Ficool

Chapter 42 - chap 42: chó đen

Rút một mũi tên từ hộp đựng tên phía sau lưng ra, đặt vào chiếc cung và kéo căng. Mũi tên hướng thẳng về phía Takeshi đang đứng phía trước.

Cô hỏi Takeshi với vẻ đe doạ. Có thể cảm nhận rõ sự đe doạ thông qua giọng nói, nhưng giọng nói của cô lại khá dễ nghe và mang theo một chút nhẹ nhàng.

" Ngươi là ai? Và đến đây làm gì?"

Thấy bị cô gái trước mắt chĩa mũi tên về phía mình với sự đe doạ. Takeshi hoảng hốt xua tay.

" Bình tĩnh, tôi là Takeshi, bọn tôi vô tình lạc vào đây thôi, không phải người xấu đâu, cô hiểu lầm rồi"

Cô gái hỏi tiếp Takeshi:

" Ngươi vừa đến tế đàn và triệu hồi quái vật đúng không?"

Takeshi với vẻ khó hiểu, cậy nhăn mặt đôi chút.

" Hả? Tế đàn gì chứ? Quái vật nữa, tôi không biết. Mà cô biết vậy sao còn cứu ta chứ?"

" Hừ, ta chỉ cảm thấy ngươi không phải là muốn triệu hồi. Nhưng ta vẫn cần làm rõ"

Takeshi:" Ồ, ra là vậy. Nhóm tôi bị ai đó bắn tên, và bạn của tôi lao vào rừng và tìm kẻ đó. Không ngờ lại bị chia ra và lạc ở đây thôi, chứ tôi không biết gì hết đến những gì cô nói cả"

" Vậy tại sao ngươi lại đến gần tế đàn đó"

Takeshi:" Lúc đó tôi đang ở trên cây, bất ngờ thấy một người lấp sau gốc cây, cũng khá giống cô. Tôi liền đuổi theo nhưng mất dấu, sau đó tôi suy đoán sẽ chạy về hướng đó, đang chạy thì tôi đụng phải mấy cái cột đá đó và cái bàn tay nữa"

" Mũi tên ở ngoài là do ta bắn, sau đó ta chạy về nhà, bây giờ mới ra ngoài. Ta không hề lấp ở gốc cây nào cả"

Takeshi cố gắng giải thích:

" Cái đó tôi làm sao biết chứ?"

Cô gái vẫn giữ ánh mắt thù địch, bất ngờ mở mắt lớn như vừa nhận ta điều gì.

-" Không lẽ nào là do nó làm"

Biểu cảm cô gái này liền chuyển qua vẻ hoảng hốt, và nói lớn với giọng gấp gáp:

" Vậy ngươi để nó hấp thụ năng lượng chưa? Cái bàn tay ấy ý"

Takeshi bất ngờ với câu hỏi và biểu cảm của cô gái này biểu đổi quá nhanh, cậu liền nghĩ lại lúc này, và gật đầu.

Takeshi:" Tôi không để nó hấp thụ, nhưng nó hấp thụ của tôi"

Vẻ mặt sợ hãi liền hiện rõ trên khuôn mặt cô gái. Như thể sắp có một thứ gì đó đang ập đến nơi này.

" Cái gì chứ? Nó hấp thụ sao?"

Takeshi liền nhận ra sự nghiêm trọng.

Takeshi:" Nó là quái vật hay gì sao?"

Cô ta bỏ qua câu hỏi của Takeshi và hỏi tiếp:

" Thế nó hấp thụ được nhiều không?"

Takeshi:" Hình như được một chút, sau đó tôi thoát ra và gặp cô"

Cô ta cắn răng với vẻ khó chịu, nhưng sự lo lắng về một diễn biến xấu vẫn còn.

" Khốn kiếp"

Cô ta hạ cung xuống và quay người đi, rồi nhảy đi về phía sau. Takeshi bất ngờ, cố gắng gọi lại:

" Ơ này, từ từ đã, đi đâu vậy?"

" Người đâu mà kì cục quá vậy? Chả nói nguyên do gì cả, cứ hỏi mình rồi chạy đi, cũng chả nói rõ hơn về tình hình"

Takeshi gãi đầu nhìn ngó xung quanh.

" Giờ làm gì đây?"

Lúc này, ở dưới đống đổ nát mà Takeshi hồi nãy gây ra. Bàn tay ở bên dưới đống đổ nát liền cử động một ngón tay, một cử động nhẹ. Báo hiệu cho điều chẳng lành.

Khu rừng lúc này đang chuyển qua buổi tối. Khu rừng rậm rạp vốn đã tối, nay còn tối hơn. Ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng và bầu trời sao không thể xuyên qua những tán lá rậm.

Takeshi với năng lượng màu cam của mình, tạo ra một quả cầu trên tay. Phát ra một chút ánh sáng giúp cậu có thể nhìn thấy được đường đi. Takeshi bước qua những sợi dây leo, mắt cậu phải mở lớn để nhìn rõ hơn.

" Cái khu rừng này sao mà tối quá vậy? Ban ngày tìm người đã khó, giờ còn khó hơn quá. Mình phải làm sao mà tìm họ đây"

Bước đi trong màn đêm tĩnh mịch, sự yên tĩnh nơi đây như một nhát dao khắc vào tim những kẻ yếu. Takeshi hô lớn, phá vỡ sự yên tĩnh đến đáng sợ của khu rừng.

" Airi"

" Kazuka"

" Hai cậu đang ở đâu?"

Sau một lúc gọi, Takeshi cảm thấy có chút mệt mỏi.

" Chết tiệt mà, gọi nãy giờ mà chẳng có một ai thưa cả. Chả nhẽ khu rừng um tùm quá nên âm thanh truyền đi không được à?"

" Hay mình thử bắn năng lượng của mình lên trên trời thử xem sao nhỉ? Ở đây rất tối, chỉ cần có một chút ánh sáng cũng có thể gây sự chú ý chứ nhỉ? Ừ, thấy cũng hợp lí"

Cậu liền chọn đó là cách mình sẽ thực hiện, mặc dù không suy nghĩ kĩ xem liệu xung quanh có quái vật hay không? Nhưng thực ra là không, và sự lựa chọn của cậu là chính xác.

Takeshi đưa tay lên trời, năng lượng bao quanh cánh tay cậu phát sáng cả một vùng. Cậu phóng một cột năng lượng lên trời và duy trì một lúc. Cột năng lượng màu cam phát sáng khắp khu rừng. Takeshi đứng bên dưới còn cảm thấy chói mắt và phải nheo mắt lại.

Lúc này, Airi từ đằng xa, cô đang ngồi trên một cành cây lớn. Ánh sáng mà Takeshi phóng lên thành công thu hút sự chú ý của Airi.

" Hử? Một cột năng lượng sao?"

Airi mở mắt lớn và đứng lên.

" Năng lượng màu cam, không lẽ là của Takeshi sao?"

" Nhưng cậu ấy ở xa quá. Mà cách đó cũng thông minh đó chứ"

Airi liền đưa tay trái lên trời, năng lượng màu đỏ bao trùm lấy cánh tay cô. Cô phóng năng lượng của mình lên trên trời, tạo thành một cột ánh sáng màu đỏ.

Takeshi ở đằng xa cũng nhìn thấy ánh sáng màu đỏ mà Airi tạo ra. Cậu bất ngờ, và bắt đầu tăng tốc chạy hướng về phía ánh sáng đỏ ấy.

" Là Airi, ánh sáng màu đỏ chắc chắn là năng lượng của cô ấy rồi. Trừ khi có một kẻ nào đó cũng có màu năng lượng tương tự thôi"

" Cô gái hồi nãy mình gặp có màu năng lượng xanh dương giống với Kazuka, nên chắc chắn không phải rồi"

" Mong đó là năng lượng của Airi chứ không phải của ai khác. Mình cũng hồi phục đầy năng lượng rồi, cũng không ngại chiến đấu, nhưng nếu quá mạnh thì không ổn"

Lúc này đã qua nửa đêm. Kazuka nằm ngủ trong rừng với những cái cây ma quái bắt đầu mở mắt. Cậu mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt vào. Rồi lại mở mắt lớn và bật dậy.

Khuôn mặt cậu có chút hoảng hốt và hoang mang. Kazuka nhìn ngó xung quanh.

" Chết rồi, mình đã ngủ quên sao? Phải đi tìm Takeshi mới được"

Kazuka liền đứng dậy, quan sát xung quanh một lần nữa. Cậu nhớ lại cảnh Takeshi bị đánh văng đi, sau đó quay người về hướng đó.

" Là hướng này"

Kazuka bắt đầu những bước chạy đầu tiên, nhưng lại đột ngột dừng lại.

" Khoan đã, có khi họ ra ngoài rồi không nhỉ? Nhưng nếu vậy chắc họ phải tìm mình chứ? Chắc chắn họ vẫn ở trong đây và tìm mình"

Cậu ngẩng đầu lên trên trời quan sát. Đây là nơi duy nhất ở trong rừng có thể nhìn thấy được bầu trời.

" Giờ là buổi tối rồi, hay họ cũng đang tìm mình nhỉ?"

Cậu liền nhớ lại lúc cậu đang ngồi cùng lão sói khi ở trên một mỏm đá của vách núi cao.

" Ngươi phải bình tĩnh, nhóc con. Trong chiến đấu hay bất kì tình huống nào, phải giữ cái đầu lạnh. Nó sẽ giúp ngươi đưa ra những phán đoán tốt nhất. Ngươi không thể cứ mất bình tĩnh khi thấy hai đứa kia gặp nguy được"

Lúc này. Kazuka nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu vào bên trong, mùi gỗ tràn vào mũi cậu, rồi thở ra một hơi thật dài, như thể đẩy sự hoang mang của cậu ra bên ngoài. Bình tĩnh lại, cậu mở mắt ra từ từ, biểu cảm chuyển qua bình thản.

" Cứ hay quên lời lão già đó nói không"

" Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh"

" Giờ nếu suy xét kĩ, với khả năng của Takeshi chắc là ổn thôi, bị thương là chắc chắn nhưng sẽ hồi phục lại thôi"

" Airi thì không cần lo rồi"

Cậu liền nhận ra hiện tại mình đang không biết làm gì.

" Hả? Nếu vậy thì giờ mình làm gì? Đi tìm họ nhưng có biết ở chỗ nào đâu chứ?"

" Chắc là bây giờ cố gắng nhớ vị trí chỗ này, sau đó đi tìm hai người kia là hợp lý nhất rồi"

Cậu gật đầu và chạy về phía trước đó Takeshi bị đánh văng đi. Cậu tập trung năng lượng màu xanh dương vào lòng bàn tay của mình, tạo thành một quả cầu, như một chiếc đèn.

" Tầm này chắc cậu ấy cũng di chuyển rồi, mình cứ đi theo hướng đó xem thử, biết đâu lại vô tình gặp chứ?"

" Giờ là ban đêm, rất khó để quan sát. Đặc biệt là chiến đấu thì lại càng không, nếu đụng phải cái gì đó, thì đúng là rách việc luôn"

Đang chạy, cậu liền đánh mắt qua bên phải, có một cái cây với kích thước lớn đã đổ xuống, đè lên những bụi cây.

Kazuka nhíu mày, cậu liền vào trạng thái cảnh giác.

" Hử? Một cái cây? Bị đổ sao? Nhưng lá của nó trông khá tươi mà"

Cậu bước tới dò xét, Kazuka chạy lại gần. Đó là chỗ mà Takeshi đã đến và chạy khỏi đây. Đống đổ nát với những cái cột màu trắng khiến cậu càng tò mò.

" Đây là gì vậy? Nhà của ai bị nổ à?"

Bước lại gần cái hốt lớn. Cậu nhận thấy có chút quen quen, liền mở mắt lớn với vẻ kinh ngạc.

" Năng lương... Mình cảm nhận được năng lượng của Takeshi. Nó vẫn còn vương lại một chút"

Cậu cúi xuống và quan sát cái hố.

" Không lẽ nào cái hố và đống đổ nát này là do cậu ấy làm ra hay sao? Có nghĩa là cậu ấy từng ở đây và chiến đấu với ai đó. Hoặc có chuyện gì đó"

Đang mải suy nghĩ. Bất ngờ gió rít lên, xuyên qua những tán cây thổi văng bụi đất và vài chiếc lá lên, cảm giác se lạnh truyền vào cơ thể cậu. Một sinh vật đang ngồi trên đống đổ nát. Kazuka cảm nhận được điều này, nó ngay bên phải cậu. Cậu liếc mắt qua, tuy chỉ thấy mờ mờ vì ở bên rìa của mắt, nhưng có một thứ gì đó với thân hình màu đen đang ngồi ở đó và nhìn cậu.

" Có... Có thứ gì đó đang nhìn mình. Quái vật sao?"

Một cảm giác khó chịu mà nó mang lại và có thể cảm nhận rõ. Trái tim đập mạnh đến mức anh nghe thấy rõ tiếng thình thịch của chính mình. Tiếng thở của cậu hoà trộn cùng tiếng gió rít khó hiểu.

Cậu từ từ quay đầu qua với sự lo lắng và hoang mang. Đập vào mắt cậu, đó là một con chó, nó không động đậy. Chỉ có hai con mắt đen ngòm với lòng trắng loang loáng như đang nhìn xuyên vào tận xương sống. Đôi tai dựng đứng thẳng lên trời như hai cây ăng ten.

Thứ đó to hơn một con chó một chút, toàn thân phủ một lớp lông đen kịt, như thể bóng tối đang bám lấy từng sợi lông của nó. Nhưng điều khủng khiếp nhất không phải ở đó. Những cái chân của nó, trông giống như là bàn tay người vậy, các ngón chân dài ngoằn ngoèo. Tuy vậy, nhưng chỉ hơi giống. Các ngón chân nó vẫn có lông, chỉ là dài một cách bất thường.

Kazuka lùi lại mấy bước, sự sợ hãi và không khí đặc quánh lại. Cậu run rẩy và nhìn nó. Cổ họng như bị nghẹn lại và không thốt lên lời.

-" Cái quái gì? một con chó sao? Nhưng tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi như vậy chứ?"

Cậu nhìn xuống tay mình, nó đang run lên liên hồi, chân của cậu cũng vậy, cảm giác như nếu có một cơn gió mạnh, có thể sẽ thổi cậu ngã mất.

Mắt cậu nhìn thẳng vào nó. Bất ngờ mắt nó mở lớn hơn. Nó nhe răng cười, một nụ cười rộng hiện ra trước mắt Kazuka. Nó không giống răng chó, nó giống như là răng người. Cái đuôi của nó lúc này bắt đầu ve vẩy về phía trước. Nó giống như một ngón tay, rất dài và được lối lại.

Kazuka lúc này chạm đến sự sợ hãi tột cùng, không dám di chuyển hay nhúc nhích. Cậu đang cố gắng thúc dục cơ thể mình di chuyển, như thể đang muốn lấy lại quyền kiểm soát cơ thể trước sự sợ hãi.

-" Di chuyển đi, mày bị sao vậy? Tại sao mình không thể điều khiển cơ thể chứ? Chỉ là một con chó với hình thù kì quái thôi mà. Đừng...đừng sợ"

Cậu nuốt nước bọt liên tục vì sợ hãi. Cơ thể như bị đông cứng lại. Lúc này, sự sợ hãi của cậu còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần so với khi gặp Narlok.

-" khốn kiếp, tại sao mấy con quái vật chúng mày cứ thích cho mấy bộ phận con người vào vậy"

Cậu liền cắn lấy môi mình, máu ấm chảy ra, cậu nuốt nó luôn cùng với nước miếng. Tuy cảm giác sợ hãi và tay vẫn còn run, nhưng Kazuka vẫn rút thành công được thanh kiếm ra.

Cậu bật nhảy về phía sau thật xa. Tung ra một nhát chém năng lượng hướng về phía con quái vật trước mắt. Con quái vật liền biến mất trong tầm mắt cậu. Một vệt bóng tối dài hiện ra trên mặt đất, những cọng cỏ và những chiếc lá rụng liền trở lên heo húa.

Cậu đáp xuống dưới đất và quan sát khắp nơi. Vệt bóng tối đã lọt vào tầm mắt cậu, nhưng nó quá nhanh. Cậu không kịp phản ứng. Nó lao đến, vệt tối hiện ra sau lưng nó, đặc biệt là không phát ra tiếng động. Nhe hàm răng trắng muốt như răng người ra. Và một cú cắn mạnh vào tay trái Kazuka đang ở phía trước. Những chiếc răng ghim vào da thịt cậu.

Bị cắn khiến cậu cảm thấy đau đớn, mặt nhăn nhó và nhắm chặt một bên mắt lại. Cậu gào lớn:

"Aaa"

Mắt cậu trợn trắng, giật mạnh như thể có hàng trăm luồng điện giật chạy khắp cơ thể. Một thứ gì đó trông giống năng lượng, nhưng thực ra không phải, nó có một màu xanh dương và hình dáng giống với Kazuka. Giống như một bức tượng đang ở cùng người được điêu khắc vậy.

" Cái quái gì vậy? Sao mình cảm thấy không còn chút cức lực vậy"

Cậu cũng đang nhìn thấy nó kéo thứ gì đó ra khỏi người cậu. Nó trong suốt và mờ nhoè. Sự hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

" Cái... Nó đang... Kéo cái gì vậy?"

Lúc này, nó đã được một nửa ra khỏi người cậu.

Kazuka với ánh mắt run rẩy nhìn theo

-" Thứ gì ở bên trong người mình chứ?...không lẽ..."

Con quái vật vẫn đang cố gắng kéo, nhử đang kéo một sợi dây có chút nặng nhọc vậy.

Gào lớn trong sự sợ hãi.

" Aaaa. Đó... Đó là linh hồn minh sao?"

Tay phải sẵn đang cầm lấy kiếm, cậu cắn răng, mắt trợn lớn và vung nó tấn công con quái vật phía trước mình.

" Thả ta ra..."

Cú chém đã chúng vào sườn con quái vật một đường rất dài. Nhưng nó lại không hề kêu lên một tiếng nào. Nó liền vang ra xa và đập mình xuống đất. Một thứ chất lỏng màu đen và đặc quánh chảy ra từ vết thương trên cơ thể nó. Đó là máu của nó, nhưng không hề bình thường, khi chảy ra, những cái lá tươi dưới đất chắc chỉ vừa mới rụng vào ban sáng đã héo úa lại như thể bị phơi trước cái nắng trói chang chả tuần.

Kazuka cảnh giác, nắm chặt lấy thanh kiếm và hướng mũi nhọn về con quái vật. Con chó đen từ từ bò dậy, máu vẫn đang chảy ra không ngừng, nhưng có vẻ nó không quan tâm đến điều đó.

Cả hai bên im lặng một hồi, nhưng trái ngược với sự im lặng bên ngoài, bên trong tâm trí cậu cực kì rối bời.

" Cái gì vậy? Máu nó sao? Như là dầu màu đen vậy. Con quát vật này kinh dị quá. Mình phải làm sao đây?, năng lượng của mình rối loạn quá. Cơ thể thì mệt mỏi"

" Chết tiệt mà, tại sao mình không chết đi chứ? Nó sẽ dễ dàng hơn đó"

Cậu liền mở mắt lớn khi vừa nhânh ra có chút sai sai.

" Có chuyện gì vậy? Tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy chứ? Tại sao... Tại sao mình không thể bảo vệ làng chứ?"

Cảm thấy không ổn, cậu liền lấy tay trái bị con quái vật cắn và đập mạnh vào đầu mình vài cái.

" Chuyện gì vậy?"

Ánh nhìn của cậu vẫn hướng về con quái vật, với vẻ cảnh giác. Nó vẫn đứng đó và quan sát cậu với không một cử động nào như đang tận hưởng cảnh tượng con mồi của mình rơi vào trạng thái hoang mang tuyệt vọng.

" Là... Là nó... Nó khiến mình như vậy. Chắc chắn là nó..."

Cắn răng lại thật chặt với sự quyết tâm.

" Phải tiêu diệt nó"

Chân cậu bắt đầu đứng không vững và run lên, cơ thể cậu liền đổ nghiêng sang một bên, nhưng cậu lại nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

" Mệt.. mệt quá... Tại sao lại mệt mỏi vậy chứ? Chết đi sẽ hết mệt mỏi mà"

" Khốn kiếp, tại sao suy nghĩ của mình, nó bị làm sao vậy?"

Không thể chịu đựng được sự khó chịu trong cơ thể, mắt cậu đang muốn nhắm lại. Nhưng ý chí của cậu không cho phép điều đó. Cậu gào lớn để muốn thoát khỏi sự mệt mỏi này.

"Aaaaaaaaaa"

" Con chó khốn kiếp kia, ngươi muốn gì ở ta hả?"

Từng hồi thở dốc có thể nghe rõ của cậu, hai tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt quyết tâm sáng lên, dù cho cỏ thể không biết vì lý do gì lại mệt mỏi như vậy.

" Tới đây đi"

Con quái vật vẫn không hề nhúc nhích, nó vẫn ngồi quan sát cậu một cách im lặng. Mắt nó nhìn chằm chằm mà không chớp một lần nào.

Cả hai bên cứ vậy mà đứng im nhìn nhau, chỉ có mỗi tiếng thở của Kazuka là nghe rõ. Trong đầu cậu lúc này đang hiện lên hàng loạt các suy nghĩ tiêu cực.

-" thử cho con chó đó cắn đi, không chết đâu"

-" ngươi cũng có sao đâu"

-" cái chết chắc thú vị lắm đó"

Cậu tức giận cắn răng và quát lớn.

" Im hết đi"

-" không được gực gã ở đây, mình cần tìm Airi và Takeshi"

-" lo làm gì cho họ chứ? Cứ mặc kệ họ đi. Mình đang không lo nổi cho bản thân mà, sao phải lo cho người khá chứ?"

-" lão sói mà thấy cảnh này chắc sẽ cười kinh bỉ ngươi cho coi"

Cậu ngẩng đầu lên trời. Hình ảnh Airi và Takeshi, họ đang đi phía trước cậu và quay đầu lại.

" Nhanh lên nào"

" Chậm quá đó Kazuka"

Cậu cắn răng, sự khó chịu bên trong cậu đang dần trở lên tồi tệ hơn.

" Đừng có nói gì trong đầu ta nữa"

Sau khi gào lớn, cậu lại cúi xuống và hướng ánh mắt vào con quái vật trước mắt.

Đột nhiên cậu cảm thấy năng lượng của mình đang có lại một chút giao động.

" Hử? Năng lượng của mình, đang trở lại rồi"

Con quái vật sau một lúc ngồi nhìn Kazuka, nó bắt đầu cử động, nhưng không phải tấn công. Nó quay đầu ra sau và liếm vết thương của mình.

Nhưng, cái lưỡi của nó khi liếm vết thương lại cực kì quái dị, nó màu đen và trông giống như một con đỉa.

Sau khi liếm xong, vết thương trên người nó liền ngừng chảy ra chất lỏng màu đen.

Rồi nó lại đưa một chân phía trước của mình như một bàn tay lên. Và bóp cổ chính mình.

"Kha...kha"

Nó phát ra và âm thanh như con người bị bóp cổ thật sự. rồi nó thì thầm với cậu, âm thanh giống như ở bên tai và cực kì quái dị. Nhưng nó ngồi đó miệng lại không hề cử động như đang nói chuyện.

" Ngươi... Thật yếu đuối, bạn bè của người sẽ chết"

Chứng kiến khung cảnh ma quái này. Kazuka không nói lên lời, cổ họng nghẹn lại, ánh mắt với vẻ bàng hoàng.

-" con chó mực khốn kiếp, ta sắp điều khiển được năng lượng rồi. Mày cứ đợi đấy đi"

Cậu không thèm để tâm vào lời nói của nó, cậu đang tập trung cảm nhận năng lượng của mình.

-" sắp được rồi, một chút nữa thôi... Một chút nữa thôi"

Ngay lúc năng lượng cậu sắp hồi phục, nó liền di chuyển, không phát ra một tiếng động nào mà áp sát cậu. Một vệt đen để lại dưới đất khiến những cái lá trở lên héo úa.

Kazuka bất ngờ và giật mình lùi lại phía sau. Con quái vật liền vòng ra sau cậu, đúng lúc cậu đang lùi và dẫm vào vệt đen trên mặt đất do nó tạo ra.

Một cảm giác lạnh giá liền truyền tới. Chân của cậu lạnh cóng và như thể giẫm lên băng, cậu mất cảm giác về chiếc chân trái của mình.

Kazuka hoang mang trong sự khó hiểu và cơn lạnh buốt đến tận xương tủy.

" Lạnh quá, chân của mình, sao nó lạnh quá vậy?"

Cậu quay người lại thì phát hiện mình đã dẫm lên vệt tối do con quái vật tạo ra.

Bất ngờ, phía trước cậu, nó liền lao tới và nhe bộ răng như răng người ra và lao về phía cậu với ý định tấn công một lần nữa.

Thật may mắn, cậu đã cảnh giác. Tuy tay trái đang bị thương nhưng vẫn có thể hoạt động tốt. Tay phải đang cầm thanh kiếm đưa lên và tay trái đỡ lấy phần mũi kiếm.

Con quái vật liền cắn vào thanh kiếm. Một âm thanh "keng" vang lên. hàm răng của nó va chạm lấy thanh kiếm của cậu.

" Dám đánh lén ta"

Cậu xoay người, tay trái bỏ ra khỏi lưỡi kiếm. Tay phải liền vung kiếm đi. Với ý định hất văng con quái vật ra xa.

Nhưng nó vẫn không chịu buông ra. Cậu cắn răng đưa nó ra trước mặt và nhấc chân phải lên. Một cú đạp thẳng bụng nó. Cú đạp khiến nó bay ra xa.

Nhưng nó vấn chưa buông tha cho cậu. Khi vừa bị cậu đạp ra xa, nó đáp xuống đất và lập tức nhảy về phía cậu một lần nữa.

Tình thế lại lập lại. Nhưng Kazuka không cho nó làm chủ trận chiến này. Cậu lại đưa thanh kiếm ra, đặt ngang phía trước mặt. Con quái vật lại cắn vào thanh kiếm của Kazuka một lần nữa.

Kazuka cắn răng vì tức giận.

" Sao mày lì quá vậy?"

Đúng lúc này, cậu cảm nhận được năng lượng của mình, nó đã không còn bị mất kiểm soát nữa.

Cơ thể cậu liền bùng phát năng lượng ra bên ngoài. Thanh kiếm cũng được bao phủ bởi nguồn năng lượng lớn.

Cậu đổi tư thế. Cậu đè con quái vật xuống đất và nhấn thanh kiếm thật mạnh vào miệng nó. Cắn chặt răng để gồng hết sức, hai mắt cậu trợn trắng, cậu cần phải giết con quái vật này ngay lập tức.

Kazuka gào lớn:

" Nhận lấy cái chết đi con quái vật, sai lầm của mày là quan sát tao mà không ra tay"

Cậu và con quái vật, vật lộn dưới đất, Kazuka đang đè nó ra, nó vẫn cố gắng ngậm chặt thanh kiếm của cậu. Cậu gồng sức, thanh kiếm liền chẻ dọc miệng của con quái vật và cắt qua đầu nó. Máu đen của nó liền bắn lên mặt cậu. Khi cậu cảm nhận được thanh kiếm của mình đã chạm xuống đất, tức là đã chẻ dọc miệng của nó xuyên qua. Một chút nhẹ nhõm bên trong cậu dần hiện ra.

Kazuka thở dốc vì mệt, cậu đứng dậy và loạng choạng, bước đi ra phía một gốc cây. Thanh kiếm vẫn bị vứt dưới đất.

Ngồi phịch xuống cạnh gốc cây với sự mệt mỏi. Cậu nhìn khoảng không và không có một chút suy nghĩ gì. Lúc này cậu chỉ có mệt.

Sau một lúc thở, cậu cuối cùng cũng chỉ cất lên vài tiếng chửi con quái vật:

" Con quái vật khốn kiếp"

Đôi mi lặng chĩu dần nhắm lại. Nhưng có vẻ cậu chưa thể nghỉ ngơi dễ dàng đến thế.

Bên trong đống đổ nát. Bàn tay nằm ở sâu bên dưới lại nhúc nhích một ngón tay khác.

Một vụ nổ lớn khiến những vảnh đá từ đống đỏ nát văng tứ tung, bụi bay mù mịt. Và sự tối tăm của khu rừng khiến không thể nhìn thấy gì.

Kazuka đang nằm đó, cậu còn chưa kịp ngủ thì giật mình. Lập tức bật dậy và vào trạng thái cảnh giác cao độ.

" Cái quái gì vậy? Nổ? Ai làm chứ?"

Khói bụi tan đi. Cậu phải nheo mắt lại để nhìn rõ hơn. Một hình dáng có chút khác nhưng lại quen thuộc.

Đó là con quái vật đó. Thân thể cao lớn hơn, phần ngực như rỗng tuếch, bên trong là một lốc xoáy mờ trắng như đang hút thứ gì đó. Cái đuôi trở thành một cánh tay chắp vá, có ít nhất ba bàn tay gắn vào, mỗi tay chỉ về hướng khác nhau. Từ miệng nhỏ thêm ra một cái lưỡi thứ hai, đỏ sẫm như nội tạng sống.

Kazuka mở mắt lớn, ánh mắt bàng hoàng, biểu cảm sợ hãi. Cơ thể dần run lên.

" Cái quái gì? Nó vẫn còn sống sao? Và còn lớn hơn và quái dị hơn trước nữa. Là tiến hoá sao?"

Trong đầu cậu vang lên tiếng nói của lão sói.

" Nếu gặp một đối thủ bí ẩn, hãy nghe theo linh cảm của mình. Đặc biệt là lúc linh cảm nhắc ngươi phải chạy, chạy thật nhanh. Lúc đó hãy tin linh cảm của mình"

Không nghĩ nhiều , Kazuka quay người bỏ chạy, cậu tông thẳng vào một bụi rậm và dồn năng lượng và chân. Cậu tăng tốc và phóng đi cực nhanh. Trên mặt vẫn hiện theo sự sợ hãi.

" Phải chạy, phải tin vào linh cảm của chính mình"

-" lúc đó, có thể mình run rẩy và đầu mình không có một chút suy nghĩ gì. Nhưng mình biết lúc đó, cái cần làm là phải chạy"

Cậu chạy mà không hề quay đầu lại. Thanh kiếm vẫn bỏ ở đó và trên lưng chỉ còn chiếc vỏ kiếm.

Ngay lúc này, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. Con quái vật đang ở ngay phía sau, với bốn chân linh hoạt và cơ thể to hơn một con hổ, và là một con quái vật. Nó chạy nhanh như thể lướt đi.

" Nó... Nó đang đến"

Ngay lập tực. Năng lượng bao quanh lấy tay phải cậu, tạo hình thành một lưỡi kiếm lớn và dài.

Kazuka đang chạy, cậu bật lên phía trước một đoạn dài, cùng lúc đó, xoay người lại trên không, cậu cắn thật chặt, mắt mở lớn. Một đòn chém năng lượng cực lớn được tung ra theo chiều ngang. Nó dài rất dài( 10 tharn). Cú chém với ánh sáng xanh dương bay đi, cắt liên tiếp qua những chiếc cây. Sau khi tung ra đòn chém cậu lại tiếp tục chạy về phía trước.

Ở phía sau, đòn chém đã áp sát con quái vật đang chạy cực nhanh ngay phía sau. Nó liền nhảy lên với ý định tránh đi đòn chém này. Nhưng bất ngờ....

Ầm!!!!!!!!

Ánh sáng xanh dương lan toả khắp khu rừng và chiếu rọi khắp nơi. Âm thanh cực lớn đã thành công thu hút sự chú ý của Airi và Takeshi.

Phía Airi, cô vẫn ngồi trên cây và nói xuống phía dưới, nơi có Takeshi đang đứng dưới đó.

" Lên đây đi"

Âm thanh cực lớn từ vụ nổ của Kazuka gây ra đã vang đến chỗ cả hai. Cả hai nghe thấy và quay qua với sự hoài nghi. Từ phía trên, Airi có thể nhìn rõ ánh sáng màu xanh dương ấy.

Takeshi ở phía dưới hét lên trên:

" Có chuyện gì vậy Airi?"

Airi:" Ở đằng xa, có một vụ nổ lớn mang ánh sáng xanh dương, rất có thể là Kazuka"

More Chapters