Gió từ dãy núi phía nam thổi về, mang theo mùi gỗ thông nồng đậm. Phía trước họ là những rặng cây cao vút, ánh nắng len lỏi qua tán lá đổ thành từng vệt sáng nhảy múa trên mặt đất.
Sau một cuộc hành trình dài vừa đi, vừa tập luyện vất vả. Nhóm Kazuka đã đi qua biên giới của vương quốc Sylvaren.
Cả ba đeo theo một chiếc túi vải màu nâu thẫm nhỏ ở bên hông, bên trong không có bất kì đồ đạc gì, mỗi người chỉ mang theo một bộ đồ dự phòng trong lúc cần.
Kazuka ngẩng đầu lên và nhìn những ngọn cây cao vút trên cao đang đung đưa nhẹ theo làn trên như đang tận hưởng một bản nhạc dịu nhẹ thư thái không lo nghĩ.
Cậu với đôi môi nhô ra, ánh mắt chớp nhẹ vì ngạc nhiên mà cảm thán.
" Trời ơi, sao mấy cái cây cao quá vậy? Nó còn lớn nữa chứ"
Đi trên một con đường đất sỏi lớn, những bước chân giẫm xuống mặt đất nhiều sỏi kêu lên" rắc rắc" như tiếng xương nứt gãy.
Hai bên là những cái cây to lớn và cao với thân vài người ôm không xuể, thô dáp và cứng cáp với lớp vỏ màu nâu đặc trưng của hầu hết các cây.
Takeshi vừa đi, vừa cúi xuống nhặt một cái cây làm gậy khá vừa mắt. Cây gậy nhỏ nhưng lại như một thanh kiếm, nơi cậu cầm như một cái chuôi kiếm, và ngay phía trên là một cành cây dài nhô ra như một thanh chắn tay. Và phía trước là một đoạn thẳnh dài như một lưỡi kiếm.
Cậu vừa đi, thong thả cầm cây gậy mình với nhặt được vung qua vung lại.
Giọng cậu có chút hoài niệm và bất ngờ khi thời gian đã trôi qua nhanh đến vậy.
" Kể ra, chúng ta cũng đã lớn hơn rồi nhỉ?"
Airi gật đầu, ánh mắt khẽ khép lại một khoảng thật bình thản.
" Tôi và cậu 17 tuổi rồi đó"
Kazuka đi phía sau than vãn, cậu có chút buồn và không hài lòng khi mỗi mình nhỏ tuổi.
" Buồn quá vậy, tôi mới 15 tuổi"
Airi đi phía trước, không cần thấy biểu cảm cô, cung biết khi nghe giọng cô nàng, cô với vẻ kiêu ngạo và cười nhẹ.
" Lẽ ra cậu phải gọi bọn tôi là anh với chị đó"
Takeshi tức khắc gật đầu, muốn chêu chọc Kazuka.
" Đúng đó"
Kazuka đi phía sau thè lưỡi chêu đùa.
" Còn lâu nhé"
Đang đi và nói chuyện vui vẻ, có một tiếng hét vang lên từ đằng xa như muốn xé toạc sự yên tĩnh nơi đây, một người đàn ông trung liên ăn mặc có chút sang trọng và có chút béo từ đằng xa chạy tới, hắn sợ hãi kêu gào không ngừng.
Bộ dạng thản hại và sợ hãi như vừa có chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Giọng nói run rẩy sợ hãi:
" Cứu... Cứu tôi, cứu tôi với"
Cả ba đều hoang mang, không hiểu chuyện gì, bóng dáng của người đàn ông chạy gần hơn.
Cả ba với chút lo lắng, cùng lúc chạy đến. Người đàn ông ngã ra đất, sự sỡ hãi vẫn hiện rõ.
Cả ba lập tức chạy lại gần và xem xét tình hình.
Airi nhíu mày, cô có chút căng thẳng và hỏi:
" Này, ông có sao không? Có chuyện gì vậy?"
Takeshi liền lấy bình nước phía bên hông và đưa cho người đàn ông.
" Này uống đi, sau đó từ từ nói"
Người đàn ông vội vã cầm lấy bình nước nhỏ, uống ừng ừng, sau đó mới bình tĩnh lại.
Airi cúi xuống, cố gắng dò hỏi xem có chuyện gì. Vẻ mặt cô có chút đa nghi.
" Này, có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông giọng gấp gáp, cô gắng đưa ra lời cảnh báo cho cả ba.
" Mấy nhóc không lên đi tiếp đâu, ở đó nguy hiểm lắm, có quái vật đó"
Kazuka cố chen vào và gặng hỏi:
" Kể đầu đuôi sự việc đi ạ"
Hắn gật đầu và bắt đầu kể, giọng nói trầm xuống như muốn thể hiện ra sự uy hiểm phía trước.
" Ta là một thương nhân, ta muốn nhanh chóng đi vào thành của vương quốc, ta nghe được rằng, có một lối đi sẽ dẫn ta đi nhanh hơn và có thể vào thành nhanh hơn, và nó là con đường này, vậy nên ta đã quyết định đi thử xem sao. Ai ngờ, khi chỉ vừa áp sát cánh rừng rậm phía trước. Một cái cây kì quái... rễ của nó chồi lên mặt đánh và tấn công ta, sau đó, ta nghe được tiếng gầm gừ trong rừng, vậy nên ta đã chạy ra đây và gặp các cậu"
Airi gật gù, như hiểu ra. Nhưng cô vẫn khá hoài nghi:
" ồ, ra là vậy"
" Ta khuyên các nhóc không nên tiếp cận khu rừng trước mắt, nó nguy hiểm lắm"
Kazuka liền đứng dậy, cậu nhíu mày với vẻ nghiêm trọng, ánh nhìn hướng về phía xa. Muốn xem xme thứ gì phía trước muốn hù doạ.
" Để tôi qua đó xem thử"
Người đàn ông trung liên cố gắng với tay ra ngăn cản Kazuka.
" Khoan đã, ta khuyên cậu đừng đi"
Takeshi cũng đứng dậy, cậu cũng có muốn xem phía trước có gì.
Và cả, đi theo nhóm thì cũng không sợ lắm.
" Vậy để tôi đi theo cậu ấy"
Airi với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, ánh nhìn của cô hướng về khu rừng. Nhưng không phải để ngắm nhìn, mà giống như chỉ đặt tạm ánh mắt mình ở đó để suy nghĩ.
-" Mình chỉ vừa mới đi vào quốc gia này được một đoạn thôi, nếu quay đầu lại và tránh nguy hiểm, cũng được ý chứ. Thiếu gì đường đi chứ?"
Airi ngẩng mặt lên, nhìn về phía trước tìm Kazuka và Takeshi, cô liền ngơ ngách đánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng cả hai đã đi và đứng ngay canh khu rừng phía trước và nhỏ đi trong tầm mắt của Airi.
" Gì vậy? Sao hai cậu đi nhanh quá vậy?"
Airi liền chạy theo, bỏ mặc người đàn ông vẫn còn chút sợ hãi với trái tim chưa ổn định của mình ngồi dưới đất.
Người đàn ông cố gắng gọi lại ngăn họ đừng đi:
" Đừng ...đừng đi mà..."
Phía trước cả ba lúc này là một khu rừng cực kì rậm rạp, những tán cây lớn đan xen vào nhau che chắn đi tầm nhìn, với những chiếc lá xanh ngắt, như thể nơi đây có rất nhiều sự sống vậy.
Kazuka với vẻ thán phục, miệng nhô ra và mắt mở lớn.
" Trời ơi, nó um tùm quá vậy"
Takeshi gật đầu.
" Đúng là rậm rạp thật"
Airi đứng im quan sát, cô nhíu mày khi những cái cây này lại có lá và phát triển như vậy. Cô liếc nhìn ra sau, những cái cây bên ngoài bé hơn và lá của chúng nhạt màu hơn.
Khi cảm ba đang đứng đó quan sát.
Xoẹt!!!
Âm thanh như có thứ gì đó bên trong những tán cây rậm rạp này đang xé toạc chúng ra.
Bất ngờ, Kazuka mở mắt lớn, cậu đã biết có thứ gì đó đang lao tới, một mũi tên xuyên qua những chiếc lá, hướng thẳng về phía mặt Kazuka.
Nhưng Kazuka đã dễ dàng chộp lấy mũi tên lao tới.
Mũi tên không hề có năng lượng, như thể nó không dùng để tấn công. Mà nó dùng để cảnh báo những kẻ đang tiến gần nơi không được phép đến.
Takeshi và Airi nhíu mày quay qua, với sự khó hiểu rồi lại liếc nhìn vào trong khu rừng.
Mặt Airi căng lên, cô biết có kẻ nào đó đang ở sau.
Cô hô lớn lên:
" Không phải quái vật đâu, đó là người"
Vừa dứt lời, Airi liền chạy vào khu rừng, muốn tìm ra kẻ bên trong là ai.
Kazuka và Takeshi bất ngờ khi Airi hành động mà không hề vào trước, nhưng họ vẫn theo ngay phía sau.
Cả ba chạy xuyên qua tán lá dày đặc, tầm nhìn như chỉ có một màu xanh lá cây.
Sau một hồi vật lộn với thiên nhiên, cả ba chạy vào bên trong, không gian có chút thoáng hơn. Nhưng vẫn rất rậm rạp.
Kazuka leo lên cây và nhảy liên tiếp qua các cành cây, mắt cậu ở trên cao quan sát liên tục như một con diều hâu đang quan sát con mồi ở bên dưới.
Không thấy ai cả, chỉ thấy một số bụi cây rung nhẹ.
Cả ba bất ngờ chạy đến một nơi với những cái cây chết héo, Airi và Takeshi lập tức dừng lại, Kazuka nhảy xuống ngay phía sau. Cả ba đều vào trạng thái cảnh giác, quan sát xung quanh.
Những cái cây chết héo không hề bình thường( 1.5 tharn). Trên thân cây hiện lên như những khuôn mặt, ba hốc tối sâu ở thân cây. Hai hốc nhỏ phía trên như hai con mắt, một hốc tối lớn phía dưới như một cái miệng. Chúng như đang gào thét trong lỗi tuyệt vọng và đau đớn giận dữ.
Những cành cây đã héo còn sót lại trên thân cây chĩa ra nhiều hướng như những cánh tay đang cố với lấy một hi vọng.
Kazuka với con mắt đảo liên tục trong hốc mắt, cậu đang ở trạng thái cảnh giác cao độ.
" Nơi này sao cứ có cảm giác âm u vậy?"
Airi liếc nhìn xung quanh những cái cây đang đứng im.
" Khả năng đây là một khu rừng bị nguyền rủa"
Cô có chút tiếc luối, thất vọng với bản thân.
"Tôi nóng vội quá, giờ không biết đi theo đường cũ có thoát ra được không nữa"
Takeshi không chút do dự đáp:
" cứ thử đi"
Nơi họ đang đứng, là một khoảng trống mà những cái cây cao không hề mọc ở đây. Vì vậy mặt trời có thể chiếu xuống.
Cả nhóm vừa lùi lại, vừa cảnh giác, ánh mắt vẫn liếc nhìn đám cây quái dị. Lui được hai bước, bất ngờ không gian xung quanh liền trở lên tối lại.
Cả ba hoảng hốt và lia mắt xung quanh. Kazuka ngẩng mặt lên trên trời và biểu cảm sợ hãi.
" Các cậu, nhìn phía trên kìa"
Cả hai cũng nhìn lên trên. Bầu trời đang sáng liền chuyển qua ban đêm và đặc biệt là mặt trăng ở trên đỉnh đầu của cả ba đang xoay vòng vòng một cách khó hiểu.
Không gian tối lại càng làm thêm sự u ám và giống như một sự uy hiếp về tinh thần.
Airi cắn răng nghiến chặt, biết rằng nhóm sẽ gặp suy hiểm ở đây, cô lập tức bình tĩnh lại, sự hoang mang trên mặt cô liền biến mất.
Cô lập tức hô lớn:
" Các cậu, tập trung lại đi"
Khi quay xuống xuống phía dưới, những cái cây kì quái với những hình thù dị hợm bắt đầu di chuyển từ tứ phía, hướng về chỗ nhóm Kazuka đang đứng.
Chúng di chuyển một cách quái dị, cứ như trượt trên mặt đất một cách nhẹ nhàng. Và mặt đất thì không hề có chút động thái bị xới lên gì cả.
Cả nhóm với vẻ hoang mang hiện rõ, ánh mắt lo lắnh liếc nhìn xung quanh. Khi không biết những thứ này có mạnh không? Mặc dù có cảm nhận được năng lượng, nhưng đó là một cách đo với nhiều sai số.
Takeshi hoang mang, liếc nhìn xung quanh.
" Cái quái gì? Chúng đang di chuyển về phía chúng ta"
Một âm thanh rùng rợn vang lên như từ địa ngục, tiếng móng tay cào vào bức tường, tiếng gào thét và tiếng rên la. Nó vang vọng khắp không gian. Như muốn tra tấn họ bằng một đòn tâm lý đầy ám ảnh.
Cả nhóm đã hoang mang, nay còn hoang mang hơn nữa.
" Âm thanh quái quỷ gì vậy? Nghe kinh khủng quá"
Thình lình, một cái cây ma quái liền tiến đến gần chỗ Kazuka, nhay sau lưng cậu.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, cảm giác buốt lạnh như ngâm mình trong lớp băng cả ngàn năm.
Mọi sinh vật đều có năng lượng, và Kazuka cũng cảm nhận được cây ma quái ngay phía sau cậu.
Tay trái cậu lập tức cầm chặt vào kiếm đang treo bên hông trái. Cậu dứt mạnh, chiếc dây nhỏ buộc thanh kiếm với chun quần cậu đứt ra. Cùng lúc, tay phải cậu rút kiếm, âm thanh ma sát của kim loại vang lên.
Takeshi và Airi cũng cảm nhận được và liền quay qua với vẻ hoảng hốt. Họ định cảnh báo cho Kazuka.
Nhưng lập tức cậu quay người, năng lượng truyền vào thanh kiếm và bao phủ nó dày đặc một màu xanh dương. Cậu vung ra một đòn chém quét ngang về phía sau.
Vèo!!
Lập tức đòn chém cắt đôi cái cây đang có ý định áp sát cậu.
Ầm!!!
" Các cậu, tôi đánh được nó, giết chúng đi"
Airi và Takeshi thấy Kazuka chém được những cái cây có chút nhẹ nhõm.
Cả ba liển tách ra xa hơn để xử lý những cái cây.
Trong khu rừng tối, cả đang chiến đấu. Họ như những ngọn đèn treo trước thuyền. Cơ thể phát sáng khi được năng lượng bao quanh cơ thể. Takeshi với màu cam, Airi với màu đỏ và Kazuka với màu xanh dương.
Takeshi vung cú đấm xuyên thủng cái cây ma quái. Cái cây liền ngừng lại như thể bị mất sự sống.
Airi triệu hồi huyết xích, cô vung tay, sợ xích vung theo chiều ngang và tiêu diệt hàng loạt những cái cây.
Kazuka liên tiếp vung ra các đòn chém năng lượng và tiêu diệt những cái cây. Nhưng cứ chém được vài cây thì lại có những cái khác lấp vào, như thể không hề có giới hạn.
Kazuka đạp mạnh xuống đất và nhảy lên không trung, vung ra một đòn chém năng lượng bình thường chẻ dọc hai cái cây ma quái đang có ý định áp sát cậu.
Cậu cắn răng, liếc nhìn xung quanh khi đang rơi xuống, mặt cậu có chút biêna sắc và lo lắng khi thấy số lượng của chúng rất đông.
" Sao đông quá vậy?"
Những cành cây như những cánh tay bắt đầu cử động và tấn công, chúng như một cánh tay của con người và rất linh hoạt. Cành cây tưởng chừng giòn và dễ gãy, giờ đây lại dẻo một cái kì lạ khi chúng cử động.
Chúng bao vây Kazuka như một đội quân khổng lồ và che lấp tầm nhìn cậu. Còn cậu giống một người lính cuối cùng còn sót trên chiến trường và đang phải đối đầu với số đông khủng khiếp.
Âm thanh kì quái cứ liên tục phát ra khiến họ phải chiến đấu với sự khó chịu mà nó mang lại.
Kazuka vung một nhát chém quét ngang phía trước mặt cậu, muốn tiêu diệt số lượng lớn trong một lúc.
Hàng loạt những cái cây ma quái bị nhát chém năng lượng của Kazuka cắt phăng qua.
Một cành cây của một cái cây phía sau lưng cậu vung về phía sau lưng Kazuka, những cành cây nhỏ như chĩa ra như những ngón tay và móng nhọn có thể cào xé da thịt.
Bị trúng đòn khiến Kazuka đau đớn, đồng tử cậu giãn ra, ngơ ngác khi mình đã mất tập trung ở phía sau và chỉ quan tâm phiâ trước.
Nhưng đó chỉ là áp lực có chút lớn mà đòn đó vung ra, năng lượng bao quanh cậu đã giảm đi phần nào và cành cây như móng muốt ấy còn chả xuyên qua lớp năng lượng đay đặc của cậu.
Cậu cắn răng, mắt mở lớn và gồng sức xoay người.
Một cú quét kiếm vòng tròn được tung ra, nó chém bay tất cả những cái cây đang bao quanh cậu và bay ra đằng sau, nhát chém vẫn đi và đánh bay những cái cây phía sau.
Phía Takeshi, cậu tạo ra một hình hộ đá và cậu ở bên trong. Nhắm mắt lại tập trung để cảm nhận hai người kia.
-" Mấy người kia ở xa quá, bây giờ mình sẽ mở đường, sau đó họ phải tự chạy tới"
Cậu đã biết vị trí mà nhóm mình sẽ chạy đến. Bên trong chiếc hộp, mở ra một cái lỗ lớn, cậu gào lớn ra bên ngoài:
" Mọi người, tôi sẽ mở đường, cố mà chạy ra ngoài đi"
Takeshi nắm chặt tay lại, cậu nghiến răng, mắt mở lớn, chân trái đặt trước chân phải, tay trái đặt lên phía trước như một thói quen, tay phải gồng sức. Năng lượng dồn vào tay cậu nhiều hơn.
Phía trước mặt cậu là bức tường đá của chiếc hộp đá mà cậu tạo ra. Cậu sẽ không giải nó, mà trực tiếp nghiền nát nó và mở đường ra bên ngoài luôn. Vì cậu đã biết hướng cần ra là ở đâu.
Một cú đấm cực mạnh được tung ra, ánh sáng màu cam từ năng lượng cậu thắp sáng không gian tối này.
Chiếc hộp bằng đá mà cậu đang ở bên trong liền bị thổi bay như có một vụ nổ. Một vụ nổ lớn vang vọng. Cú đấm với nguồn năng lao đi với phạm vi lớn, nghiền nát toàn bộ những cái cây trên đường đi của nó, và hướng về con đường trước đó mà ba người đã vào.
Mặt đất đen dưới chân như xới lên, rẽ ra. Hiện lên một con đường trũng.
Airi đang vung xích tiêu diệt đi hàng loạt những cái cây liền chú ý đến.
Cô nhíu mày liếc nhìn. Những sợi xích của cô bắt đầu di chuyển, bay lơ lửng trên không trung.
Airi nhảy lên trên sợi xích của mình. Những sợi xích tạo thành những khoảng cách đều nhau. Airi lần lượt nhảy đến chúng một cách cẩn thận và hướng ra ngoài.
Takeshi cũng chạy theo con đường mà mình vừa tạo ra hướng ra bên ngoài.
Kazuka đang ở xa nhất, liền quay lại và nhìn phía mọi người đang thoát. Cậu dồn năng lượng vào chân, đạp mạnh xuống đất, mặt đất màu đen quaid dị nứt ra và cậu bật nhảy lên cao.
Một cái cây ma quái ở phía ngước nhìn lên. Một cành cây và như một cánh tay của nó liền bẻ lấy cánh tay bên kia của nó và đáp về phía Kazuka đang ở trên đỉnh đầu.
Kazuka mải quan sát Airi và Takeshi đang chạy mà không để ý. Cánh tay của cái cây liền đáp chúng chân cậu, nó liền bám vào chân và nắm chặt không muốn cho cậu thoát.
Kazuka đang ở trên không trung không để ý, cậu mất thăng bằng, liền rơi xuống.
"Aaaahhhh"
Airi và Takeshi đã trở lại được khu rừng rậm. Cả hai cùng lúc nghe thấy tiếng hét lớn Takeshi đảo mắt tìm kiếm. Khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng.
Airi nhíu mày, cố gắng tìm Kazuka qua những thân hình lớn của những cái cây.
" Kazuka"
Takeshi với vẻ lo lắng cho bạn mình.
" Kazuka, cậu ấy ở đâu vậy"
Kazuka từ trên không rơi xuống, cậu xoay người trên không để lấy lại thăng bằng, rồi giẫm mạnh lên trên đỉnh của một cái cây kì quái.
Sau đó bật nhảy về phía sau, nơi có một khoảng chống.
Giọng cậu với sự khó chịu và tức giận quát lớn:
" Các ngươi mau tránh ra cho ta"
Kazuka gồng sức vung kiếm, một cú chém dọc được tung ra về phía bên trái của cậu. Mặt đất bị chia ra làm hai, tạo ra một cái rãnh lớn và dài chạy dọc về phía trước. Tiêu diệt những con trên phạm vi.
" Khốn kiếp"
Chưa kết thúc. Sau khi tung đòn chém, cậu xoay người với sự tức giận, mắt cậu đỏ lên và như thể muốn rơi ra ngoài.
Một cú chém năng lượng theo chiều ngang được tung ra. Đòn chém năng lượng này tiêu diệt hạng loạt con trên phạm vi khiến không gian trở lên có chút trống khi chỉ còn những cái gốc và thân trên của cây nằm la liệt trên mặt đất.
Nhưng sau đó, bọn chúng lại kéo đến như thể không có giới hạn.
Ngay lập tức.
Kazuka mở lớn hai chân giẫm mạnh xuống đất như hai cây cột lớn, cậu gồng sức mạnh hơn nữa, nghiến chặt răng, mắt sáng lên màu xanh dương.
Cậu bật nhảy đi, cú bật mạnh hơn lần trước. Mặt đất nứt toác như một mạng nhện không lồ nằm trên mặt đất, cậu bay lên trên không và hướng về phía Takeshi và Airi.
Takeshi và Airi đứng cạnh nhau nở ra nụ cười vui mừng khi thấy lại bóng dáng Kazuka.
Nhưng Kazuka ở trên không thì lại hoảng sợ, mắt cậu mở lớn như thấy một cái gì đó phía trước kinh khủng.
Cậu hét lớn:
"Phía sau, mau cẩn thận"
Một cái rễ cây cực lớn đang hạ xuống chỗ mà Airi và Takeshi đang đứng, sỏi đá vẫn còn ở trên rễ cây rơi xuống cùng.
Cả hai quay người, mắt mở lớn hoảng sợ, nhưng không vì sợ mà họ đứng im. Cả hai liền nhảy ra hai phía và tránh thành công cú đập chết người.
Ầm!!
Chiếc rễ cây khổng lồ đạp nát mặt đất như có hận thù.
Nhưng cái rễ cây đó chưa tấn công xong. Trong lúc cả hai đang ở trên không trung, nó vung rễ một lần nữa, xé gió mà mà lao đi.
Cú đập hướng về Airi, cô nhanh chóng triệu huyết xích và quấn lấy cơ thể như một cái kén tằm, tạo thành một lớp giáp không thể bị phá.
Cái rễ cây lập tức đánh trúng Airi, nhưng lớp xích đã hấp thụ toàn bộ lực khiến cô bên trong không bị tổn thương. Nhưng vì đang ở trên không, cô như một quả bóng mà bị đánh bay đi về phía xa, biến mất vào những tán lá.
Nó không ngừng lại. Ngay lập tức cái rễ cây hướng về phía Takeshi, cậu không kịp phản xạ. Cú đập mạnh khiến Takeshi phun ra máu và bay sâu vào trong rừng.
Kazuka liền đáp xuống đất, cậu tức giận và gào lớn.
" Sao ngươi dám chứ?"
Cậu cắn răng với cơn tức giận và vung kiếm, đòn chém năng lượng phóng đi và cắt bay chiếc dễ cây ấy. Nó chỉ lắc lư như đang dẫy dụa và rút vào trong rừng.
Kazuka phóng đi về phía Takeshi vừa bị đánh bay, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
- "Airi tự lo được, hình như lúc đó cậu ấy dùng xích bảo vệ mình rồi, giờ mình cần Takeshi. Cú đập đó chắc chắn rất mạnh"
-" Khốn kiếp, đừng có ngất đó, nếu không là chết chắc"
Nhưng, những cái cây ma quái không tha cho cậu, nó chặn đầu và không muốn cho đi.
Cậu nghiến chặt hai hàm răng với sự khó chịu và dùng sức và bật nhảy một lần nữa, nhưng cậu đang ở sát với rừng rậm.
Kazuka bay lên trên mà không để ý trên đầu mình và cậu húc đầu vào một cành cây đang chìa ra và rơi xuống.
"A"
Kazuka rơi xuống dưới, những vẫn đáp đất ổn, cậu đứng dậy với sự khó khăn, tay trái ôm đầu vì đau và choáng.
" Khốn kiếp, cái cành cây chết tiệt"
Lũ cây ma quái kia lại bu quanh cậu.
Kazuka nghiến răng tức giận, cậu nổi cơn thịnh nộ. Năng lượng bùng phát ra bên ngoài, sức nặng khiến mặt đất phía dưới nứt toác, và một làn gió thổi ra tứ phía.
" Sao các ngươi cứ cản ta vậy hả? Ta quét sạch các ngươi"
Cậu xoay đầu cầm kiếm và cầm ngược lại, cầm chặt lấy thanh kiếm, khiến gân nổi ra, năng lượng tuân ra từ người cậu không ngựng, lượng năng lượng lớn đến mức khiến mặt đất bị đè xuống và tạo thêm cá vết nứt lan rộng ra tứ phía.
Kazuka đưa tay lên trởi, thanh kiếm hướng mũi kiếm xuống dưới đất.
Kazuka cắm mạnh thanh kiếm xuống đất, tạo ra một trấn động địa hình khiến mặt đất nứt toác, văng tung bụi đất và đá tảng lên trời.
Ầm!!!!
Sóng xung kích từ điểm va chạm lan tỏa theo hình nan hoa, lũ cây ma quái bị bị sóng xung kích lớn quét qua và bị tiêu diệt hoàn toàn.
Rầm!!!
Kazuka thở dốc, tay cậu trượt khỏi thanh kiếm đang câm dưới đất. Cơ thể mỏi dã rời.
Cậu ngã ngửa ra đất và thở liên hồi.
" Mệt... Mệt quá, cửa năng lượng của mình có thể cho ra một phần hai của một năng lượng. Vậy... Vậy mà dùng tới gần hai phần năng lượng"