Ficool

Chapter 12 - Chương 12: Chín Đạo Trận Văn

Bên trong khu sơ cốc nhỏ, Trần Uyển vẫn đang không ngừng tập trung thần thức vẽ ra được nét Trận Văn đầu tiên. Thế nhưng tính đến bây giờ, hắn thất bại không dưới 100 lần, hơn nữa khoảng 200 miếng ngọc để khắc cũng vỡ nát thành bụi mịn.

Một phần vì Trần Uyển hắn sử dụng thần thức tới cực hạn nên vỡ nát, phần khác là bút Văn Thương quả thật không hề tầm thường chút nào, nhúm lông tơ mền trên đầu bút vậy mà lại nặng như những huyền thiết vạn năm vậy, chỉ chạm vào bề mặt miếng ngọc đã khiến nó nát vụn rồi.

"Không được, không được rồi sư phụ! Cây Văn Thương này quá lợi hại, ta không dùng thần thức thì miếng ngọc cũng vỡ nát, vậy thì làm sao mà khắc được đây!" Trần Uyển thất bại đến lần thứ năm trăm, hắn quả thật nản tới khó chịu và tức giận không thể xả được, A Ngốc chạy tới bên cạnh Xích Quân cầu cứu, gương mặt mếu máo điệu bộ như là sắp khóc vậy.

"Không động mà vẽ, chẳng chạm mà nên, đạo từ tâm khởi, ý từ thần sinh. Thần vững, ý thông, đầu bút cách tơ, tự khắc thành văn!" Xích Quân lúc này đã say bí tị, hắn không còn nghe hay hiểu bất cứ thứ gì nữa, hân vừa cười vừa ngâm thơ khiến Trần Uyển nghe xong không hiểu chút nào.

"Câu này hình như ta đã được nghe ở đâu rồi!" Trần Uyển nhíu mày suy nghĩ, nhưng câu nói vừa rồi phát ra từ người say rượu cực kì chân thật, hăn nghe phụ thân bảo rằng người say rượu sẽ không biết nói dối.

Hắn dẹp tất cả qua một bên, hữu thư cầm cây Văn Thương, tả thủ cầm miếng ngọc màu xanh lá. Miệng lẩm bẩm những câu Xích Quân nói ra, trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ liên tưởng đến rất nhiều hàm ý bên trong.

"Chỉ cần tâm tịnh, thần yên, tay vững, nét bút tự khắc khai thiên!"

Còn chưa nghĩ ra được hàm ý câu kia, Xích Quân lại nói sảng trong cơn say. Điều này lại khiến Trần Uyển phải suy nghĩ, và hiểu được ẩn ý câu kia, chỉ khi hiểu được hắn chắc chắn sẽ hoàn thành bước đầu khắc nét vẽ đầu tiên.

"Không động mà vẽ, chẳng chạm mà nên! Có lẽ là đầu bút không cần chạm vào bề mặt miếng ngọc, không cần chuyên chú vẫn tự xuất hiện. Tuy nhiên hàm ý thật sự của cả câu nói kia là gì, có phải hay không sư phụ đang nhắc nhở ta?" Trần Uyển vò đầu bứt trán suy nghĩ, hắn liên tưởng đến rất nhiều vấn đề khác nhau.

"Không động mà vẽ, chẳng chạm mà nên, đạo từ tâm khởi, ý từ thần sinh! Hẳn là đang ám chỉ sự huyền diệu của Trận Văn, và người thi triển gọi là Nguyên Trận Sư, ngoài ra nhấn mạnh thêm hai câu cuối là phải tập trung hoàn toàn vào nét vẽ và khống chế điều khiển được ý niệm và thần thức bản thân?"

Trần Uyển hiểu được nghĩ đầu tiên không khỏi vui mừng, thế nhưng sư phụ hắn lại nói ra ba câu lận, cho nên hắn bắt buộc phải giải đủ mới có thể hoàn thành bước đầu nhập đạo trở thành Phàm Sư chân chính.

"Thần vững, ý thông, đầu bút cách tơ, tự khắc thành văn? Chỉ cầm tập trung vào ánh mắt ta thấy, thần thức không cần phải bộc phát toàn lực mà chỉ cần vừa đủ, đầu bút không chạm vào bề ngọc thì nét vẽ sẽ được khắc hoạ?"

Câu thứ hai lại khiến Trần Uyển suy nghĩ thật lâu, hai con mât đảo xung quanh một lát rồi lại nhìn xuống cây Văn Thương và miếng ngọc! Đột nhiên hắn như hiểu ra gì đó rồi tự lẩm bẩm, gương mặt hiện ra sự vui mừng khó che giấu.

"Chỉ cần tâm tịnh, thần yên, tay vững, nét bút tự khắc khai thiên! Có lẽ là khi ta tập trung hoàn toàn vào vấn đề đó, thần thức không cần quá phô trương thì kết quả sẽ đạt được lớn lao! Thì ra là vậy, đa tạ người, sư phụ!"

Sau gần một canh giờ suy nghĩ và tìn ra sự hàm ý bên trong, cuối cùng thì Trần Uyển cũng hiểu ra được vấn đề mà hắn đã sai!

Lúc này hắn bắt đầu ngồi xếp bằng lại tập trung tinh thần hoàn toàn, thần thức khẽ tuôn ra dung hoà vào cây Văn Thương trong tay Trần Uyển, hắn bắt đầu di chuyển đầu bút lơ lửng cách bề mặt miếng ngọc khoảng 1cm, hai mắt hắn hoàn toàn nhắm hờ, hữu thủ đung đưa uyển chuyển sang trái rồi qua phải! Cảm giác như lần này nước chảy mây trôi hơn, dường như khôbg thấy sự tiêu hao hay suy kiệt thần thức như lúc trước nữa.

Sau một canh giờ, miếng ngọc được Trần Uyển miệt mài khắc ra nét vẽ đã hoàn thiện. Nét vẽ theo hình xoắn ốc tạo ra được ba điểm trên bề mặt, chứng tỏ là Trần Uyển đã có thể khắc ra được ba đạo Trận Văn. Chỉ cần cố gắng thêm sẽ khắc ra được mười điểm, lúc đó có thể coi như là đột phá vào cấp bậc Linh Trận Sư rồi.

"Sư phụ, người mau dậy xem thành quả của đi!" Trần Uyển nhìn ra được nét vẽ hoàn hảo, đường đi nước bước đều dứt khoát không hề khưngh, điều này khiến cho hắn cực kì vui mừng. A Ngốc nhanh chóng chạy tới đánh thức Xích Quân, đưa miếng ngọc khắc ra nét vẽ Trận Văn cho hân xem.

"Ba đạo Trận Văn, không tệ, không tệ chút nào! Cố gắng thêm đi a!" Xích Quân mặc dù tỉnh dậy, nhưng hắn vẫn còn men say nên khen cho qua rồi tiếp tục ngủ tiếp.

Trần Uyên nghe vậy chỉ bĩu môi một cái, sau đó hắn lại tiếp tục thực hiện thao tác như vừa rồi. Số lượng miếng ngọc còn hai trăm cái, lần lượt đều bị hắn lấy và tập khắc hoạ lên.

Thời gian chớp mắt trôi qua, chỉ mới đó thôi đã gần một tháng trôi qua.

Trong gần một tháng này, Trần Uyển hắn vừa tập khâc ra nhiều nét Trận Văn, cùng với việc tu luyện hấp thu Nguyên khí và Yêu khí vào thân thể luyện hoá hấp thu để củng cố cảnh giới sơ kì đỉnh phong Linh Mạch Cảnh ổn định.

Ngoài ra, hắn vẫn đi săn bắt vài đầu Nguyên Thú nhất giai, tuy nhiên hắn lại đều thất bại hoàn toàn. Đơn giản vì Nguyên Thú Nhất giai đều có cấp bậc là trung kì Linh Mạch Cảnh trở lên, trừ khi chúng nó bị thương khiến thực lực suy giảm, nếu không hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

"Trần Uyển, đây là ngươi vẽ ra sao?" Xích Quân trong thời gian gần một tháng này, hắn đều uống rượu đến say bí tị, không hề quan tâm chuyện xung quanh nữa. Nhưng hây giờ, hắn cầm miếng ngọc có nứt vẽ Trận Văn hiện ra, đôi mắt hắn mở to nhìn Trần Uyển hỏi lại để chắc chắn hơn.

"Vâng, sư phụ!" Tất nhiên là trong thời gian qua hắn đặt tâm tư vào đó cả, hiện tại là lúc để sư phụ biết rằng hắn không phải phế vật hay ngôca nghếch.

"Tên này, chỉ mới gần một tháng thôi mà đã khắc ra được chín đạo Trận Văn, có phải hay không ta còn say chưa tỉnh nên nhìn lầm?" Xích Quân nghe xong câu kia càng thêm bất ngờ, ánh mắt kinh nghi nhìn Trần Uyển rồi thầm nghĩ trong lòng.

"Nhớ lúc trước ta học Trận Pháp, để khắc ra được bảy nét đã mất hơn 33 ngày mới hoàn thành! Tên tiểu tử này chỉ mất 28 ngày đã khắc ra được chín nét, điều này có thể nói hắn sắp bước vào Linh Trận Sư chân chính!" Xích Quân nheo mắt nhớ lại chuyện năm xưa, lúc đó thật sự hắn còn học hỏi, tu luyện chậm hơn A Ngốc bây giờ rất nhiều.

"Sư phụ, có chuyện gì sao?" Trần Uyển đột nhiên thấy sắc mặt sư phụ thay đổi, hắn nhíu mày khoa hiểu lên tiếng hỏi.

"À, không có gì? Ngươi hãy khắc lại những nét này cho ta xem thử!" Xích Quân phục hồi tinh thần lại, hắn ho khan vài tiếng rồi nhìn Trần Uyển đáp lời, hắn vẫn muốn tận mắt thấy được, nếu không hắn hoàn toàn không thể tin được đây đều là Trần Uyển tạo ra.

Trần Uyển không từ chối, hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng lại tập trung tinh thần, thần thức khe tuôn ra dung hoà vào Văn Thương trong tay, lúc này có thể nói Trần Uyển như đang lạc vào một không gian nhẹ nhàng uyển chuyển, mọi hành động hay lời nói đều như thác nước đổ xuống, những cơn aong nhẹ lăn tăn trên mặt biển.

Đầu bút Văn Thương cách miếng ngọc khoảng 1cm, đầu bút di chuyển nhẹ nhàng lả lướt, giống như Trần Uyển là một thư sinh nho nhã vậy! Nét vẽ di chuyển theo hình xoắn ốc, mỗi lần xoắn một vòng là tạo thành một đạo Trận Văn. Một lát sau, trên bề mặt miếng ngọc đã khắc hoạ đủ chín vòng xoắn ốc, tương đương với chín đạo Trận Văn.

Xích Quân nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi ngạc nhiên, hắn cầm miếng ngọc vừa khắc ra chín đạo Trận Văn lên so sánh! Từ nét vẽ, và thần thức đều có khí tức Trần Uyển phát ra, điều này chứng tỏ rằng Trần Uyển hắn sắp bước vào Linh Trận Sư, và có thể bố trí Trận Pháp cấp 1 đầu tiên.

"Tốt, tốt lắm! Thật sự không ngờ được tiểu tử như ngươi lại giỏi như vậy, chỉ chưa đầy một tháng đã hoàn thành chín đạo Trận Văn!" Xích Quân tiến tới vỗ vai Trần Uyển mấy cái cười lớn hô to, ánh mắt nhìn sâu vào Trần Uyên ánh lên vẻ hài lòng hoàn toàn.

More Chapters