Ficool

Chapter 41 - chap 41: cô gái này là ai?

Mắt Kazuka lúc này lặng trĩu như đeo cả ngàn Veyl, cơ thể cậu lúc này cần một khoảng nghỉ. Nhưng ý trí của cậu không muốn như vậy.

" khốn... Khốn kiếp...mình cần đứng dậy..."

Mắt Kazuka đang dần nhắm lại, cơ thể cậu đang rất mệt mỏi sau khi tung đòn vừa rồi.

Giọng cậu bé dần với sự mệt mỏi:

" Mau... Đứng dậy, mình... Mình cần đến... Chỗ... Takeshi"

Vừa dứt câu, mắt cậu nhắm lại từ từ rồi chìm vào giấc ngủ.

Ở phía của Airi, cô bị đánh văng đi rất xa và đang đứng dậy với sự khó khăn. Vẻ mặt cau có, cắn chặt răng tự trách.

" Khốn kiếp, mình nóng vội rồi, hai người kia cũng gặp nguy hiểm theo luôn"

Airi nhìn ngó xung quanh, thứ duy nhất trong tầm mắt cô hiện tại là những cái cây và những bụi rậm. Ngẩm đầu lên và quan sát, chỉ có một chút ánh sáng từ mặt trời bên ngoài, nhưng nhiêu đó cũng đủ để biết hiện giờ vẫn là ban ngày.

Tuy bên ngoài là trời nắng, nhưng những tán lá dày gần như che lấp hẳn, khiến cho bên trong đây khá tối. Có thể nói chỉ sáng hơn đêm trăng tròn một chút.

" Có vẻ như chỉ ở trong cái vùng đất màu đen với mấy cái cây ma quái kia, thì bầu trời mới chuyển biến. Chắc là chỗ đó bị dính lời nguyền rồi"

" Bây giờ phải làm sao để tìm hai ngươi kia đây? Bị lạc trong rừng như vậy không ổn chút nào"

" Giờ ở sâu trong rừng như vậy mình cũng không biết phân biệt phương hướng như nào nữa"

Airi bắt đầu di chuyển, cô triệu hồi ra một thanh kiếm với màu máu đỏ tươi. Dùng nó để chém các sợi dây leo và bụi rậm cản đường mình.

Cô vừa đi, vừa vung kiếm chém các sợi dây leo, mặt cô thể hiện rõ sự khó chịu với nơi rậm rạp này.

Đi được một đoạn, phía trước Airi là một thân cây lớn, ở thân cây bị cắm một mũi tên. Airi bước tới, ánh mắt mang theo sự khả nghi.

" Một mũi tên sao?"

Airi cầm lấy mũi tên đã cũ và thô, nắm chặt và nhổ thật mạnh nó ra khỏi thân cây. Đây là một mũi tên khá bình thường và không có điểm đặc biệt gì, nhưng nó lại trông khá cũ như thể đã được ghim trên thân cây này từ rất lâu rồi vậy.

Ánh mắt dò sét của Airi nhìn qua mũi tên một lượt.

" Nó có vẻ khá cũ nhỉ? Chắc là nó nằm ở đây rất lâu rồi"

Airi khựng lại một nhịp như vừa nhận ra một điều gì đó, mắt cô mở lớn và nhìn vào mũi tên.

Hình ảnh Kazuka bắt lấy mũi tên khi ở bên ngoài liền hiện lên.

" Mũi tên này, giống với mũi hồi nãy quá. Nó là mũi tên của cùng một người, và kẻ đó vẫn đang ở trong rừng này"

Airi liếc nhìn xung quanh một cách cảnh giác.

" Rốt cuộc là ai đang sống trong khu rừng này chứ? Và bắn mũi tên về phía bọn mình là có ý gì?"

" Chả nhẽ người này có khả năng đặc biệt, điều khiển được cây cối sao? Là nguyên tố mộc cực hiếm à?"

" Cũng có thể cái rễ cây vừa tấn công mình là do người này điều khiển"

" Người này sống trong đây, như vậy có thể là muốn đuổi bọn mình đi sao?"

Airi lại bước đi sâu hơn vào trong rừng, cô vẫn chìm trong đống suy nghĩ của mình.

" Có thể là thổ dân đang sống ở đây, và đang muốn đuổi bọn mình đi. Nhưng bị lạc rồi, làm sao mà nghĩ ra cách thoát ra được chứ. Vẫn còn hai người bạn mình nữa"

" Hiện giờ mình còn chưa rõ mình đang thi sâu hơn vào trong, hay đi hướng ra ngoài nữa"

" Thôi cứ đi tiếp vậy, vẫn đỡ hơn là ngồi một chỗ"

Airi tiếp tục đi, cô vung lưỡi kiếm, cắt đứt mấy sợi dây leo phía trước đang cản đường cô, tay trái vẫn cầm theo mũi tên.

Tâm trạng có chút lo lắng.

" Mong rằng mấy người kia vẫn ổn, hồi nãy Takeshi bị trúng đòn chắc bị thương khá nặng đó, trừ khi đó là đòn hiểm, nếu không thì vẫn an toàn. Còn Kazuka chắc cậu ta tự lo cho mình được"

Airi lại ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời một lần nữa, xuyên qua những tán lá lớn, cô chỉ thấy một chút màu xanh của bầu trời.

Vẻ mặt có chút khó chịu, mắt cô nãy giờ phải nheo lại để nhìn rõ trong tối.

" Cái khu rừng chết tiệt này um tùm quá, không cả nhìn được bầu trời nữa. Nếu nhìn được và chú ý đến hướng mặt trời đi là mình sẽ biết được hướng ra rồi. Khu rừng này tối quá đi mất"

" Ở bên trong đây như là đang trời tối vậy. Ban đêm chắc nó tối như lúc nhắm mắt quá"

Airi liếc nhìn xung quanh với sự cảnh giác, và một chút cầu mong không có sinh vật gì xuất hiện ra.

" Hay mình tìm một chỗ dừng chân trước nhỉ? Nhỡ đâu trong rừng này lại có mấy sinh vật ma quái xuất hiện ra và tấn công mình lúc mình mất cảm giác thì không ổn"

" Đây là rừng, chắc là tìm cái cây nào đẹp nhỉ? Mình vẫn muốn tìm hang đá hơn, nhưng chắc tìm cây cao cũng được"

" Mong là mấy người kia sẽ an toàn"

Chuyển cảnh đến chỗ Takeshi, cậu đang treo người trên những sợi dây leo, cơ thể đang không ngừng phủ năng lượng khắp cơ thể cậu để tự trị thương.

Takeshi nhắm chặt mắt trước cơn đau, cậu nhăn nhó.

" Chết tiệt mà, gãy hai cái xương sườn rồi. Đau quá đi mất, trị thương mấy bộ phận bên trong lâu quá"

" Mình cần dùng năng lượng và điều khiển cho mấy khúc gãy nối lại với nhau, sau đó mới hồi phục được"

" Hồi phục bừa mà bị lệch xương thì không ổn chút nào"

Sau một lúc trị thương, Takeshi mở mắt ra và nhảy xuống và đáp xuống dưới đất.

Lấy tay sờ và mấy cái xương sườn bên phải mình để xem xét.

" Tuy hồi phục rồi, nhưng cảm giác đau vẫn còn"

Takeshi quay người, nhìn xung quanh khu rừng tối và um tùm

" Cái khu rừng này rậm rạp quá, cũng may là mấy cái bụi cây với dây leo đỡ mình. Nếu không chắc bị thương nặng hơn rồi"

Chống tay hai bên và liếc nhìn với chút lo lắng.

" Mà không biết mọi người đâu rồi nhỉ?"

Takeshi nhìn ngó xung quanh như đang muốn tìm kiếm hai người bạn của mình, nhưng trong tầm mắt của cậu chỉ có những cái cây lớn và tán lá rậm rạp với những chiếc lá lớn và xanh ngắt.

Cậu gãi đầu bối rối, không biết nên làm gì hợp lý.

" Có vẻ mình bị lạc rồi. Xem ra sẽ khá khó đây, tìm họ kiểu gì bây giờ? Mình cũng không biết đường ra nữa"

" Chiến đấu thì chả mất bao nhiêu năng lượng, nhưng nãy giờ hồi phục lại tiêu tốn nhiều quá. Chắc cũng gần hết một phần năng lượng rồi"

" Cửa năng lượng mình cũng khá bé đó. Nếu siêu lớn như Kazuka chắc sẽ dễ hấp thụ vào và dùng hơn rồi"

Takeshi liền quỳ xuống dưới đất, áp tai xuống và nghe.

" Thử xem họ đang ở đâu mới được"

Nhắm mặt lại với vẻ tập trung, sau một hồi, Takeshi liền đứng dậy, vẻ mặt thất vọng. lấy tay phủi bụi ở đầu hối đi.

" Haizzzz, chả nghe được gì, chắc là quá xa rồi. Cái rễ cây đó là quái vật à? Lực đập mạnh thật, văng ra xa tới vậy sao?"

Cậu ngước nhìn lên trên, một cành cây chĩa ra khac ưng mắt. Đứng lặng im một lúc quan sát với vẻ đắn đo.

" Thử leo lên xem có gì không?"

Takeshi truyền năng lượng xuống dưới chân, hai chân nhún xuống như hai chiếc lò xo lớn, rồi bật nhảy lên một cành cây trên cao.

Đứng phía trên cành cây quan sát, nhưng trong tầm mắt cậu chỉ có lá cây.

Đang đứng trên cành cây mải quan sát,có một con rắn lớn phía sau cậu đang bò tới gần cậu.

Takeshi nhíu mày, cậu liền cảm nhận phía sau có gì đó. Và quay lại, cậu giật mình và hết lớn:

"Aaaa"

Con rắn mở miệng lớn và tấn công cậu, nhưng cậu đã kịp nhảy qua cành cây khác và né đi.

Quay người lại với khuôn mặt tức giận và chửi con rắn:

" Con rắn khốn kiếp, ngươi dám đánh lén ta à? Takeshi ta mà gặp lại ngươi lần nữa sẽ cho ngươi biết tay"

-" Chết tiết mà, mất tập trung quá. Cứ mải quan sát mà không chịu cảm nhận xung quanh"

Takeshi liếc nhìn qua một cành cây phía đối diện, không chút do dự cậu liền nhảy đi.

Phía trước là những sợi dây leo và các cành cây, cậu liên tiếp nhảy và đu qua, bám lấy các sợi dây leo và cành cây. Cậu như một con khỉ nhảy từ nơi này qua nơi khác và tận hưởng thiên nhiên.

Cậu tóm lấy một sợi dây leo và đu đi thật xa. Mặt cậu hiện rõ sự thích thú.

" Ya hu"

Đang nhảy qua các cành cây ở trên cao. Takeshi đánh mắt xuống phía dưới, nơi chỉ có những bụi rậm và mặt đất trống trở thành cái gì đó hiếm gặp.

Cậu liên tục đảo mắt như một con đại bàng đang tìm kiếm bóng dáng của con mồ ở trên cao. Rồi mắt cậu dừng lại tại một thân cây lớn. Phía sau một gốc cây có bóng dáng của một ai đó, chỉ lộ ra một bên cánh tay, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để cậu có thể nhận biết đó là người rồi.

Cậu đáp xuống một cành cây để quan sát, vì nếu vừa đu dây leo, vừa quan sát sẽ mất tập trung và có thể bị ngã. Mặt cậu hiện rõ sự căng thẳng và khả nghi, ánh nhìn ghim chặt vào thân cây đó.

- " Có người sao?"

-" Là người mà hồi nãy tấn công Kazuka sao? Vậy là người này sống trong đây thật. Nhưng người này làm gì ở đây chứ?"

Cậu nuốt một ngụm nước bọt vào bên trong, cậu có chút lo lắng khi không biết ý đồ của kẻ này là gì? Và tại sao lại tấn công Kazuka. Ánh nhìn cậu dán chặt vào một bên vai nhỏ bé của kẻ này nhô ra

-" Tên này có đang theo dõi không vậy? Hắn lấp sau câu là né mình sao? Hắn có ý đồ gì à?"

Hiện tại cậu đang ở khá xa với kẻ này và gần như không cảm nhận được năng lượng của hắn.

Takeshi liếc nhìn qua cành cây phía đối diện, cậu muốn qua đó để quan sát dễ hơn. Góc nhìn hiện tại của cậu ở cành cây cậu đang đứng khá hạn chế, cần đổi vị trí nhìn và muốn xem kẻ này là ai. Dứt khoát nhảy qua một cành cây khác để thay đổi góc nhìn. Nhưng bất ngờ, người này lập tức chạy đi và chui vào một chiếc bụi rậm ngay gần đó chỉ một bước chân.

" Hắn di chuyển"

Takeshi nhảy xuống dưới, bám vào một sợi dây leo và trượt dài xuống mặt đất mặt đất. Cậu vừa đáp đất liền chạy tới nơi mà hắn đứng, không có ai. Cậu liền chạy tới bụi rậm, cậu chạy xuyên qua, phía bên này có chút không rậm rạp bằng bên kia, cậu liếc nhìn xung quanh, nhưng đã mất dấu của người này.

" Hử? Mất dấu rồi, đó là ai vậy?"

Takeshi liền nhớ lại khung cảnh lúc người này chạy đi. Có vẻ đó là một cô gái, với mái tóc dài màu tím nhạt. Tay cầm một chiếc cung. Quần áo khá đơn giản với màu xanh lá cây kết hợp với màu trắng.

" Rốt cuộc người này đang có mưu đồ gì vậy? Tại sao lại đứng nấp sau đó chứ? Theo dõi mình à?"

" Mình có quen hay thù oán gì đâu chứ?"

Takeshi trở lại trạng thái vô định, cậu đang không biết mình nên làm gì, và cân nhắc khu rừng nguy hiểm này. Cậu bắt đầu bước đi thẳng về phía trước.

" Người này đang sống ở đây sao? Nếu vậy chắc chắc họ cũng có nhà. Mình thử đi tìm xem sao nhỉ? Cứ đi thẳng xem sao? Nhỡ đâu lại có thật, mình có thể đối đầu với kẻ lạ mặt này"

" Cái khu rừng này tối quá, cũng khó quan sát nữa, nếu lúc đó mình phát hiện sớm hơn. Có thể mình sẽ đối đầu với cô gái đấy rồi"

" Chỉ sợ cô gái này có bẫy thôi, nếu không thì mình cũng không sợ lắm. Mình cũng khá mạnh rồi. Hồi nãy không cảm nhận được năng lượng cô ta thực sự cũng rất khó nói, nhưng nhìn vào việc cô gái này bắn Kazuka bằng một mũi tên, có thể không biết dùng năng lượng, nếu vậy thật thì sẽ dễ, còn nếu không thì cứ đối đầu thôi. Mình tập luyện với Airi dùng cả một cơn mưa kiếm tấn công rồi, cô ta cùng lắm bắn ra 5 mũi tên là cùng"

Takeshi bắt đầu chạy và hướng thẳng về phía trước. Khu vực này có ít các bụi rậm hơn nên Takeshi di chuyển khá dễ dàng. Chỉ có những bụi cây cao khoảng nửa tharn, và những cái cây với tán lá khá thưa.

Cậu chạy rất nhanh, sau một lúc không thấy gì, chỉ có thân cây lớn và tán lá, cậu có chút nản.

" Sao lại không thấy à? Hay là không phải hướng này. Hoặc cũng có thể là xa hơn thế nữa"

" Cái khu rừng này lớn mà, có thể rất xa thì chắc mình chịu rồi, đi thêm một đoạn nữa thôi. Nếu không có thì thử quay lại đường cũ và tìm hai người kia mới được, cứ đi sâu vào bên trong như này sớm muộn cũng lạc, lại còn không có gì ăn nữa"

" Chắc hẳn hai người kia cũng đang tìm mình rồi, đi thêm một chút nữa"

Đang chạy, phía trước mắt Takeshi hiện lên những cột đá và đống đổ nát. Cậu liền dừng lại và bước lại gần quan sát.

" Đây là nơi nào vậy?"

Giữa khu rừng xanh, hiện lên những cái cột với màu trắng, đã ngả vàng theo thời gian, chúng khá lớn và phải bằng một thân cây, nằm dải rác khắp nơi, đè trồng chéo lên nhau và vỡ nát vụn như một nắm cát. Dấu hiện của một thứ gì đó rất cổ xưa. Phía dưới chân là nền gạch trắng với những viên gạch chỉ to khoảng hơn một bàn tay người. Ở giữa là một trụ đá thấp 0.6 tharn). Bên trên trụ đá thấp là một bàn tay màu đen, với lớp da thôi dáp và sần sùi, móng tay đen nhánh như mực, dài và nhọn, chỉ cần tưởng tượng nó cắm vào da thịt thôi cũng có thể cảm thấy đau và sợ rồi. Bàn tay được đặt trên những thanh ngạng màu trắng và bé chống đỡ. Nhìn từ phía Takeshi tới bàn tay, thậm trí có thể thấy rõ vết cắt chia bàn tay này, như thể bị cắt ra khỏi cổ tay ai đó và vẫn còn thấy xương trắng.

Takeshi nhíu mày, bước cẩn thận và nhẹ nhàng lại gần, cố gắng không gây ra bất kì động tĩnh nào quá lớn.

Cậu biết có thể nơi này sẽ có một thứ nguy hiểm, và cần phải cẩn trọng nhất có thể.

" Quái gì vậy? Sao lại có một bàn tay ở đây sao? Trông nó cứ như một bàn triệu hồi vậy"

Xung quanh Takeshi lúc này có một cảm giác ớn lạnh tràn ra, âm u và phải khiến người ta bất giác vào trạng thái cảnh giác. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Một làn gió nhẹ thổi đến khiến những chiếc lá đung đưa nhẹ nhẹ, và tràn đến phía cậu. Takeshi nhíu mày trước làn lạnh nhẹ chạm vào người mình, từng cọng lông trên tay cậu liền dựng đứng lên.

Một nơi được bao quanh bởi lá cây, ánh sáng mặt trời còn không xuyên qua nổi, vậy mà lại có một làn gió. Đây là một điều quá vô lý.

" Quái gì chứ? Tại sao khi mình bước vào đây, cứ có cảm giác âm u vậy?"

" Cảm giác ớn lạnh quá, mình đã làm gì hay có kẻ nào đó sao?"

Cậu vào trạng thái cảnh giác và nhìn ngó xung quanh, năng lượng bắt đầu được tràn ra bên ngoài để phòng thủ, bảo vệ cơ thể.

Lúc này, một vài cái cây lớn, bắt đầu có những hiện tượng lạ. Chúng rung lên từng hồi. Những cái cây với thân cây lớn mọc xung quanh nơi đây một cách kì lạ, trong khi ở ngoài kia, những cái cây tuy lớn, nhưng chỉ bằng một nửa của những cái cây mọc quanh nơi như một bàn triệu hồi này.

Takeshi ngơ ngác, cậu liếc nhìn xung quanh, những bước chân liên tục xoay và đổi vị trí, đáp ứng theo nhu cầu xoay người của cậu. Và những bước chân ấy cũng đang dần lùi lại, lùi dần ra khỏi đống đổ nát màu trắng này.

- " Chuyện ...chuyện gì vậy? Tại sao mấy cái cây lại rung lên chứ? Có ma à? Chắc chắn có kẻ nào đó đang đứng sau, không thể những cái cây có thân lớn như vậy mà rung dữ dội như bây giờ"

Cậu liền cảm thấy có chút không ổn ở có thể mình, một cảm giác mất mát nào đó, cúi đầu xuống phía dưới quan sát. Năng lượng của cậu đang chạy theo một đường, như thể bị hút đi và hướng về phía trước. Mắt cậu liền di chuyển theo dòng năng lượng của mình và nó đang được hấp thụ bởi bàn tay trên khối đá lớn.

Nhìn rõ hơn, đó là năng lượng của cậu.

Cậu hoảng hốt lùi lại mặt đất liền rung nhẹ lên. Những cái rễ cây chọc thủng mặt đất và đâm lên trên như những mầm cây được gieo từ hạt và nảy màm lên, nhưng cái này thì hơi lạ. Trước mắt cậu là hàng loạt những cái rễ cây bay lơ lửng và uốn lượn như những con trăn khổng lồ.

Thình lình, một cái rễ cây khá lớn lao tới cậu như một mũi nhọn muốn đâm cậu.

Cậu sợ hãi, cậu cắn răng, tay phải nhấc lên lấy đà và vung cú đấm tràn ngập năng lượng vào nó. Rễ cây bật lùi lại. Đòn đó như một đòn mở đầu khai màu, còn bây giờ là hàng loạt các rễ cây tấn công về phía cậu từ mọi phía, có những cái rễ cây thì lao thẳng, nhưng có những cái thì lại nhâng bổng lên cao hơm và quật xuống.

Takeshi nhanh trí, tạo ra hai loại năng lượng rối loạn và bình thường và cho chúng đối đầu với nhau.

Takeshi cắn răng, cậu tràn năng lượng ra bên ngoài. Nó bao quanh và toả ra khắp nơi và rồi toàn cơ thể của cậu phát sáng mạnh.

Ầm!!!

Một vụ nổ lớn khủng khiếp khiến cát bụi bay tứ tung, mặt đất lõm xuống một khoảng lớn. Cùng với những cây trụ đá và gạch đá bị thổi lên và vỡ vụn ra.

Takeshi nhân cơ hội và nhảy ra khỏi đám khói đen dày đặc và chạy đi, cậu không quay đầu lại và chạy thẳng về phía trước.

Những cái rễ cây và một vài cái cây ở gần vụ nổ đều đã nổ tung. Một cái cây lớn đang đổ từ từ xuống, gốc cây đã bị vụ nổ tung do Takeshi gây ra.

Rầm!!!

Những cây cột đá trắng cũng bị nổ tung, vỡ vụn ra từng mảnh, cảnh tượng vô cùng lộn xộn. Thế nhưng bàn tay chưa bị phá hủy chỉ bị đè trong đống đổ nát.

Takeshi cắn răng chạy, cậu quay đầu lại quan sát. Biểu cảm vẫn chưa thoát khỏi sự hoảng sợ.

" Cái quái gì vậy? Nơi này quá quái dị rồi. Toàn mấy hiện tượng khó hiểu vậy? Quá rợn người"

Tuy chỉ nhìn thấy đán khói bụi dày đặc, nhưng không có gì lao ra cũng đã trấn an một chút tinh thần của Takeshi.

Nhưng những cái rễ cây được hồi phục lại như chưa hề có chuyện gì, nguyên vẹn và không chút trầy xước. Chúng lập tức lao đi, xuyên qua làn khói bụi dày đặc hướng về phía Takeshi đang hoảng hốt chạy.

Takeshi quay lại nhìn thấy đống rễ cây đã lao ra khỏi đám khói, và nhiều như một bầy trăn đang bay lơ lửng và trườn trên không trung. Cậu cắn răng, năng lượng truyền nhiều xuống chân hơn và tăng tốc.

Vút!!!!

Bất ngờ, một mũi tên bay tới, nó được bao quanh bởi năng lượng màu xanh dương, phóng đi cực nhanh như muốn xé nát không khí. Mũi tên phóng vút qua đỉnh đầu Takeshi.

Nó bắn hướng tới mấy cái rễ cây đang muốn áp sát Takeshi.

Ầm!!!!

Khi va chạm, mũi tên lậo tức phát nổ, thổi bay những cái rễ cây. Takeshi hoang mang, mà nhìn quanh.

" Ai vậy? Mũi tên vừa rồi..."

Một bóng người từ đằng xa hô lớn về phía cậu.

" Hướng này"

Cậu nhìn theo, nhưng vẫn hoài nghi

" Là cô gái vừa nãy, cô ta muốn giúp mình sao? Liệu có phải là người tốt không? Hay có ý đồ gì? Nhưng cô ta giúp mình thoát, tạm thời cứ tạm tin đi"

Cô gái đó liền chui bụi rậm, Takeshi chạy đến và cũng chui vào. Cả hai chui qua phía bên kia của bụi rậm và tiếp tục chạy. Phía xa tần mắt cậu, cô gái này vẫn đang chạy, như đang dẫn đường, tóc lắc lư theo từng bước chạy.

Sau một lúc chạy, cô gái này dừng lại và quay người lại. Takeshi chạy lại gần và dừng lại quan sát.

-" Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt cô gái này"

Cô gái này rất trẻ, có vẻ như là cùng tuổi với Takeshi, với mái tóc màu tím nhạt, con mắt với màu tím thạch anh cực kì bắt mắt như một viên thạch anh phát sáng trong khu rừng tối, làn da trắng. Mặc trên mình chiếc áo màu trắng, được xen lẫn với màu xanh lá cây như muốn hoà mình vào khu rừng. Chiếc quần xanh lá cây nhạt màu, dài, ống rộng, nhưng ngắn để tránh mắc vào bụi cây trong lúc di chuyển. Mang theo chiếc giày màu nâu đơn giản.

Cô ta cau mày với khuôn mặt khó chịu nhìn Takeshi. Ánh mắt mang theo sự không chào đón của một kẻ lạ mặt xâm phạm vào khu rừng lẽ ra không nên vào, mặc dù đã được cảnh báo.

Hai bên đứng im lặng nhìn nhau, cả hai đều rất cảnh giác và quan sát đối phương.

More Chapters