"Lão sư, thật sự là may mắn!" Ở Ngoiaj Vực Cấm Khu Hoang Nguyên, một thân ảnh có vẻ tả tơi vừa thoát khỏi Hoang Oán Linh.
Mày mày hắn đầy vết trầy xướt, trên khắp cánh tay và thân thể hắn đều có vết cắn thật sâu! Y phục hắn cũng bị rách rưới.
"Đúng là tiểu tử mệnh lớn, haha!" Xích Quân từ nạp giới hiện ra, hắn nhìn qua thân thể A Ngốc một lượt không khỏi bật cười.
Vừa rồi lúc hắn xuyên qua một trăm trượng cuất hiện Hoang Oán Linh, trận pháp Huyết Độc Oán hắn chuẩn bị tới năm cái. Cái A Ngốc không ngờ được là, năm trận pháp vậy mà lại không thể duy trì trọn vẹn một trăm trượng. Chỉ kém chút nữa là mất mạng rồi, đám Hoang Oán Linh kia hút huyết quả thực đáng sợ.
"Người còn cười sao?" Trần Uyển vừa thoát ra thì lập tức tìn một chỗ hồi phục thương thế, ánh mắt khẽ liếc nhìn Xích Quân tức giận quát. Nếu không phải hắn nhanh trí vẽ chuẩn bị thêm trận pháp, thì hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng được.
"Được rồi, ngươi mau chóng hồi phục thương thế đi. Ta đi xem xét nơi này thế nào đã!" Nói xong, thân ảnh Xích Quân liền mờ nhạt biến mất tại hư không.
Trần Uyển thấy vậy thở nhẹ một hơi, hắn cũng nhanh chóng ngồi lại tiến vào trạng thái tu luyện. Nguyên khí trong thể nội tuôn ra ồ ạt trao đổi điều trị thương thế, Nguyên đan trong cơ thể đang xoay tròn hấp thu Nguyên Khí thiên địa.
"Sao rồi sư phụ?" Trần Uyển thấy Xích Quân trở về nhanh chóng tiến tới hỏi, hiện tại hắn cũng không biết tình hình đang thế nào nữa.
"Nơi này gọi là Vực Ngoại Cấm Khu Hoang Nguyên, vài chục tên tán tu có thực lực tương tự như ngươi đều đã hoá thành thây khô. Mấy tên môn phái cùng tán tu thực lực cao hơn, chúng đều đang chuẩn bị tiến vào sâu bên trong Vực Ngoại! Ngươi mau chóng hồi phục rồi mau đi thôi, nghe nói bên trong Vực Ngoại này chứa cơ duyên rất lớn!"
Xích Quân uống ngụm rượu lớn rồi nhanh chóng giải thích, hiện tại số lượng người vượt qua Hoang Oán Linh kia rất nhiều, bốn đến sáu môn phái ở toà thành Thiên Vân cũng thuận lợi xông qua.
"Vực Ngoại Cấm Khu Hoang Nguyên sao? Được rồi, chúng ta cũng mau đi thôi!" Trần Uyển nghe xong gật nhẹ đầu trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau hắn lên tiếng rồi chuẩn bị tiến vào Vưch Ngoại kia.
……
Ở phía trước trong khu vực Cấm Khu Hoang Nguyên, hai dãy núi cao chót vót dựng đứng hai bên, một con đường nhỏ đầy hiểm trợ xuyên qua dãy núi kia! Một làn sương mù đặc dị phát tán ra xung quanh, che kín tầm nhìn về phía trước, điều này khiến nhiều người phải cẩn thận đề phòng.
"Các ngươi có thể đi tới đây cũng khá lợi hại, nhưng mà… cũng nên dừng tại đây thôi!"
Ngay tại đầu con hẻm xuyên qua khe núi hiểm trở, một đám người tans tu khoảng 10 người đều tụ lại một điểm. Người vừa lên tiếng không ai khác là tên dẫn đầu Hoang Linh Môn, Trần Hoang Vũ cười nhạt đưa ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ. Mấy tên đệ tử Hoang Linh Môn nhanh chóng bao vây bọn họ, kiếm thương hung bén đưa ra chuẩn bị tiêu diệt.
"Hoang Linh Môn, không lẽ ngươi nghĩ một mình ngươi có thể diệt bọn ta sao?" Bên trong đám tán tu, một tên thiếu niên tuổi tầm 16 có làn da hơi ngăm đen, thân hình cường tráng, hắn gọi là Hắc Tần, thực lực khoảng chừng hậu kì Linh Mạch Cảnh.
"Haha, Hắc Tần như ngươi ta còn lạ gì nữa sao? Hôm nay các ngươi có mạng vào đây, nhưng sẽ không có mạng trở ra!" Ngay khi Hắc Tần hắn dứt tiếng, một giọng nói nữ tử đột ngột vang lên. Không ai khác chính là Lâm Thanh Tuyền, người dẫn đầu Vân Mộng Đường.
"Được được được, hôm nay hai đại môn phái Hoang Linh Môn cùng Vân Mộng Đường liên thủ đối phó với chúng ta, chỉ cần ta thoát mạng thì ngày sau môn phái các ngươi tất diệt!" Hắc Tần nhìn nữ tử chặn đường phía sau, hắn ngay lập tức hiểu ra phần nào vấn đề rồi. Trong tay cầm thanh thương xoay mấy vòng lớn giọng mà hô, ánh mắt dần chuyển sang sắc lạnh tràn đầy sát khí.
"Chỉ sợ ngươi không có bản sự này!" Trần Hoang Vũ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt ngày càng tràn đầy sát khí phất tay, miệng khẽ quát: "Lên, giết sạch đám người tán tu kia!"
"Vù!" Tiếng quát vừa dứt, tất cả đệ tử Hoang Linh Cốc lẫn Vân Mộng Đường cùng lúc lao tới tấn công. Thanh kiếm trong tay trực chỉ số tán tu bên dưới chém ra vô số nhat, giao chiến chớp mắt nổ ra.
"Mọi người, muốn sống thì hãy cầm đao lên mà chiến!" Hắc Tần nhìn đám người tán tu khác mà hô lớn, nếu một mình hắn thì khá khó để chạy thoát được, nhưng nếu bọn họ cùng chiến thì vẫn có cơ hội.
"Tới đây, để ta xem Hắc Tần ngươi có bản lãnh gì, mà khiến đám thiếu niên trẻ tuổi đều phải khiếp sợ?"
Trần Hoang Vũ cầm thanh thương trong tay, toàn thân bùng phát nguyên khí mạnh mẽ eooif lao tới. Thanh thương trong tay xoay vài vòng chém ra vô số vệt thương khí, những tảng đá nhỏ xung quanh bị lực lượng tác động vỡ nha thành bụi mịn.
"Ngươi sẽ hiểu ngay thôi!" Hắc Tần cười lạnh một tiếng.
Thanh thương trong tay chĩa ra ba mũi nhọn sắc, hắn bật người né tránh thương khí lao tới rồi chĩa mũi thương phóng tới thân ảnh Trần Hoang Vũ!
"Keng!" Song thương va chạm vang lên thanh âm đinh tai, một làn sóng trùng kích dữ dội bắn ra tứ phía, mặt đất phía dưới chân hai người rung chuyển từng đợt. Cả hai người lại không hề dừng lại, thanh thương trong tay liên tiếp bổ tới va chạm dữ dội, nguyên khí hai người họ bùng phát đối chọi lẫn nhau.
Giao chiến vài hiệp thì Hắc Tần lui lại phía sau, hiện tại hai người họ có sự chênh lệch không chỉ về nguyên khí, mà ngay cả thực lực cũng có sự cách biệt rất lớn.
"Còn tưởng ngươi lợi hại ra sao? Xem ra, cũng chỉ có như vậy!" Trần Hoang Vũ cười lạnh lên tiếng, thanh thương trong tay hung hãn lao tới nhắm điểm yếu hại cơ thể Hắc Tần mà xuyên qua.
Thế nhưng ngay khi vừa lao tới thì đã bị Hắc Tần đánh bật trở lại, dương như sức mạnh nguyên khí hắn có sự thay đổi nhỏ. Cả hai người bọn họ lại tiếp tục lao vào cận chiến lẫn nhau, song thương bén nhọn va chạm kinh thiên, làn sóng trùng kích phóng ra đánh mấy người thực lực yếu hộc máu, có người bị đánh chết tại chỗ.
Ở phía Trần Thanh Tuyền, trong tay nàng cầm cây roi nhỏ gọn có thể ngắn dài tuỳ ý! Đối thủ nàng là một tên mập mạp, dù vậy thực lực hắn cũng là hậu kì Linh Mạch Cảnh, cách thức tấn công của hắn cực kì quỷ dị, dù là nàng cũng khoa lòng phòng bị được. Tuy nhiên, dù có quỷ dị thế nào cũng khó mà chống đỡ được cây roi trong tay nàng, một roi phóng ra giống như lưỡi kiếm chém tới vậy.
"Đây là, hai môn phái đang giao đấu với đám người tán tu sao?" Cách đầu đường con hẻm ở khe núi khoảng hai mươi trượng, trần Uyển nấp sau tảng đá lớn quan sát cảnh thượng phía trước.
"Hậu kì Linh Mạch Cảnh giao chiến khá hiếm thấy, quan sát thật kĩ sẽ giúp ngươi không ít đâu!" Xích Quân lại chẳng màng đến trận chiến kia, đối với hắn giao đấu phía trước chẳng khác nào một đám sâu kiến nhảy múa trước mặt hắn.
"Tên làn da ngăm đen kia cũng thật lợi hại, dù thực lực có cách biệt nhưng vẫn không rơi xuống hạ phong!" Trần Uyển đưa đôi mắt nhìn về trận chiến giữa Hắc Tần và Trần Hoang Vũ, hai người bọn họ dù có sự chênh lệch về thực lực, nhưng lại không ai áp chế được ai cả.
"Không được, nếu còn tiếp tục giao chiến tất nhiên sẽ bỏ mạng! Phải tìm cách thoát khỏi đây, mặc dù nguyên khí của ta được cường hoá một bậc, nhưng vẫn chưa đủ so với tên kia!" Sau vài đợt giao phong, Hắc Tần lui lại phía sau chục trượng phun ra ngụm máu nhỏ, ánh mắt có chút kiêng dè nhìn lên phía trước, trong đầu hắn suy tính tìn cách thoát khỏi đây.
"Haha, chỉ nhiêu đó mà không chịu được sao?" Trần Hoang Vũ không để cho tên kia ngừng nghỉ, hắn lại tiếp tục động thân lao tới, toàn thân bùng phát nguyên khí tới cực hạn, thanh thương sáng quắt ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ bổ xuống, tảng đá xung quanh đều vỡ nát.
Hắc Tần cảm nhận được thế công hung hãn, hắn nhanh chóng bật người lui lại phía sau, nhân cơ hội đó hướng sâu con hẻm khe nứt mà lao đi, chớp mắt thân ảnh hắn đã khuất dạng sau lớp sương mù kia.
"Muốn chạy, đâu có dễ như vậy!" Trần Hoàng Vũ hơi bất ngờ với hành động của tên kia, nhưng sau đó chỉ cười khảy lên tiếng, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Phía bên Lâm Thanh Tuyền nàng cũng tương tự, tên kia biết không thể đánh bại nàng nên cũng đã bỏ chạy! Tất nhiên nàng cũng không thể từ bỏ, nên cũng nhanh chóng đuổi theo vào bên trong, đám tán tu còn lại không quá năm người cũng cố nén thương thế mà bỏ chạy! Tuy nhiên đám đệ tử hai môn phái kia lại không hề từ bỏ, chúng tiếp tục truy sát tận sâu bên trong.
"Quả nhiên ở nơi đây, mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé! Không có thực lực thì khó mà sống sót được, thực lực sơ kì đỉnh phong Linh Mạch Cảnh như ta cũng là sâu kiến trước mặt bọn họ mà thôi!" Trần Uyển nhìn cảnh tượng vừa rồi không khỏi lạnh lẽo tràn đầy khuôn mặt, song thủ siết chặt lại thầm nghĩ một tiếng!
"Tên làn da ngăm đen kia cũng không tệ, nếu có thể thì hợp tác cũng không tệ!"