Ficool

Chapter 17 - Chương 17: Sát Lục.

Sau khi các thế lực cùng đâm người tán tu rời khỏi con hẻm khe vực sâu, Trần Uyển hắn lúc này mới dám xuất hiện. Ánh mắt nhìn về phía trước khe núi không khỏi kinh sợ một chút, phía trước có một đám sương mù dày đặc che kín, dường như tầm nhìn hay thần thức đều bị ngăn cách khó mà thăm dò được.

"Quả nhiên là Cấm Khu Hoang Nguyên, chỉ là một lớp sương mù đã ngăn cách thần thức tra xét!" Trần Uyển cảm thán một chút, từ kucs bước vào Hoang Nguyên thì đã hung hiểm vạn phần rồi.

"Đi thôi, mặc dù là Vực Ngoại của Cấm Khu Hoang Nguyên, nhưng vẫn có cơ duyên không nhỏ đâu!" Xích Quân nghe A Ngốc nói cũng cười ha hả, hắn liền lên tiếng nhắc nhở Trần Uyển.

Trần Uyển tất nhiên cũng hiểu được điều đó, cho nên hắn nhanh chóng bước vào bên trong. Ngay lúc hắn tiến vào con hẻm khe núi, một loại khí tức u ám từ đâu đó tràn tới khiến hắn phải run người một cái, vài thanh âm trầm thấp vọng ra từ xung quanh hai vách núi dốc! Thân hình hắn cũng vì vậy mà khuất dạng sau lớp sương mù, ở nơi này cũng dần trở lại vẻ yên lặng như chưa từng có ai tới.

Bên trong con đường mòn ở khe nứt, một thân ảnh đang theo cảm nhận bản thân mà bước đi. Mỗi bước của hắn ngày càng nặng trĩu, giống như có thứ gì đó đè nặng trên thân thể hắn vậy. Nguyên khí trong thể nội cũng bắt đầu suy yếu, dường như có thứ gì đó đang hút năng lượng của hắn.

Ngoài Trần Uyển bị như vậy, đám thế lực môn phái hay mấy người tán tu cũng bị tương tự! Bọn họ cũng bị lạc bên trong đám sương mù dày đặc kia, ngay cả tầm nhìn ngày càng bị thu hẹp, nguyên khí đạg từ từ rút cạn, nếu không nhanh chóng thoát ra được thì chắc chắn sẽ phải hỏ mạng nơi này.

"Sư phụ, chuyện này là thế nào? Vì sao nguyên khí của ta đang có dấu hiệu suy giảm?" Trần Uyển cũng hơi biến sắc lên tiếng hỏi, lúc đầu hắn cũng cảm nhận được mờ mờ là nguyên khí đang có dấu hiệu suy giảm nhưng tốc độ quá chậm, baay giờ thì hoàn toàn nhanh chóng, chi e mười lăm phút tiếp theo nếu không thoát được thì thật sự khó mà nói được.

"Sương mù này có chút đặc biệt, có lẽ ngươi đã rơi Mộng Nguyên Trận pháp. Mông Nguyên trận pháp này chuyên hấp thu nguyên khí người khác duy trì đại trận, chính vì vậy mà muốn thoát ra được cần phải tìm được mấu chốt trận pháp!" Xích Quân sử dụng thần thức dò xét làn sương mù trước mắt, hắn nhíu mày trầm giọng lên tiếng giải thích.

Nguyên Mông Trận Pháp sao?" Trần Uyển nghe xong không khỏi khiếp sợ hỏi lại, hắn vậy mà rơi vào trận pháp mà hắn lại không hề cảm nhận được hay phát hiện ra.

Trần Uyển không còn nhiều thời gian nữa, nguyên khí hắn cùng lắm thì duy trì được mười lăm phút nữa thôi, chính vì vậy mà hắn phải trong thời gian này tìm ra được tâm trận trận pháp.

Hắn hít sâu một hơi rồi vận chuyển thần thức lẫn Nguyên Hồn Lực, cả hai năng lực cùng lúc bộc phát tạo ra làn sóng vô hình đánh tan vài luồng sương mù. Hắn nhắm hờ hai mắt lại, thần thức vận chuyển cực hạn xuyên qua lớp lớp sương mù dày đặc mà do thám!

Phải nói là trận pháp này cực kì đồ sộ, ngay cả đạo Trận Văn bố trí cũng phải tới mấy trăm. Với số lượng như vậy thì trận pháp này ít nhất cũng cấp 3 trở lên. Với năng lực của hắn mà muốn phá được không khác hì người si nói mộng, nhưng mà nếu chỉ thay đổi cấu trúc trận pháp thì vẫn có thể, nhưng mà tiêu tốn khá nhiều thời gian, tuy nhiên hắn cũng không còn cách nào khác.

Thần thức xuyên qua lớp sương mù va chạm vào từng đạo Trận Văn, mỗi lần va chạm đều khiến đại não hắn đau đớn như búa bổ mạnh. Nhưng mà A Ngốc vẫn cố kìm nén, tâm trận hẳn là sẽ được giấu ở đâu đó trong số Trận Văn, nếu không có tâm trận thì hoàn toàn không thể thiết lập được trận pháp, ngoại trừ người đó giống sư phụ của hắn.

"150 đạo Trận Văn, nhưng lại không hề thấy Tâm Trận, điều này sao có thể cơ chứ?" Sau hơn năm phút tra xét trận pháp Mông Nguyên, thế nhưng điều làm hắn kinh ngạc vậy mà trận pháp này không hề tồn tại tâm trận.

"Đồ ngốc, tâm trận là thứ ngươi có thể nhìn bằng mắt thường sao? Đã là tâm trận, tất nhiên phải dùng tâm để cảm nhận!" Xích Quân nghe vậy không khỏi tức giận, hăn lên tiếng quát vài câu, ánh mắt liếc nhìn Trần Uyển một cái.

Trần Uyển nghe vậy cũng gật đầu, hắn lại tập trung tinh thần nhâm hờ hai mắt lại, hơi thoqr từ từ vào nhịp đều. Thần thức hắn không tuôn ra như lúc trước, mà lại lặng yên dung hoà cùng tâm thức của hắn, cả hai hoà quyện lan ra va chạm vào từng đạo Trận Văn trận pháp kia. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn tìm ra được tâm trận đuoqcj giấu rất kín.

"Tiếp theo phải tìm cách làm chủ trận pháp tạm thời." Trần Uyển thầm nghĩ, nếu muốn thoát được trận pháp thì phải nắm giữ, làn chủ trận pháp Mông Nguyên, có như vậy thì mạng sống mới có thể bảo toàn.

Nhưng với cấp bậc Linh Trận Sư như hân thì hoàn toàn không có khả năng làm được, hắn tìm được tâm trận giấu trong Trận Văn đã không hề dễ dàng rồi.

"Được rồi, tiếp theo đây cứ giao cho ta đi!" Xích Quân cũng không ép A Ngốc nắm giữ trận pháp này, chính vì vậy mà hắn cười lạnh đáp.

Nói rồi thân ảnh Xích Quân từ trong nạp giới hiện ra, trong tay cầm một chiếc bút tương tự Văn Thương, nhưng cảm giác uy lực và sức mạnh của nó gấp nhiều lần Văn Thương trong tay Trần Uyển.

Đầu bút trong tay Xích Quân khẽ điểm vào đạo trận văn số 61, đây chính là tâm trận để duy trì cả một trận pháp. "Tiểu tử, nhớ nhìn thật kĩ!"

Nói xong, hữu thủ vung bút vẽ từng nét trận văn theo hình xoắn ốc, tuy nhiên sự ảo diệu của nét xoắn ốc kia lại cực kì cao siêu và huyền bí, dù là Trần Uyển cũng chưa chắc có thể tạo ra được. Mỗi một nét xoắn ốc hiện ra giữa không gian, một loại màu đỏ rực giống như bốc hoả thiêu đốt.

Sau một hồi, đầu bút với những sợi lông mềm mại chạm vào đạo trận văn thứ 61. Chỉ là va chạm chớp mắt, màu đỏ từ nét trận văn xoắn ốc như mắt xích dây chuyền đánh thức toàn bộ 150 đạo Trận Văn. Khoảnh khắc tiếp theo, trận pháp vốn đang sắp rút cạn nguyên khí Trần Uyển thì đột ngột dừng lại, một khe hở theo đó xuất hiện bên cạnh Trần Uyển.

Những vị trí khác bên trong trận pháp cũng tương tự như vậy, lần lượt các thế lực môn phái hay đâm người tán tu cũng nhanh chóng thoát nạn. Thực lực bọn họ đa số là hậu kì nên lượng nguyên khí sở hữu cực kì hùng hậu, so với Trần Uyển thì chống đỡ được gần nửa canh giờ.

Mặc dù thoát được trận pháp, nhưng lúc này Trần Uyển đột nhiên sinh ra biến dị kì lạ, vốn là hắn tu công pháp Thái Huyền Yêu Nguyên Quyết, nguyên khí và yêu khí bắt buộc phải ở trạng thái cân bằng. Nhưng trải qua trận pháp vừa rồi, nguyên khí đã gần như chạm đáy, và Yêu Đan trong cơ thể hắn cũng đang xuất hiện.

Toàn thân hắn vốn ôn hoà vui vẻ, thì lúc này đột nhiên trở nên dữ tợn, toàn thân xuất hiện yêu khí nồng nặc bao phủ. Mất cân bằng nguyên khí và yêu khí, Trần Uyển hắn đã chuyển sang trạng thái thứ hai Sát Lục.

Thân thể hắn chấn động từng hồi, bộ hắc y che kín thân thể cũng tan tành rách nát, một luồng khí hắc tử (đen, tím) bùng phát không dứt. Khắp người hắn xuất hiện lớp lớp hoa văn xen kẽ, từng đường vân màu tím đậm hiện ra khắp cổ, ngực và khuôn mặt hắn. Đôi mắt hắn chuyển qua hai con ngươi màu đỏ đậm như huyết sắc, chỉ chớp mắt A Ngốc đã chuyển sang trạng thái Sát Lục.

"Trần Uyển?" Xích Quân cảm nhận được một luồng sát khí tanh nồng không khỏi nhíu mày, hắn xoay người lại không khỏi kinh nghi quát lớn. Thân ảnh hắn nhanh chóng lao tới muốn trấn an Trần Uyển, nhưng mà luồng yêu khí Sát Lục hắn cực kì mạnh mẽ, ngăn cản người khác tới gần.

"Máu… ta cần máu!" Trần Uyển lúc này đã bị yêu khí Sát Lục che khuất, miệng nở nụ cười quái dị phát ra thanh âm ồm ồn như atula vang dội.

Ánh mắt đỏ ngầu nhìn về đám người Trần Hoang Vũ, cùng đám người đệ tử Hoang Linh Cốc và Vân Mộng Đường. Lưỡi thè ra liếm liếm, bàn tay hoá thành trảo rồi lao tới, bộ vuốt hung bén ẩn hiện khí Sát Lục bao phủ mà vồ tới.

"Cẩn thận!" Cảm nhận được mùi vị hôi tanh xộc tới, hắn không khỏi kinh hãi xoay người nhìn lại. Trong con ngươi hắn phóng to một thân ảnh đầy hung sát khí, toàn thân co rúm sợ hãi mà quát lớn, tất nhiên hắn cũng theo bản năng mà tránh né.

Tất cả đệ tử hai thế lực Vân Mộng Đường và Hoang Linh Cốc run rẩy không thể cử động, ánh mắt mở to chờ chết trong gang tấc. Trái tim bọn họ đập nhanh từng nhịp, ánh mắt vẫn còn hiện ra sự sợ hãi khó che giấu được.

More Chapters