quần áo rách tả tơi, nhưng cậu vẫn đứng vững, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kẻ địch đã nằm bất động.

“Phải thế chứ…” cậu thở ra, ánh mắt vẫn rực cháy.

Hai con rắn lớn còn lại liền trườn tới, cơ thể trơn bóng và linh hoạt. Takeshi lập tức quay người, hai tay giơ lên, gằn giọng:

“Đến đây!”

Mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội. Hai bức tường đá khổng lồ trồi lên từ hai bên. Tuy vậy, hai con rắn vẫn trườn tới.

Takeshi cắn răng, hai tay cậu đặt song song trước mặt run lên từng hồi. Rồi cậu dùng sức, tay trái và phải vắt chéo qua nhau. Với ý định sẽ nghiền nát hai con rắn bằng một cú kẹp, như thể hai khối đá là hai cục nam châm hút nhau lại.

Khi những khối đá chuẩn bị ép lại như hai tảng thiên thạch, di chuyển nhanh, chúng bỗng trườn lên trên đỉnh đá, né khỏi ý đồ nghiền nát.

Takeshi tròn mắt.

“Cái gì!? Mình chưa tính đến trường hợp này…”

Không để cậu kịp xoay sở, hai con rắn liền quấn chặt lấy cơ thể Takeshi, siết mạnh. Cậu kịp thời tạo lớp năng lượng bao bọc để tránh bị nghiền nát, nhưng rõ ràng đã rơi vào thế bị động.

Một sơ xuất không toả năng lượng sớm hơn ra bên ngoài có thể sẽ dẫn đến cái chết.

“Khốn kiếp… Mình bất cẩn quá. Phải nghĩ ra cách thoát khỏi tình thế này…”

Năng lượng trong người cậu bắt đầu dâng lên. Hai con rắn cũng cảm nhận được, chúng gầm lên, rồi đồng loạt há miệng ra, chiếc lưỡi bên trong miệng liền được nhấc lên, để lộ một ống màu tím ra, rồi phun độc vào người Takeshi.

Tiếng hét vang vọng khắp nơi, một âm thanh đau đớn như xé toạc không gian.

Kazuka đang chiến đấu ở gần đó – sững người lại, ánh mắt hoảng hốt. Cậu ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra tiếng hét. Nhưng chính khoảnh khắc lơ đễnh ấy đã khiến cậu sơ hở.

Ba con sói phía sau đồng loạt tung ra đòn tấn công chí mạng. Lớp năng lượng bảo vệ Kazuka chỉ đủ chặn lại hai đòn. Đòn thứ ba cắm sâu vào lưng cậu.

Mắt Kazuka mở to, cơ thể cứng đờ, máu phụt ra từ miệng. Cậu quỳ sụp xuống.

Nhưng bọn sói chưa dừng lại. Chúng lại lao tới.

Cơn phẫn nộ bùng lên. Mắt Kazuka trợn trắng, hai hàm răng nghiến chặt, năng lượng tỏa ra ồ ạt như muốn xé nát cơ thể.

Từ thế quỳ, cậu bật dậy, xoay người. Thanh kiếm bên tay phải phóng đi như một tia chớp, đâm xuyên bụng con sói bên phải, thổi bay nó về phía xa. Cậu nắm chặt tay, lui lại thế tấn.

Mặt đất nứt vỡ khi Kazuka lao đi như viên đạn, cú đấm rực năng lượng giáng vào ngực con sói giữa, hất văng nó đập mạnh vào tường. Trên không, Kazuka xoay người, tung cú đá lôi đình vào con cuối cùng. Cả ba con sói nằm bất động.

Ở phía Airi, đúng lúc cô chuẩn bị ra đòn kết liễu, một luồng độc từ phía xa bất ngờ bắn tới. Không hề hoảng sợ, Airi hét lớn:

“Huyết Bạo Thể!”

Một cột năng lượng đỏ rực bao lấy cơ thể cô, chặn lại làn độc đang lao đến. Giữa tâm năng lượng đỏ ấy, tay Airi hạ xuống. Tức thì, cơn mưa kiếm đỏ từ không trung giáng xuống như sấm sét, đâm xuyên xác rắn và đám hắc lang. Tất cả ngã gục tại chỗ, cơ thể bị những thanh kiếm xé rách từng mảnh.

Kazuka nhặt lại thanh kiếm của mình và chạy về phía Takeshi, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Đừng... đừng làm sao đó Takeshi…”

Nhưng khi đang lao đến, cậu buộc phải dừng lại và vung kiếm chặn hàng loạt thanh kiếm từ Airi đang bay tới.

“Cậu làm gì vậy, Airi?!”

Lớp năng lượng đỏ quanh người Airi dần tan đi. Cô gãi đầu, có phần bối rối:

“Xin lỗi… Phạm vi chiêu hơi rộng. Đao kiếm... không có mắt mà.”

Trước mắt Kazuka lúc này là hai con rắn lớn vẫn đang siết lấy Takeshi. Làn khói độc bao trùm quanh cậu, không thể nhìn rõ tình hình. Kazuka hét lớn, tung ra hai đường chém sắc lẻm, cắt phăng đầu cả hai con rắn.

Cậu chạy đến, ôm lấy Takeshi từ xác rắn và đặt xuống đất. Mắt cậu mở lớn, cổ họng nghẹn lại.

“Takeshi…?”

Airi chạy tới, giọng nói bình tĩnh một cách lạ thường.

"Nè, Takeshi! Cậu phải giữ sự tỉnh táo! Mau dùng năng lượng trong người để ngăn chất độc lan ra! Chỉ là mấy con rắn vớ vẩn thôi mà, chết kiểu gì được chứ!"

Kazuka thì khác. Cậu gần như phát điên, giọng gào lên trong hoảng loạn:

“Takeshi... Takeshi!! Đừng im lặng như vậy mà!!”

Bất ngờ, như thể một luồng điện xẹt ngang, cơ thể tưởng chừng đã bất động kia khẽ rung lên. Takeshi bật dậy, mặt mày vẫn lấm lem tro bụi, làn da có phần tái xám, vài chỗ như vừa bị đốt cháy. Kazuka đang cúi sát liền giật mình, ngã ngửa ra đất.

“Á...!”

Takeshi đưa tay ra như để trấn an, giọng nói tuy khàn nhưng vẫn điềm tĩnh:

“Bình tĩnh đi... Tôi xử lý xong chất độc rồi. Chỉ là trong người khó chịu quá nên nghĩ mình chưa ổn, nên tôi nằm im để kiểm tra lại thôi.”

Ngay khi lời nói vừa dứt, sắc da cậu dần trở lại bình thường. Những vết bỏng nhăn nhúm trên khuôn mặt cũng mờ đi như được gió xóa nhòa. Kazuka không kìm được, lập tức nhào tới, ôm chầm lấy Takeshi, gương mặt cậu nghẹn lại như vừa lấy lại sinh mạng từ vực thẳm.

“Trời đất ơi... Tôi cứ tưởng cậu chết rồi chứ! Dọa người ta sợ muốn chết luôn!”

Takeshi lúng túng đẩy cậu ra, cố giữ khoảng cách.

“Tôi ổn mà. Không cần làm quá vậy đâu.”

Airi lúc này đứng dậy, khoanh tay, giọng trách móc nhưng không giấu nổi sự nhẹ nhõm.

“Cậu quên rồi à? Phải luôn giữ bình tĩnh. Cứ mỗi lần hoảng loạn là lại mất kiểm soát đấy, Kazuka.”

Kazuka gãi đầu, bật cười lớn như để che đi cảm xúc vừa rồi:

“Ha ha... Xin lỗi nha. Xin lỗi thiệt. Lần này là tôi sai.”

Airi thở ra nhẹ nhõm, rồi nghiêng người nhìn cả hai:

“Hồi phục xong rồi chứ? Giờ chúng ta đi tiếp hay trèo lên trên?”

Kazuka quay sang Takeshi, giọng trầm xuống, nghiêm túc hơn:

“Cậu còn đủ sức đi tiếp không?”

Takeshi đứng dậy, vươn vai một cái, vẻ mặt vẫn bình thản. Có vẻ thứ độc kia, dù ghê gớm, nhưng không đủ sức hạ gục cậu.

Từ trên miệng hang, lão sói đang ngồi khoanh chân dưới đất, tay cầm bình rượu, ngẩng đầu lên trời và quan sát bầu trời. Lão đưa bình rượu lên miệng và tu ừng ừng. Đang tu rượu thì bất ngờ thứ gì đó lọt vào tầm mắt của lão sói.

Lão cau mày, dừng uống, hạ bình rượu xuống đất.

“Hử? Raiga? Nó làm gì ở đây vậy? Tìm con bé Airi à?”

Raiga đang bò lòng vòng trên không trung, trên đỉnh miệng hang. Kỳ lạ thay, dù là ở giữa không gian trống rỗng, nó không rơi xuống mà lơ lửng trong không khí, như thể đang bò trên một mặt phẳng vô hình.

" Nó đang muốn xuống dưới à? Cửa hố là kết giới ngăn yêu tộc rồi, thực lực của nó vẫn còn yếu không phá nổi đâu. Nhưng sao nó lại muốn xuống chứ?"

Ánh mắt của lão sói nheo lại, trong đầu thoáng qua một tia nghi ngờ.

" Không lẽ... Con bé Airi xảy ra chuyện gì à? Vậy nên con rắn này đi theo con bé Airi được một thời gian, nên nó cảm nhận được à? Có liên kết gì sao?"

Lão đứng dậy, bước đến gần rìa hố. Raiga vẫn đang kiên trì bò quanh lớp kết giới trong suốt như thủy tinh. Không một lời, lão sói đặt tay lên lớp kết giới, nhắm mắt lại, vận nội lực.

Trong thoáng chốc, kết giới tan đi như làn khói, Raiga liền rơi xuống như một giọt nước thấm vào vực sâu. Ngay sau đó, lớp kết giới lại khép lại, vô thanh vô ảnh.

Lão sói lặng thinh đứng nhìn xuống, không biểu cảm, không một lời, như thể đang giao phó tất cả cho định mệnh.

Kazuka tra thanh kiếm vào vỏ, còn Airi bước lên trước dẫn đầu. Nhưng chỉ vừa mới đi được vài bước, một âm thanh lạ vang lên phía sau.

Từ bóng tối, Raiga bất ngờ bò tới. Cả ba người lập tức dừng lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và cảnh giác.

Raiga, nhỏ nhắn và gần như lẫn vào không gian xung quanh, lặng lẽ tiến đến cái xác khổng lồ của con rắn bị Airi giết trước đó, thân thể nó vẫn còn lỗ chỗ những vết kiếm máu sắc lẹm.

Không một tiếng gầm, không một cử động thừa. Raiga chỉ đơn giản là... há miệng.

Rồi bắt đầu ăn.

Nó ngoạm lấy một mảng thịt lớn, nhai ngấu nghiến, từng sợi gân thịt rách toạc ra dưới hàm răng nhỏ nhưng sắc như dao cạo.

Kazuka khẽ thì thầm:

“Nè... Airi? Sao Raiga lại ở đây vậy? Nó không phải bị giữ lại trên kia rồi sao?”

Airi lắc đầu, gương mặt cũng ngỡ ngàng không kém.

“Tôi không biết nữa... Nhưng Raiga là sinh vật mang huyết thống rắn mạnh nhất. Có thể... ăn thịt rắn cùng tộc sẽ khiến nó mạnh hơn?”

Takeshi gật đầu:

“Ừ, có lý.”

Kazuka cười nhẹ:

“Vậy ra bây giờ chúng ta có một... đồng đội là rắn à? Nghe cũng thú vị đó.”

Cậu bước tới gần, đặt nhẹ tay lên xác con rắn như để xem xét. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy:

Vút!

Raiga bất ngờ quay đầu, phóng tới cắn Kazuka như một mũi tên.

Kazuka kịp thời rụt tay lại, lùi về phía sau, ánh mắt kinh ngạc:

“Cái quái gì vậy? Hôm trước còn thân thiện, ăn cả thịt nướng với tôi cơ mà! Hôm nay lại đi ăn thịt sống? Mà còn là họ hàng nữa chứ!”

Airi khoanh tay, ánh mắt suy tư.

“Có thể... nó tưởng cậu định cướp mồi đấy.”

Takeshi trầm ngâm:

“Hoặc là... bản năng. Dòng máu kẻ mạnh thường kéo theo bản năng khát khao sức mạnh. Có khi nó đang thay đổi.”

“Cũng có thể lắm…” Kazuka thở dài.

Rồi cậu hỏi:

“Giờ sao? Chúng ta bỏ nó lại à?”

Airi đáp:

“Chắc cứ đi tiếp thôi. Ở đây giờ cũng an toàn, quái vật thì bị dọn hết rồi. Với lại nhìn nó kìa ,bé tí xíu vậy, ăn hết cái xác kia chắc mất cả ngày. Mà ăn xong chắc lại... ngủ.”

Takeshi cười nhẹ:

“Ừ, vậy cứ để nó ở lại.”

Bước ra khỏi hang, họ lại đứng trước hàng loạt lối ra, mê cung của sự lựa chọn.

Kazuka lẩm bẩm:

“Lại nhiều lối thế này... biết chọn cái nào giờ?”

Takeshi chỉ tay về phía cánh cửa to nhất, ở cuối hành lang:

“Cái kia kìa. Dễ thấy nhất, có lẽ là lối chính. Chứ giờ chọn đại thì khác gì chơi trò may rủi.”

Airi gật đầu:

“Ừ. Sao cũng được.”

Và thế là, cả ba người lại tiếp tục cuộc hành trình, để lại phía sau những lớp tro tàn, máu đổ, và... một con rắn nhỏ vẫn đang gặm nhấm sức mạnh từ xác thịt lạnh tanh của đồng loại.

Raiga không phát ra một tiếng động nào. Nhưng trong đôi mắt nhỏ ánh lên một tia sáng, thứ ánh sáng của bản năng sinh tồn thuần khiết... và khát vọng tiến hóa vô tận.

Đang bước đi trong sự tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng bước chân vang vọng mơ hồ giữa hành lang dài hun hút, Kazuka bất chợt lên tiếng, phá tan không khí nặng nề:

"…Lối đi này rộng hơn mấy lối đi kia nhiều luôn. Ở đây có quái vật to lớn gì à?"

Giọng nói của cậu vang vọng giữa hành lang trống trải, kéo theo một âm thanh vọng lại như thể chính bức tường cũng đang lặp lại câu hỏi ấy một cách mỉa mai. Dù chỉ là một câu nói đùa nửa thật nửa đùa, nhưng chẳng ai trong số họ buồn cười. Cảm giác bất an cứ thế lớn dần, dày đặc như sương mù quấn quanh cổ, khiến mỗi hơi thở đều nặng trĩu.

Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, từng bước chân chậm rãi đạp lên mặt đất lạnh như thép, vang lên âm thanh khô khốc giữa một không gian vô định. Thời gian như bị kéo dài vô tận, và chỉ sau khi đã đi thêm một đoạn khá xa, như thể cuối cùng họ cũng thoát ra khỏi đường hầm tăm tối ấy.

Nhưng sự nhẹ nhõm không đến.

Khi đặt chân vào không gian mới, cả ba người cùng lúc khựng lại, cơ thể cứng đờ như bị đóng băng bởi một luồng khí lạnh vô hình quét qua.

Trước mặt họ là một không gian rộng lớn đến choáng ngợp, một căn phòng khổng lồ được bao phủ bởi bóng tối dày đặc, chỉ có ánh sáng nhạt nhòa từ những tinh thể treo lơ lửng trên trần cao phản chiếu xuống mặt đất đen kịt. Không có tiếng động, không có gió thổi, không có chuyển động, nhưng sự im lặng ấy lại mang một sức nặng khủng khiếp, như thể từng tấc không gian nơi đây đều đang nén giữ thứ gì đó khủng khiếp sắp trào ra.

Và rồi, họ nhìn thấy chúng.

Hàng loạt những con quái vật khổng lồ, với cơ thể gồ ghề, vảy giáp xù xì, đang đứng bất động trong bóng tối. Không một tiếng gầm, không một cử động, nhưng từ chính thân thể chúng phát ra một loại năng lượng đậm đặc, dữ dội và thô bạo như cơn bão giận dữ đang bị giam cầm. Áp lực mà chúng tỏa ra không hề cần đến hành động, chỉ cần tồn tại thôi cũng đã đủ khiến không khí xung quanh như đông cứng lại, và toàn bộ cơ thể người đối diện như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay khổng lồ vô hình.

Mắt của chúng, những cặp mắt đỏ rực như than hồng cháy âm ỉ, lặng lẽ, đồng loạt mở ra, không chớp, không chuyển động. Nhưng ánh nhìn ấy đâm thẳng đến nhóm Kazuka, sắc bén và trần trụi như lưỡi dao nhọn.

Tất cả ánh mắt ấy, không hẹn mà cùng hướng về một chỗ.

Nhóm Kazuka.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi cảm xúc bị bóp nghẹt, bản năng sinh tồn như gào thét trong đầu họ. Cảm giác hoang mang và sợ hãi dâng trào như sóng dữ, đánh thẳng vào tim họ, khiến từng thớ cơ căng cứng, từng nhịp tim đập loạn như trống trận. Không ai kịp thốt ra tiếng nào. Đôi mắt cả ba người đồng loạt mở lớn, không thể chớp, và đôi môi há ra trong vô thức mà không thể thốt lên bất cứ từ gì.

Miệng họ mở ra, nhưng không phải để nói,mà chỉ để cố hít lấy một hơi thở, trong khi ngực đang bị ép lại bởi thứ áp lực nặng nề đến mức tưởng như không khí đã biến mất khỏi thế giới.

Bầu không khí ấy… hoàn toàn bị nuốt chửng bởi nỗi sợ nguyên thủy nhất.

Nhưng những kẻ khổng lồ toát ra khí thế hung thần ấy, cũng thể khiến nhóm Kazuka quá sợ hãi đến vậy.

Mà là ở xa, chính giữa.

Một giọng nói âm trầm đến đáng sợ vang lên, xé toạc sự im lặng lặng lề cảu không gian.

" Thì ra các ngươi là kẻ đang gây rối ở chỗ của ta sao?"

Phía xa xa, cuối của ánh nhìn. Có một kẻ ngồi trên một chiếc ghế lớn, như một ngai vàng của vua, nhưng nó không làm từ vàng hay bởi các nhà thủ công, nó được làm hoàn toàn bởi xương và đầu lâu của các con quái vật đã chết và xếp thành, đó giống như một thành tích, chiến tích của hắn đặt đó và ngắm nhìn mỗi ngày ngồi lên.

Khuất sau bóng tối lạnh lẽo như một con dao kim loại trong tay một tên sát nhân, càng khiến hắn trở lên nguy hiểm hơn.

Cả ba đứng đó, họ vẫn rất hoang mang và không trả lời hắn. Không phải là vì không trả lời, mà là vì cổ họng đã nghẹn cứng như bị đá tảnh lấp lại. Tâm chí không thể tập trung nghĩ ra bất kì thứ gì.

Bất ngờ, nó xuất hiện trước mắt của ba người. Như thể hắn không di chuyển mà là dịch chuyển. Hắn cúi người thấp và ngó lại gần hơn, muốn hù doạ những kẻ non nớt dám đến nơi đây thách thức một vị vua ở nơi đây.

Giọng hắn bình thản, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

" Trả lời ta đi"

Cả ba không dám cử động mạnh, mà đứng im đó, đều hoang mang, sợ hãi với con quái vật đứng trước mắt mình. Họ tự hiểu rằng, chỉ cần nhúc nhích, cái chết sẽ đến với họ ngay lập tức.

Airi đứng đó với sự bàng hoàng mà áp lực con quái vật phía trước giải phóng ra.

-" cái quái gì? Con quái vật này mạnh quá, cảm giác áp bức khó chịu thật... Năng lượng có thể áp bức một ma cà rồng thì chắc chắn không bình thường, sức mạnh của nó chắc phải ở mức tướng quân, nếu phân chia cấp bậc theo yêu tộc"

Từng ngọn chân mày của Kazuka run lên bần bật, đây giống như là thứ duy nhất mà cậu dám cử động.

-" ngoại... hình của nó..."

Takeshi nuốt một ngụm nước bọt vào bên trong.

-" con quái vật này...quá nguy hiểm... Nhưng chạy, chắc chắn chết"

Trước mắt cả ba, một sinh vật cao gần 1.4 tharn, thân hình gầy guộc nhưng dai như sợi gân, phủ lên bởi một lớp da sẫm màu như nhung ẩm, hút cả ánh sáng xung quanh. Cơ thể nó không có khuôn mặt rõ ràng, thay vào đó là một vùng lõm đen ở giữa đầu, không mắt, không mũi, chỉ có một cái miệng răng mọc ngược sâu hoắm, há ra không tạo thành hình tròn mà là một đường dọc như vết cắt.

Từ lưng nó mọc ra bảy cánh tay dài ngoằng, khớp tay cong ngược, như thể đang bị gãy nhưng vẫn cử động một cách mượt mà. Mỗi cánh tay có tới ba khớp và kết thúc bằng những ngón tay dài, sắc, có thể cào xuyên đá như bùn.

Nó là Narlok.

Chân của Narlok không chạm đất, nó trôi lơ lửng cách mặt đất vài chục phân, di chuyển bằng cách trượt đi trên không khí và để lại một làn khói đen nhạt như bóng ma.

Hắn lại nở ra một nụ cười biến dạng, nhưng có thể thấy hắn đang vui và rất thích thú.

"Ở đây có một ma cà rồng sao? Vậy ta xin giới thiệu, ta là Narlok"

" Một con ma cà rồng non mà cũng bị bắt xuống đây sao?"

Airi cắn môi mình để lấy lại mình tĩnh, máu từ môi cô chảy ra và rơi xuống dưới đất, cô ngẩng mặt lên và đối diện trực tiếp với nó.

Có thể nói, trong nhóm hiện tại, Airi chính là người thông minh, điềm tĩnh nhất, cô biết mình sẽ là người giải quyết vấn đề này chứ hai người kia chắc chắn không thể.

" Ngươi bị lão sói bắt vào đây phải chứ?"

Giọng nói của con quái vật liền thay đổi, nụ cười biến mất, mang theo sự căm ghét.

Hắn gằn giọng.

" Ta đang hỏi ngươi mà nhóc con, dám hỏi vặn lại ta sao?"

Airi liền nhếch mép, giọng nói và khuôn mặt mang theo sự khinh bỉ, cô trực tiếp ngẩng đầu lên đối đầu với hắn.

" Bọn ta là sao mà bị bắt chứ? Bọn ta là đệ tử của lão sói"

Lúc này, có thể nghe rõ giọng nói của nó mang theo sự tức giận và căn ghét tích tụ qua hàng chục năm.

" Vậy sao? Vậy thì các ngươi sẽ chết ở đây rồi"

Vẫn giữ tông giọng đó, Airi nói mà không hề có chút sợ sệt nào.

" Ngươi nghĩ lão sói sẽ để cho bọn ta chết sao?"

-" Khốn kiếp, mình thử đe doạ nó xem sao, lão sói đó chắc chắc sẽ không xuống cứu mình rồi, mong là tên này tâm lí yếu"

Narlok nhếch mép khinh thường những lời nói của Airi.

" Lão già đó cũng già rồi, giờ thì làm sao có thể làm gì được bọn ta chứ? Ngươi đúng là ngu ngốc khi hi vọng vào hắn"

Takeshi và Kazuka đứng bất động và quan sát, trong đầu cả hai cùng vang lên một suy nghĩ:

-" Chắc chắn Airi có kế hoạch gì mới làm vậy rồi, phải tin tưởng cô ấy"

Airi nhếch mép lên và nhún vai.

" Các ngươi ở đây làm sao biết chứ? Lão già đó giờ phải gọi là cực mạnh đó. Giờ lão đó là kẻ mạnh nhất vương quốc này rồi"

Con Narlok liền áp sát lại gần mặt của Airi, muốn dùng sự đáng sợ của mình và áp bức ban đầu để đe doạ Airi

" Ngươi nói thật sao?"

Airi với giọng bình thản, không chút do dự, như thể đó là một điều hiển nhiên.

" Nếu lão già đó yếu đi hay chết thì các ngươi cũng biết là cái kết giới ở trên kia phải yếu đi. Đúng chứ?"

Hắn ngẩng đầu dậy, nhưng lại có một mưu kế khác nảy ra trong đầu hắn.

" Các ngươi cũng sắt đá đó, ta chỉ cảm nhận được lòng tin từ các ngươi, vậy ra đó là lòng tin lão đó sẽ đến cứu các ngươi sao? Xem ra hôm lại không được ăn thịt ma cà rồng và thịt người rồi"

" Vậy bây giờ ba ngươi, muốn gì ở nơi này"

Airi thẳng thắn đáp:

" Bọn ta đến đây để tập luyện"

Một bàn tay từ sau lưng vòng ra phía trước và vuốt cằm hắn, với một chút suy nghĩ.

" Vậy như này đi"

Hắn chỉ tay vào những con quái vật đang xếp thành hàng ở phía sau, bọn chúng đứng hai bên giống như đang có một cuộc họp với một vị vua là hắn vậy.

" Các ngươi sẽ đấu với mấy tên thuộc hạ của ta, tên nào chết thì kệ bọn chúng, còn ta sẽ giúp các ngươi và không để các ngươi chết"

" Thấy sao?"

Airi với ánh mắt dò sét mà nhìn chằm chằm vào Narlok, cô cũng tự hiểu, hắn đang có ý đồ gì đó sau chuyện này.

" Ngươi không làm không công, phải chứ?"

Miệng hắn mở lớn, một nụ cười rộng hiện ra, bị nói chúng nhưng hẳn chẳng hề lo sợ.

" Đương nhiên rồi, ta chỉ muốn khi ở đây về, ngươi bảo lão sói thả bọn ta ra"

Airi với vẻ suy tư, nhưng thực ra cô đã có câu trả lời trong đầu rồi. Cô đang cố gắng làm cho chuyện này có vẻ khó với cô hơn.

" Cái này ta không chắc, ta chỉ bảo với lão thôi, còn việc lão thả các ngươi ra hay không thì ta không biết"

Hắn không chút do dự và đồng ý, mà không hỏi thêm bất kì thứ gì.

" Được, vậy chúng ta đến sàn đấu nhé"

Những tên thuộc hạ của hắn liền đi theo ngay sau. Có những bộ xương và mặc giáp trắng đã cũ và chầy sước, nhưng lại trông như một chiến binh thực thụ.

Có những con golem đá khổng lồ, những con chuột lớn đi bằng hai chân, một con nhện với nửa thân người ( nửa thân nữ) và nửa thân nhện, lớp da màu trắng, khuôn mặt có hàng loạt các con mắt, những con sói với kích cỡ rất to lớn hơn rất nhiều so với ở đấu trường...

Trên đường đi đến sàn đấu, Narlok bay theo và ngay bên canh cả ba. Hắn cúi đầu xuống.

" Các ngươi vừa làm loạn ở sàn đấu, không biết chúng có cho các ngươi chơi không nhỉ? Mà cũng đừng lo, có ta nên chắc chắn các ngươi được xuống sàn thôi"

Kazuka quay qua và ngước đầu lên, khuôn mặt cậu đã không còn vẻ hoang mang như trước.

" Bọn ta giết hết bọn chúng rồi, không cần lo đâu"

Miệng hắn nhô lên chút, có vẻ cũng bất ngờ với những gì Kazuka nói.

" Các ngươi thú vị thật đó"

Đến sàn đấu, nơi trước đó mà nhóm Kazuka đã tới, nhưng giờ đã không còn ai.

" Được rồi, vậy ai sẽ đấu trước nào? Ta cũng muốn xem thực lực của các ngươi đó"

Kazuka không nói một lời, cậu nhảy xuống sàn đấu, năng lượng bao quanh cơ thể cậu. Khi gần đáp đất, cậy cố tình dẫm mạnh xuống mặt đất khiến nó nứt ra như để thị uy sức mạnh. Cậu quanh người và chỉ tay vào đám thuộc hạ của tên Narlok.

" Ta sẽ đấu trước, các ngươi ai lên trước đi"

Airi liền ngồi xuống ghế cùng Takeshi, tên Narlok thấy vậy cũng ngồi theo. Airi với vẻ mặt khó chịu và giọng nói xua đuổi.

" Ai cho ngươi ngồi gần ta chứ? Mau ra chỗ khác đi"

Hắn quay qua và cười.

" Thôi nào, đúng là dòng máu ma cà rồng mà, kiêu ngạo thật đó, nhưng ta ngồi đây cũng có ảnh hưởng gì đâu"

Airi đáp lại không chút do dự, thể hiện rõ sự ghét bỏ:

" Ta không thích"

Nói xong, Airi liền cầm lấy tay Takeshi và đi ra một chỗ khác, xa hơn và ngồi xuống.

Tên Narlok với sự mưu mô của mình mà suy tính.

-" Cứ đợi đến lúc chúng ra khỏi hang, lúc này mình sẽ tấn công chúng và nhân lúc cửa hang chưa đóng và thoát ra. Cứ cho là lão sói giờ rất mạnh đi, nhưng sẽ phân tán cơ thể, thế nào chả thoát được chứ"

" Đây là đệ tử mới của hắn, chắc chắn cái tên đệ tử trước kia đã học xong rồi và không còn ở cùng lão nữa"

Phía Airi và Takeshi,Takeshi quay qua.

" Nè, nếu như vậy ổn không?"

Airi lắc đầu.

" Khó nói lắm, nhưng hiện giờ chúng ta vẫn an toàn"

-" Tên này cứ áp sát mình và cứ có cảm giác như nếu lúc nào sợ hắn là sẽ gặp chuyện vậy, cảm giác nguy hiểm của tên này mang lại đúng là kinh khủng mà"

-" Mà hắn lại rất bình tĩnh và thân thiện nhé, cứ cảm thấy có vấn đề nhỉ. Thậm trí còn bảo vệ tính mạng của cả ba đứa và đợi mình ra ngoài và nói với lão sói nữa chứ"

Airi bất ngờ mở mắt lớn, như thể cô vừa nhận ra một thứ gì đó.

-" Ra ngoài... Phải, là ra ngoài, chúng đợi mình ra ngoài và nhân lúc đó bám theo ngay sau. Nếu là như vậy thì sẽ rất khó đây"

-" Lão sói sẽ khó hỗ trợ lúc bọn mình leo lên, vẫn đề vẫn là lão đó già. Mà sao lão nuôi mấy con quái vật này? mà lại tồn tại một con quái vật mạnh vậy chứ? Nó tiến hoá từ từ hay lão trước kia mạnh à?"

Chuyển đến dưới sàn đấu, Kazuka đang đối đầu với một con quái vật, với hình dạng là một bộ xương và mặc giáp, cầm kiếm.

Bộ xương này chiến đấu như một tay kiếm cừ khôi, những đường kiếm tung ra rất uy lực và sắc bén.

Tên Narlok đứng phía trên và hô lớn:

" đó là con quái vật mạnh nhất của ta đó, ngươi thấy sao nào?"

Kazuka và bộ xương lao tới, hai lưỡi kiếm với nguồn năng lượng khác nhau, lưỡi kiếm chưa chạm vào nhau, nhưng hai nguồn năng lượng đã chạm vào nhau và đang triệt tiêu lẫn nhau.

Hai bên gồng sức và đẩy lưỡi kiếm về phía ngược lại, không ai chịu thua ai. Hai nguồn năng lượng lớn toả ra khắp sàn đấu. Hai lưỡi kiếm đang vắt chéo nhau, bất ngờ Kazuka chủ động trước.

Kazuka ngửa người ra sau, thanh kiếm của bộ xương đang dùng lực rất mạnh ấy, liền vung đi. Kazuka đã ngửa người trước và tránh đi. Vẫn giữ tư thế ấy, cậu xoay người qua bên hông của bộ xương.

Một nhát chém được tung ra, nó cắt đứt đầu của bộ xương. Ngay khi tung đòn, Kazuka liền lộn vài vòng trên mặt đất và giữ khoảng cách quan sát.

Bộ xương tuy bị chém bay đầu, nhưng vẫn còn cử động. Thanh kiếm đang tràn ngập năng lượng liền biến mất, và bị vứt xuống đất. Bộ xương liền quỳ xuống dưới đất và bắt đầu bò, tay nó sờ khắp nơi trên mặt đất, nó đang tìm đầu của chính mình bị Kazuka đánh văng ra.

Kazuka chỉ tay vào bộ xương đang nằm dưới đất và quay đầu đi, nhìn về phía Narlok.

" Nó không chết được à?"

Narlok liền lắc đầu.

" Phải dùng năng lượng ánh sáng hoặc bị thanh tẩy mới chết được"

" Thế nó biết nói không?"

" Nó không"

"Vậy nó chỉ nghe lệnh ngươi thôi à?"

" Nó là một bộ xương không có hồn, và khi được ra lệnh, linh hồn của nó mới quay trở lại. Khi có lệnh, nó sẽ hoàn thành bằng mọi cách, nếu bị đánh bại thì nó sẽ dừng việc làm theo lệnh"

Kazuka với ánh mắt mang theo sự hứng thú, sáng lên.

" Thế ngươi cho ta được không? Ta lên mặt đất còn tập luyện"

Hắn liền quát lớn với yêu cầu của Kazuka.

" Còn lâu ta mới cho nhé"

More Chapters