Ngay khi Xích Quân hắn vừa dứt tiếng, Trận pháp Cấm Khu Hoang Nguyên chợt run rẩy dữ dội, từng vết nứt trên lớp hoa văn đường vân rách ra từng khe nhỏ. Một loại khí tức áp bạch nặng nề tuôn ra tứ phía, Trần Uyển cùng vô số người tán tu và thế lực đều nhanh chóng bị đánh bật bay ra hơn chục trượng.
"Uy áp này quả nhiên cường hãn!" Trần Uyển bay ra ngoài chục trượng thì cưỡng ép dừng lại, hắn ho khan vài tiếng mang theo sắc mặt nặng nề thầm nghĩ.
Những thế lực như Hoang Linh Cốc, Lạc Huyền Thất, Cổ Phong Các, Vân Mộng Đường, cùng với vô số tán tu khác nhau cũng khiếp sợ nhìn tới. Thực lực bọn họ vẫn đủ để chống lại lực áp bách kia, tuy nhiên về lâu về dài thì bọn họ sẽ bị hàn khí xâm nhập đóng băng nguyên khí thể nội.
"Xem ra Trận Pháp Cấm Khu Hoang Nguyên đã sắp vỡ rồi, mọi người chuẩn bị tiến vào bên trong, tất cả phải thật cẩn thận!"
Ở phía Hoang Linh Cốc, một tên thiếu niên tuấn mỹ với bộ lông mày dày hẹp, thân hình cao cao lãng tử lên tiếng, hắn hay những người Hoang Linh Cốc đều khoác y phục màu xanh lá. Mà tên vừa lên tiếng gọi là Trần Hoang Vũ, thực lực là Hậu kỳ đỉnh phong Linh Mạch Cảnh.
"Xem ra Hoang Vũ huynh khá nóng vội rồi!" Ở phía Vân Mộng Đường, một thiếu nữ thân hình thon thả lên tiếng, ánh mắt chớp động linh hoạt, dáng vẻ kiều diễm cười nhạt. Nàng là Lâm Thanh Tuyền, thực lực cũng là hậu kỳ đỉnh phong Linh Mạch Cảnh.
"Ầm!" Ngay sau đó, một thanh âm trầm thấp vang lên, bề mặt trận pháp đã hoàn toàn mờ nhạt đến độvtrong suốt, từng lớp hoa văn nứt gãy rơi xuống, một toéngs nổ lớn vang vọng. Tiếng nổ như dây chuyền kích phát, toàn bộ Trận Pháp run rẩy rồi nhanh chóng vỡ tan, lộ ra một vùng hoang vu rộng lớn.
Trần Uyển vốn có tính cẩn thận, hắn nhanh chóng phất tay tạo ra một màn chắn nguyên khí bảo vệ bản thân, thần thức kích phát truyền vào đôi mắt, ngay lập tức tầm nhìn hắn tăng lên đáng kể. Sau khi tỉ mỉ quan sát, hắn mới nhận ra được vài khu vực cực kì hung hiểm, nhưng cơ duyên thu thập cũng không hề kém chút nào.
"Trận pháp đã bị phá, mau vào thôi!"
Cách trận pháp phá vỡ chưa đầy ba phút, một thanh âm từ nơi nào đó vọng ra kích phát sự nóng lòng, tham lam của từng người nơi đây. Chỉ sau một lát, có hơn mấy chục người đồng thời bay nhảy lao vào bên trong, đa số bọn họ đều là tán tu tự do tu hành không màng sự đời.
Mặc cho đám người kia lao vào, nhưng mấy thế lực môn phái kia lại không chút động tĩnh nào, ngược lại còn nhếch miệng cười khinh lắc đầu. Trần Uyển cũng nhờ Xích Quân nhắc nhở nên cũng không vội vàng lao vào trong, ngược lại đôi chân hắn cũng lùi lại vài bước chuẩn bị tuỳ thời tránh né.
"Vù, a a a a!" Đám người tán tu kia đã đến địa phận ngay trận pháp vừa rồi vỡ tan, một đoàn khí Hoang vu từ Cấm Khu tràn tới quấn lấy bọn họ, nhìn kỹ doàn khí Hoang vu kia thì đều có gương mặt rợn người, bộ răng sắc nhọn, màu trắng ngà như hàn khí. Chúng gọi là Hoang Oán Linh, chuyên hút máu những người dám bước chân tới đây. Hàng chục tên tán tu kia đều không kịp trở mình nên bị chúng tấn công dữ dội, dù đã tung ra nhiều bảo cụ hay chiêu thức, kể cả dùng nguyên khí chống đỡ thì cũng vô dụng. Những Hoang Oán Linh này đều không sợ, chúng tan ra thành khí hoang rồi lại ngựg tụ lại. Chỉ nháy mắt, đám người kia đều bị Oán Linh hấp sạch máu huyết, trở thành một thi thể khô héo rơi xuống khe vực.
"Đây là Hoang Oán Linh, chúng được tích tụ trên trăm năm mới có bộ dáng như vậy. Những Hoang Oán Linh này đều mang theo oán niệm cực kì nặng, đối mặt với chúng nên cẩn thận một chút!" Xích Quân cũng phải cau mày mang theo vẻ lo lắng truyền âm nhắc nhở Trần Uyển, nơi này gọi là Cấm Khu tuyệt nhiên không hề sai biệt.
"Vút!" Hoang Oán Linh sau khi tiêu diệt hơn mấy chục người tán tu vẫn chưa thoả mãn, chúng đưa ánh mắt vô hồn đầy oán niệm nhìn chằm chằm mấy người Trẩn Uyển phía xa. Chỉ sau giây lát, chúng gào thét điền cuồng bay ra tấn công bọn họ. Bộ răng nanh sắc nhọn muốn táp vào da thịt để hấp huyết sạch sẽ, tuy nhiên chúng lại không thể thoát ra được phạm vi trận pháp từng ngăn cách, chúng điên cuồng rít gào ai oán.
"Sư phụ, có cách nào tránh được Hoang Oán Linh hay không?" Trần Uyển cảm nhận được mùi huyết tanh nồng bay lên, hắn không khỏi thập phần sợ hãi truyền âm hỏi sư phụ.
"Ngươi có thể bố trí trận pháp Huyết Độc Oán, đây là loại trận pháp toả ra khí độc khiến mọi sinh vật hít phải cũng lập tức chết, đối với người thi triển lại như thuốc đại bổ. Nhưng mà, cần phải chuẩn bị trước thêm hai ba trận pháp nếu không trận pháp tan biến thì…" Xích Quân suy nghĩ một hồi lâu, sau đó hắn sức nhớ có một trận pháp cấp thấp nhất, vừa hay có tác dụng chống lại Hoang Oán Linh kia.
Xích Quân dứt tiếng, ở mi tâm Trần Uyển sáng rực lên rồi chớp mắt tan biến, đó là Xích Quân hắn truyền những lớp hoa văn và cách bố trí trận pháp!
Trần Uyển xem qua một lượt không giấu được vẻ kinh ngạc, sức chống chịu cùng với phát tán độc khí lại mạnh mẽ hơn hắn tưởng tượng. Sau đó hắn lấy ra Văn Thương, bắt đầu khắc ra từng nét vẽ huyền ảo, hiện tại hắn đã là Linh Trận Sư nên có thể khắc trực tiếp lên không gian, tuy nhiên sẽ khó và mất nhiều thời gian hơn.
Trong lúc đó, các thế lực như Hoang Linh Môn, Cô Phong Các hay đám tán tu còn lại đều lấy ra nhiều loại Bảo cụ khác nhau, bảo vệ tất cả các sư huynh đệ rồi nhanh chóng tiến vào bên trong. Những Bảo cụ kia lại đều khiến Hoang Oán Linh không dám đến gần, chúng muốn tấn công nhưng lại có vẻ e ngại.
Chỉ chớp mắt, ngoài phạm vi Cấm Khu đã không còn một ai nữa cả, bọn họ đều đã tiến vào bên trong Cấm Khu, bắt đầu hành trình truy tìm cơ duyên. Còn về Trần Uyển hắn vẫn đang miệt mài chạm khắc nét vẽ, hiện tại hắn đã khắc ra được hai mươi nét Trận Văn rồi, tương đương bố trí được hai trận pháp cấp 1.
Thế nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, khoảng cách từ lúc tiến vào Cấm Khu, cho tới khi vượt qua Hoang Oán Linh khoảng trăm trượng, mà chỉ với hai trận pháp thì chỉ duy trì được năm mươi trượng mà thôi. Chính vì vậy mà hắn phải tạo ra thêm ba trận pháp nữa, tương đương với khắc ra năm mươi nét vẽ.
Khoảng hai canh giờ sau, Trần Uyển đã khắc và bố trí trận pháp thành công. Xung quanh thân hắn uốn lượn những lớp hoa văn theo hình xoắn ốc, mỗi một hoa văn đều sáng rực lan ra hình thành nên màn chắn trong suốt, một loại khí độc từ các điểm Trận Văn phát tán ra xung quanh. Cảm thụ được trận pháp hoạt động yên ổn, Trần Uyển nhanh chóng hướng Cấm Khu Hoang Nguyên mà lao đi.
Bước chân vừa chạm vào phạm vi Hoang Oán Linh, chúng liền điên cuồng gào thét xông tới. Hàng ngàn hàng vạn Hoang Oán Linh như đói đến điên loạn mà vồ tới, tuy nhiên đoicj khí xung quanh trận pháp toả ra từng đợt, luồng khí đọc mày tím sẫm tan ra va chạm với từng khí Hoang Oán Linh khiến chúng tan biến ngay tức khắc.
Đám Hoang Oán Linh thấy tình cảnh như vậy đều dừng lại, ánh mắt vô tình oán niệm nhìn theo Trần Uyển muốn vồ tới. Nhưng chúng lao tới tấn công bao nhiêu, thì trận pháp Huyết Oán Độc bùng phát độc huyết mạnh mẽ ăn mòn đám Oán Linh kia.
"Không ngờ trận pháp nhìn có vẻ tầm thương, nhưng cũng ra gì nhỉ?" Trần Uyển nhếch môi cười ha hả lên tiếng, hắn thong thả hướng con đường tiến vào Cấm Khu Hoang Nguyên, vừa đi hắn vừa huýt sáo lẩm bẩm.
"Hừ, tiểu tử thối! Lại dám xem thường trận pháp ta cho ngươi, đúng là không biết trên dưới!" Xích Quân thoáng hiện ra trước mắt Trần Uyển, sắc mặt tức giận đánh mạnh vào đầu hắn rồi quát.
"Sư phụ, bên trong này đều là hỗn tạp, không phân chia khu vực rõ ràng. Chúng ta nên làm gì tiếp theo a?" Trần Uyển xoa xoa đầu một cái thầm mắng trong lòng, sau đó hắn quét mắt nhìn xung quanh, thần thức mở rộng lên tới năm trăm trượng nhíu mày hỏi.
"Cứ đi thôi, ta cũng đâu biết rõ nơi này!" Xích Quân hắn còn chưa từng vào Cấm Khu, nên hỏi hắn không khác gì hỏi hỏi chính mình cả.
"Người không phải là vị Xích Quân mà người người ngưỡng mộ, ai nghe tới cũng sợ hãi sao? Chỉ là Cấm Khu Hoang Nguyên mà người lại không biết, thật là khiến ta hoài nghi a!" Trần Uyển nghe xong không khỏi bĩu môi một cái, hắn đột nhiên lên tiếng chế giễu vị sư phụ này.
"Ngươi cái tên tiểu tử này!" Nghe xong câu nói kia khiến Xích Quân tức giận đến đỏ mặt, hắn nhanh chóng bắt lấy Trần Uyển dạy dỗ một trận.
Nhưng mà Trần Uyển đã đoán được nên bỏ chạy phía trước, Xích Quân thấy vậy cũng đuổi theo không dứt. Thanh âm cười vang của hai sư đồ bọn họ vang lên khắp cả khu vực, xa xa thấy được hai thân ảnh bọn họ đang tiến vào sâu Cấm Khu Hoang Nguyên.