Ficool

Chapter 39 - Chap 39: lời hứa với kẻ chạy trốn(end 1)

Vài hôm sau, Takeshi từ thư viện mà mọi lần cậu hay đi đến bước ra, tiêng chuông vang nhẹ lên như một lời chào tạm biệt môtnvij khách thân mến,ngẩng đầu lên và lấy tay che đi ánh nắng chói chang, sáng rực, một quả cầu nhiệt khổng lồ không thích bị ngắm nhìn lâu, cậu nheo mắt lại và nhìn lên.

Takeshi có chút bất ngờ khi thời gian lại trôi nhanh như vậy.

" Đọc mỗi xíu mà đã đến buổi trưa rồi, nhanh ghê"

Bất ngờ lướt qua mắt của Takeshi, một bóng người với chiếc áo choàng đen trùm kín đầu đang đi trên đường, bước đi rất nhanh và vượt qua những người khác đang đi lại, có thể người này đang có chuyện gấp.

Takeshi liền chú ý đến và đưa mắt theo, nhưng sau đó cậu lại không quan tâm và bước đi về nhà.

" Trên đờ này thiếu gì kẻ kì lạ chứ? Chắc là người của hội thám hiểm rồi. Kệ đi..."

Sải bước một lúc trên con đường quen thuộc. Đi về đến căn nhà của lão sói, cậu bất ngờ khi thấy hắn đang đứng đối diện cùng lão sói.

" Hả? Là tên áo đen hồi nãy mình gặp ở ngoài đường mà"

Takeshi liền chạy tới, ánh mắt có chút tò mò và gọi lớn.

" Này, lão sói..."

Chạy lướt qua kẻ này và đến chỗ lão sói, cậu quay qua và hỏi:

"Đây là bạn ông sao?"

Giọng nói của lão sói giờ đang rất nghiêm trọng, gương mặt không còn thản nhiên nữa mà trùng xuống, như thể sắp có chuyện lớn.

Đưa tay ra và gạt Takeshi lùi lại.

" Ngươi mau về nhà đi, đây là chuyện của ta"

" Hả? Nhưng..."

Lão sói liền gằn giọng.

" Mau về đi"

Takeshi giật mình khi bị quát, cậu vô cùng hoang mang và khó hiểu, nhưng cậu vẫn lùi lại và đi ra sau. Đang đi với vẻ mặt khó hiểu và ngoái cố lại vẫn muốn hóng chuyện.

Đi đến phía sau căn nhà, cậu bị một bàn tay kéo vào bên trong.

"A..."

Kazuka và Airi ra dấu im lặng"sì". Takeshi cũng liền im lặng theo, giọng cậu nói khẽ.

" Có chuyện gì vậy?"

Kazuka vẫn hướng ánh mắt ra bên ngoài.

" Không rõ nữa, nhưng thấy mặt lã sói khá nghiêm trọng, nên bọn tôi ra nghe nè"

Chiếc áo trùm đầu khiến họ không thể nhìn thấy mặt hắn. Nhưng mặt của lão sói lại hiện rõ sự nghiêm trọng. Cho thấy, kẻ này chắc chắn không tầm thường và đến đây với một ý đồ không mấy tốt đẹp.

Giọng nói trầm cất lên, như của một người đàn ông trưởng thành.

" đệ tử ông sao?"

Lão sói không muốn mất thời gian với những kẻ không mời mà tới, liền gằn giọng, muốn vào thẳng vấn đề.

" Ngươi tới đây có chuyện gì?"

Giọng hắn thản nhiên đáp:

" Tôi đến để mời ông đi, còn đi đâu thì ông tự biết"

Lão sói nhíu mày, gió lướt qua làm bộ lông trên người lão bay nghiêng theo chiều gió. Nhưng tâm trạng của lão thì không như gió, mà như một cơn bão.

" Đất nước này lại sắp có chiến tranh sao?"

" Chính xác"

Lão sói dứt khoát, không muốn dính dáng tới bất kì thứ gì.

" Ta không muốn đi"

Hắn bắt đầu nhắc lại những quá khứ trước kia.

" Ông lên biết rằng, ông còn được khắc cả tượng ở giữa đại sảnh của vương quốc đó. Ông lên làm điều gì xứng đáng với nó đi chứ?"

Lão sói với vẻ khó chịu trước cái thành tích mà hắn kể ra.

" Ta đã làm chưa đủ sao?"

Hắn nhún vai, nhue không quan tâm lời lão sói nói.

" Ai cũng tin và mong ông sẽ quay trở lại và điều khiển quân đội đó"

Lão sói:" Lời nguyền này khiến ta chỉ sống không quá ba năm nữa đâu, các ngươi đi tìm kẻ khác đi"

" Bọn ta có cách biến ông lại thành người, nhưng thú thật, cách để ông sống lâu hơn thì chưa có, nhưng trong ba năm chắc chắn sẽ có"

Lão sói liền nhếch mép cười một cách chế nhạo...chế nhão chính vương quốc này và chính mình, một kẻ ngu ngốc.

" Khi ta bị biến thành bộ dạng này, tại sao không ai đến giúp ta? Vậy mà bây giờ có việc mới tìm đến ta sao?"

Tên áo đen nhún vai.

" Ta cũng đâu thể biết mấy tên hoàng gia đó nghĩ gì chứ? Ta chỉ làm theo lệnh đến tìm ông và đưa ông về hoàng cung thôi. Chắc đức vua cũng nhớ ông lắm đó"

" Mà ta cũng chả cần giải thích nhiều, ông cũng tự hiểu rồi"

Giọng hắn trầm xuống, muốn nhấn mạnh cho lão sói nghe rõ, cũng như tạo thêm sự nghiêm trọng của vấn đề chỉ bằng giọng nói.

" Vậy... giờ ông chọn cái gì?"

Lão sói im lặng một hồi, sau đó cất tiếng.

" Cho ta suy nghĩ hết hôm nay đi, ta còn vài đệ tử cần sắp xếp cho chúng. Tầm này của ngày mai, ngươi quay lại đi"

Hắn không chút do dự và gật đầu.

" Được, vậy hẹn ngày mai gặp lại"

Hắn liền quay người đi. Lão sói vội vàng bước vào trong nhà.

Nhóm Kazuka vẫn lấp sau nhà.

Airi với chút suy tư, cô liền nói ra suy nghĩ của mình và chỉ để hỏi lại và cần một ai đó làm nó chắc chắn hơn.

" vậy là đất nước này sắp xảy ra chiến tranh sao?"

Takeshi:" nghe được là vậy"

Kazuka:" có vẻ lão chó già kia có lai lịch không tầm thường nhỉ?"

Airi gật đầu, ánh mắt cô nghiêm túc đồng tình:

" đương nhiên là vậy rồi"

Sau một lúc lấp sau nhà đợi, Airi cảm thấy trong nhà yên tĩnh và không thấy lão sói đâu, cô liền thắc mắc.

" Sao lão sói đó lâu vậy? Ở trong đó ngủ hay suy nghĩ gì rồi à? "

Kazuka:" vậy chúng ta thử bò vào xem lão ấy làm gì đi"

Takeshi vội lắc đầu, cảm thấy nó không hợp lý chút nào:

" tôi thấy không được đâu, lão biết đó"

Vừa nói xong, Takeshi và Airi đã thấy Kazuka bò sát dưới đất, đẩy cánh cửa thật nhẹ nhàng và bên trong.

Airi và Takeshi hốt hoảng.

Airi:" kazuka"

Sau một lúc, Kazuka liền chạy ra bên ngoài và gọi lớn, giọng có chút gấp gáp và hoang mang.

" Hai người, mau vào đi, không thấy lão sói đâu rồi"

Takeshi mở mắt lớn bất ngờ.

" Cái gì? Sao lại không thấy? Lão đi ra cửa sau à?"

Airi với vẻ suy tư.

" Hay ổng đi rồi à?"

Cả ba bước vào căn nhà cũ kỹ, mọi ngóc ngách đều được họ lục soát, nhưng chẳng thấy bóng dáng lão sói đâu. Không một dấu vết, không một tiếng động. Ngôi nhà bỗng trở nên trống rỗng, như thể linh hồn nơi đây đã rời bỏ từ lâu.

Đột nhiên, Kazuka từ phòng của lão chạy ra, tay cầm theo một mảnh giấy, giọng đầy hứng thú xen lẫn chút nghi hoặc:

" Nè, hai người, có cái này này."

Airi và Takeshi vội lại gần. Trên tay Kazuka là một tờ giấy. Ánh nhìn của cậu lóe lên sự tò mò, nhưng lại cố giấu vẻ lo lắng đằng sau nụ cười quen thuộc.

Airi khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió:

" Là thư sao?"

Takeshi cau mày:

" Ông ấy gửi cho chúng ta à?"

Kazuka khẽ cười, nhưng nụ cười lần này không mang vẻ tinh nghịch thường thấy. Nó chứa một chút trốn tránh, một chút nghẹn ngào:

" Kệ đi, cứ mở ra xem là biết ý mà."

Cậu mở thư. Chữ viết tay hiện ra, nét mực đã nhòe nơi vài góc giấy. Bức thư bắt đầu như sau:

" Gửi mấy nhóc, có vẻ ta không thể dạy dỗ các nhóc được nữa rồi. Thật ra, ta từng là Đại Chỉ Huy của vương quốc này – người cầm đầu toàn bộ quân lực, chỉ dưới một người, trên vạn người. Nhưng sau khi bị nguyền rủa thành sói, hoàng tộc đã biết chuyện. Lúc đó, danh tiếng của ta vang khắp bốn phương, nên họ đã che giấu sự thật và tung tin ta đã chết."

" Bây giờ, đất nước lại chuẩn bị chiến tranh, và bọn họ muốn ta trở về cầm quân một lần nữa. Nhưng ta không muốn. Ta đã mỏi mệt rồi. Thế nên... ta đi trốn đây. Tạm biệt, mấy nhóc."

Đọc đến đó, cả ba đứng sững. Không ai thốt nên lời. Không phải vì bất ngờ, mà bởi trái tim họ như vừa bị bóp nghẹt.

Kazuka lắp bắp, như thể không tin được:

" Lão… lão già khốn kiếp… trốn đi trước thật rồi... nhanh đến vậy sao?"

Kazuka lật tiếp thư, đôi tay bắt đầu run nhẹ. Những dòng chữ tiếp theo như nhát dao cứa thẳng vào lòng họ:

" Thật ra, ta cũng không sống được bao lâu nữa. Có lẽ khi Kazuka đủ mười tám, thì ta cũng chẳng còn trên đời này. Chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu. Điều ta buồn nhất... là tụi nhóc chưa từng gọi ta một tiếng 'thầy ơi' một cách bình thường."

Airi không còn giữ được cảm xúc. Cô oà khóc, tiếng nấc vang lên trong căn nhà trống trải. Takeshi và Kazuka thì chỉ lặng im, nước mắt lặng lẽ trượt dài xuống má, rơi lên bức thư đang cầm trong tay.

Họ tiếp tục đọc, giọng lạc đi vì nghẹn:

" Ta chỉ mong các nhóc có một cuộc phiêu lưu thật đáng nhớ, trở nên mạnh mẽ hơn sau mỗi bước chân. Ta mong rằng, một ngày nào đó, cái tên của các nhóc sẽ vang vọng khắp đại lục."

" Với ta, như vậy là đủ rồi. Ta không còn gì hối tiếc. Các nhóc là những đứa học trò cuối cùng, và ta tin là các nhóc đã đủ lớn để tự bước đi. Ta yên tâm rồi."

" Nhóc Takeshi là đứa ta đặt niềm tin nhất. Còn Airi, ngươi là người có trái tim mềm mại, nhưng đôi khi quá dễ tổn thương. Ngươi cần mạnh mẽ hơn, không phải vì ai khác, mà vì chính ngươi."

" Còn Kazuka, ta có vài lời để lại. Khi ánh sáng đè lên bóng tối, sự thật về ngươi sẽ hiện ra. Khi ngày đó đến, hãy nhớ đừng để bản thân lạc lối. Đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng đánh mất chính mình. Ngươi chỉ cần nhớ, bên cạnh mình luôn có Takeshi và Airi. Đủ rồi. Hãy giữ lấy ký ức về chúng ta như một ánh đèn nhỏ giữa màn đêm."

" Thế giới ngoài kia rất nguy hiểm. Luôn nhớ điều ta từng dặn: đừng bao giờ tin hoàn toàn vào bất cứ điều gì. Luôn luôn giữ lại một chút nghi ngờ cho bản thân."

" Ta gợi ý các nhóc đi về phía tây, băng qua vương quốc Sylvaren, sẽ đến được Baosheng, nơi mà ta nghĩ rất hợp với các nhóc."

" Dù ở đâu, sẽ luôn có kẻ xấu và người tốt, kẻ mạnh và kẻ yếu. Điều quan trọng là các nhóc phải sống tiếp, và sống cho thật đáng."

" Đừng buồn vì ta. Thật đấy."

Cuối thư, ở một góc giấy gần như bị che khuất, là một dòng chữ nhỏ, nguệch ngoạc như viết trong phút yếu lòng cuối cùng:

" Tạm biệt, lũ ngốc."

Tối hôm đó, cả ba ngồi quanh đống lửa. Không ai nói một lời. Lửa cháy lặng lẽ, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt trĩu nặng. Kazuka vẫn nắm chặt bức thư, bàn tay siết lại như không muốn buông.

Takeshi nằm trên khúc gỗ, mắt nhìn lên bầu trời tối sẫm, chẳng còn một vì sao. Airi vuốt ve Raiga đang ngủ gọn trong lòng, tay khẽ run.

Lửa dần tàn. Than đỏ lập loè. Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió đêm thổi qua những cành cây như tiếng thở dài của ai đó xa xôi.

Ký ức ùa về như một cơn lũ. Những ngày huấn luyện, tiếng cãi nhau của Kazuka với lão, những lần canh lửa cùng nhau, những miếng thịt nướng cháy khét. Tiếng cười bật ra khi chẳng còn giận nữa.

Takeshi nhớ lại lần bị lão sói cầm gậy đập vào đầu:

" Đồ ngu! Đã bảo là dồn ít năng lượng thôi mà!"

Airi nhớ ánh mắt nghiêm túc của lão khi nói:

" Nếu ngươi không uống máu, thì rất khó mạnh lên đó."

Nỗi đau trong lòng họ không giống nỗi đau mất mát thông thường. Đó là cảm giác mất đi một phần ký ức, một người cha, một người thầy, một người duy nhất từng tin tưởng họ không điều kiện.

Kazuka đứng dậy. Tay cậu run lên, ánh mắt ướt đẫm nhưng ánh lên một ngọn lửa khác. Cậu chậm rãi đốt bức thư vào than tàn, từng dòng chữ cháy rụi trong ánh sáng mờ nhòe, mang theo tất cả cảm xúc chưa nói kịp.

Cậu biết rằng nếu chỉ ngồi đây và ủ rũ như vậy không phải là cách. Cậu đứng dậy, ánh mắt quyết tâm bừng lên một ngọn lửa. Cậu quyết định thực hiện mong muốn của lão sói, là cuộc hành trình của họ phải thật đáng nhớ.

" Các cậu… chúng ta thu dọn đồ thôi."

Cả Airi và Takeshi ngẩng đầu nhìn Kazuka. Không phải vì bất ngờ, mà vì ánh mắt cậu, ánh mắt của một người đã không còn quay đầu.

" Ông ấy nói không được buồn mà. Giờ có buồn cũng đâu thay đổi được gì. Đứng dậy đi."

" Chúng ta nhất định phải có một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Lão sói đó… ông ấy rất muốn thấy điều đó mà. Tuy ông ấy không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng… hãy coi đây là một lời hứa với ông ấy."

Dòng chữ muốn thấy một cuộc phưu lưu đáng nhớ liền chạy qua đầu của Takeshi. Cậu cố gắng nhắm mắt lại để kìm nén.

Kazuka tiếp tục nói bên tai cả hai:

" Ngay từ đầu chúng ta hi vọng về 1 cuộc phưu lưu mà, và lão sói cũng vậy. Lấy lão già đó làm động lực đi"

Takeshi như thông suốt, gật đầu, đứng dậy với ánh nhìn quả quyết. Cậu nắm chặt tay như thể nắm lấy quyết tâm từ tận sâu trong tim:

-" Bước tiếp thôi nào, dừng chân quá lâu rồi. Cảm ơn ông, lão sói"

" Được."

Airi đặt Raiga nằm xuống cạnh, ánh mắt cô giờ đây không còn hoang mang, mà đầy kiên định:

" Được."

Chỉ một câu nói đơn giản từ Kazuka… nhưng nó đã gỡ bỏ tất cả gánh nặng trong lòng họ. Từ giờ, không còn là học trò nữa. Họ là những người kế thừa, những đứa trẻ mang theo ước nguyện của một con sói già đã chọn sống và chết trong bóng tối.

Kazuka bước lên, hít một hơi thật sâu. Cậu quay lại nhìn hai người bạn thân, giọng vang lên giữa đêm khuya đang dần tan:

" Cuộc phiêu lưu của chúng ta… chính thức bắt đầu."

More Chapters