Sau khi Trần Uyển hoàn thành một tháng để học Trận Pháp, trở thành một vị Nguyên Trận Sư chân chính. Hắn đã không ngừng ngày đêm luyện tập, khắc ra được chín đạo Trận Văn, hơn nữa còn ổn định căn cơ tu hành, quả thật không hề đơn giản chút nào.
Hắn thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi sớn cốc tiến vào toà thành đầu tiên ở Đông Hoang Vực, gọi là Thiên Vân Thành.
Toà thành này được mệnh danh là lớn nhất tập trung nhiều tông phái, môn phái lớn nhỏ khác nhau, cực kì phồn thịnh! Nơi này giao thương chính với bốn vực còn lại là Nam Man Vực, Tây Huyền Vực, Trung Châu Vực và Bắc U Vực.
Nơi đây có buôn bán đầy đủ các loại từ Bảo cụ, Nguyên thuật, đan dược, dược liệu và công pháp khác nhau, chỉ cần ngươi có đủ nguyên tinh thì đều là của ngươi.
Ở nơi này không hề có tông phái, môn phái hay yêu tộc, yêu thú cai quản, cho nên Thiên Vân Thành này cực kì hỗn loạn, nếu không có thực lực bảo vệ bản thân thì tuyệt đối không nên tới đây. Các loại cướp đồ, giết người đều không thiếu. Nhiều thiên tài đi qua nơi đây đều bị trảm sát không hề thương tiếc, nạp giới của hắn cũng bị cướp đoạt.
Không khí nơi đây cũng u ám không kém, những người dám bày hàng buôn bán đều có thực lực nhất định, ngoài ra việc đấu giá hội cũng có các cường giả ẩn thân bảo vệ, giúp đấu giá có thể hoàn toàn vẹn toàn.
……
"Phía trước là toà thành ở Đông Hoang Vực, toà thành này khá hổn loạn. Đừng có dại dột trêu chọc, hay khoe khoang nếu không muốn mất mạng!" Chỉ cacha khoảng chục dặm nữa là tới toà thành Thiên Vân, lúc này Xích Quân đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
"Vâng, sư phụ!" Trần Uyển vẫn chưa hiểu được lời nói vừa rồi, nhưng cũng lờ mờ đoán được bên trong ẩn chứa nhiều cao thủ cường đại, nên mới khuyên hảo hắn nhớ khép kina bản thân.
Thoáng chốc hắn đã tới trước cổng vào toà thành, ánh mắt hắn quan sát một lượt không khỏi nhíu mày! Bảng cổng lớn đã mục nát cũ kĩ, bức tường thành cũng dường như muốn đổ vỡ nhưng lại không ai ngó ngàn tới, điều này khiến hắn sinh ra một loại cảm giác bất an.
Hắn khoác bộ hắc y trùm kín đầu đi tới cổng thành, thế nhưng ngay khi sắp tới thì hắn bị vài tên lính gác chặn lại, đao kiếm trong tay bọn họ đều chĩa về phía hắn, nhưng điều làm hắn kinh dị là bọn họ vậy mà đều có thực lực mạnh hơn hắn, điều này khiến A Ngốc mười phần sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Muốn vào thành nộp hai viên Nguyên Tinh!" Một tên thân thể ốm nhom ốm nhắt lên tiếng, nhìn qua tướng tá hắn vậy mà còn gầy khô hơn Trần Uyển lúc trước khi mới tiến vào tu luyện.
"Nguyên Tinh là thứ gì vậy lão sư?" Trần Uyển tất nhiên không hiểu Nguyên Tinh bọn họ nói là gì, cho nên hắn đành truyền âm cho sư phụ để hỏi.
"Ở thế giới tu hành giả này, Nguyên tinh chính là thứ dùng để trao đổi mua bán! Ngươi hiện tại vẫn chưa có, hãy dùng Nguyên hạch để đổi đi!" Xích Quân cũng truyền âm đáp lại, với thực lực Trần Uyển hiện tại, đừng nói là ba viên Nguyên Tinh, một viên nguyên tinh cũng không có trong tay.
"Vị huynh đài này, ta không có Nguyên tinh. Hay là thế này, ta dùng Nguyên hạch để trao đổi có được hay không?" Trần Uyển nghe Xích Quân nói thì gật nhẹ đầu, hắn móc túi lấy ra hai viên Nguyên Hạch chứa năng lượng nguyên khí thuần tuý rồi cười cười lên tiếng hỏi.
"Ê đại ca, hai viên Nguyên hạch này cũng không tệ!" Một tên lính gác khác nhìn thấy Nguyên hạch không khỏi thèm muốn, hắn nhanh chóng tới gần tên gầy nhom kia lên tiếng.
"Được, hai viên Nguyên Hạch, mau vào trong đi!" Tên gầy nhom kia suy nghĩ một hồi rồi gật đầu chấp nhận, hắn lấy hai viên Nguyên Hạch rồi quát một tiếng.
Trần Uyển tất nhiên cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng tiến vào bên trong, vừa đi hắn không ngừng nhìn lại hai viên nguyên hạch kia không khỏi đau lòng, đoa là hai viên nguyên hạch cuối cùng mà hắn để hấp thu tối nay, vậy mà bây giờ lại dâng lên cho mấy tên kia, thật đáng hận mà.
Mặc dù có tiếc một chút, nhưbg vài được trong thành thì cũng khiến hắn thở phào một hơi.
Thế nhưng hắn đưa ánh mắt kì dị nhìn hai bên đường phố, người người buôn bán hay mua đều nhìn về A Ngốc hắn với vẻ bất ngờ, bên trong đao còn ẩn ẩn vài nét tham lam nổi hứng.
Trần Uyển cảm nhận được những cặp mắt kia không khỏi kinh sợ, tuy nhiên hân vẫn bình tĩnh mà bước đi, dáng vẻ giống như không thèm để những ánh nhìn kia vào trong mắt hắn vậy. khia tức Trần Uyển hắn cũng được Xích Quân đè ép, giấu kín khiến người khác không thể cảm nhận được dao động hay phát hiện ra Trần Uyển mới chỉ là Sơ kỳ đỉnh phong Linh Mạch Cảnh.
Mấy người kia thấy Trần Uyển không hề sợ hãi, cũng như không thể cảm nhận được khí tức kia. Bọn hon đành từ bỏ rồi tiếp tục việc mua bán, Trần Uyển khẽ đảo mắt một cái không khỏi thở dài nhẹ nhõm, quả nhiên là hung hiểm vạn phần, vào trong Thiên Vân Thành này thì đâu đâu cũng là kẻ địch cả, mọi chuyện tốt nhất vẫn là nên cẩn thận một chút.
"Sư phụ, đám người kia vừa rồi có ý gì? Sao lại nhìn ta với cặp mắt kia?"
Bên trong một quán trọ dừng chân, nơi này có đông khách quan ghé tới nghỉ ngơi tại đây. Trần Uyển ngồi bên bàn gần cửa sổ trên lầu hai, ánh mắt khẽ nhìn xuống thấy cặp mát đám người kia vẫn đang nhìn hắn, điều mày khiến A Ngốc tò mò lên tiếng hỏi.
"Haha, nơi này cực kì hỗn loạn, không hề có quy tắc nào cả! Chúng đang rình rập, muốn bắt ngươi cướp đoạt nạp giới, nếu ngươi chống cự thì sẽ giết ngươi tại chỗ!" Xích Quân cười nhạt đáp lời, hiện tại có thể nói là Trần Uyển đang ở trong hang cọp, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.
"Sư phụ nói đùa rồi, ta thì làn gì có nạp giới cơ chứ? Nếu chúng cướp thì cướp nạp giới của người thôi, chứ với ta chắc là không sao!" Trần Uyển hớp một ly trà cười nhạt đáp lại, hắn lại không tin bọn họ giám ở đây tấn công hắn.
"Ngươi nghe tin tức gì chưa, cách toà thành chúng ta không xa xuất hiện một Cấm khu Hoang Nguyên!"
Đang trong luac Trần Uyển và Xích Quân nói chuyện, cách bọn họ không xa có vài người đang bang tán xôn xao vài tin tức.
"Cấm Khu Hoang Nguyên sao? Nghe bảo khu vực này được giăng rất nhiều trận pháp, bất cứ ai cũng không được vào thì có gì đáng nhắc cơ chứ?"
"Ngươi không rõ rồi, dạo gần đây những trận pháp kia đều đã suy yếu sụp đổ không ít. Nghe nói bên trong xuất hiện nhiều Bảo Cụ, các loại Nguyên thuật thất truyền năm xưa!"
"Thật sao? Cấm Khu Hoang Nguyên lại tồn tại bậc này tin tức, quả nhiên là tin tốt. Chúng ta mau đi đi, cơ duyên lớn như vậy khokng thể bỏ qua!"
"Đừng vội, trận pháp phong ấn Cấm Khu Hoahg Nguyên kia còn bảy ngày nữa mới hoàn toàn tan biến, cho nên cứ từ từ mà tới thôi! Các thế lực lớn trong toà thành này chắc chắn sẽ có mặt, nên việc tranh đoạt được sẽ cực kì khó hơn."
"Ừm, vậy thì từ từ hẵng vào trong!"
Mấy người kia tiếp tục bàn luận không ngừng, những tin tức vừa rồi đều lọt vào trong tai Trần Uyển, hắn nghe xong liền vân vê cằm suy nghĩ một lát, sau đó hắn nhìn xuống nạp giới hỏi: "Sư phụ, người thấy sao?"
"Tất nhiên là không thể bỏ qua, đi xem thử Cấm Khu Hoang Nguyên có cơ duyên gì đặc biệt!" Xích Quân cười ha hả mà đáp, hắn lại không chút ngần ngại gì mà phải trốn tránh cả.
"Nếu vậy…!" Trần Uyến hớp một ly trà xong rồi đặt xuống bàn, miệng khẽ nhếch lên tạo thành đường cong nhẹ nói: "Chúng ta tới đó xem thử thế nào?"