Ở nơi gọi là Cấm Khu Hoang Nguyên này tồn tại rất nhiều điều kì bí, khu vực này nằm ở rìa phía tây Đông Hoang Vực. Hoang Nguyên trải dài vô tận, hầu như không có nhân tộc hay sinh linh nào tồn tại được ở đây cả, nhìn từ xa không khác gì một đại địa chết chóc, ngập tràn hung hiểm. Nơi này được xem như một Cấm Khu đặc biệt, nghe nói từng có hai vị Chuẩn Tiên Đế giao chiến sinh tử tại nơi này, với thực lực và sức mạnh thông thiên của bọn họ thì Hoang Nguyên trở thành một trong Cấm Khu tử địa.
Bên trong toà thành Thiên Vân, Trần Uyển ở trong một gian phòng quán trọ, bởi vì Cấm Khu Hoang Nguyên còn bảy ngày nữa mới tái xuất. Cho nên trong thời gian này, hắn cố gắng khắc ra được nét xoắn ốc thứ mười, tiến cấp vào Linh Trận Sư. Có như vậy khi tiến vào Cấm Khu Hoang Nguyên, hắn có đủ cơ sở bảo đảm tính mạng.
Trận pháp cấp 1 có thể sánh ngang với Nguyên Thuật Nguyên Cấp. Trong Nguyên Thuật, cấp bậc phân chia gồm Nguyên Cấp - Hoàng Cấp - Thần Cấp và Thiên Cấp, mỗi cấp chia làm Sơ - Trung và Cao Giai!
Trận pháp của Nguyên Trận Sư không hề phân chia cấp bậc nhỏ, chỉ theo cấp bậc là Cấp 1 tới Cấp 10, tương đương sẽ ngang bằng hoặc mạnh hơn Nguyên Thuật một chút.
Để khắc hoàn thành nét Trận Văn thứ mười này, hắn đã tiêu tốn không ít miếng ngọc! Nhưng cho tới tận bây giờ, nét cuối cùng kia vẫn là không thể hoàn thành, điều này khiến hắn vò đầu bứt trán suy nghĩ và thao tác lại không biết bao nhiêu lần.
"Đừng vội, mọi chuyện phải thật bình tĩnh mới có thể tìm được nút thắt!" Xích Quân hắn vẫn thong thả nhấp từng ngụm rượu lớn, ánh mắt khẽ liếc nhìn Trần Uyển cười lạnh rồi lên tiếng bảo ban.
Trần Uyển nghe xong hơi gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại thầm mắng: "Người nói thì hay lắm, ta không tin không thể khắc ra nét thứ 10 này!"
Nghĩ nghĩ như vậy, Trần Uyển lại tiếp tục cầm Văn Thương lên tiếp tục mài dũa cố gắng khắc ra được nét xoắn ốc thứ 10! Nhưng vẫn là như cũ, thất bại hàng chục đến hàng trăm lần.
Trong lúc đó, Trần Uyển lại không để ý một điều kì dị. Trên thân Văn Thương, đạo văn tự thứ hai từ đầu bút trở lên đang phát ra ánh sáng mờ ảo, mặc dù ánh sáng vẫn còn yếu ớt nhưng cũng đủ cho thấy nó sắp tiến hoá giai đoạn thứ hai Trúc Văn Thương, Bút Hoá Thành Thương dùng trong chiến đấu.
………
Thời gian như thoi đưa, trôi qua cực kì nhanh chóng. Bên dưới đường phố toà thành Thiên Vân, những người buôn bán hay mua đồ vật đều đang thu xếp tất cả đồ đạc chuẩn bị làm điều gì đó, mà đương nhiên chuyện này ai ai cũng biết và lộ ra vẻ ham muốn.
Chớp mắt thời gian đã trôi qua sáu ngày, tính đến hôm nay thì Cấm Khu Hoang Nguyên cũng sắp xuất hiện rồi, một nơi đầy hung hiểm và chứa nhiều cơ duyên.
Trần Uyển bên trong quán trọ cũng đang chuẩn bị mọi thứ đi tới Cấm Khu Hoang Nguyên, trong khoảng thời gian ngắn đó hắn đã tiến cấp thuận lợi bước vào Linh Trận Sư rồi, hiện tại hắn đã có thể bố trí ra trận pháp cấp một, nhưng thời gian bố trí thì mất khá nhiều thời gian. Ngoài ra, hắn cũng phát hiện cách tiến hoá cho Văn Thương chính là vẽ ra nhiều Trận Văn, Trận Văn càng được vẽ nhiều và phức tạp đa dạng hơn thì tiến cấp của Văn Thương sẽ diễn ra nhanh hơn.
"Sư phụ, chúng ta đi thôi a!" Trần Uyển nhìn qua nạp giới cười nhạt lên tiếng, ánh mắt lấp loé nhìn qua cửa sổ không khỏi ngạc nhiên, tất cả mọi người có thực lực đều hướng tới phía tây toà thành, số lượng quả thực nhiều không đếm xuể.
"Haha, mọi chuyện phải thật cẩn thận. Cấm Khu Hoang Nguyên này không tầm thường, ngươi không chỉ phòng ngừa sự tấn công từ khu vực, mà còn phải phòng bị những người tham gia tới đây!" Xích Quân có hơi lo lắng lên tiếng khuyên nhủ, hiện tại A Ngốc mới chỉ là sơ kỳ đỉnh phong Linh Mạch Cảnh thôi, so với những người kia thì yếu thế hơn rất nhiều.
"Yên tâm đi sư phụ, không phải ta có hai trạng thái sao? So với trạng thái tu Nguyên khí ôn hoà, thì Yêu khí Sát lục lại mạnh hơn một cấp, không đến bước sinh tử thì ta sẽ không dùng tới nó!" Trần Uyển cười đáp, hắn biết rõ bên ngoài kia có nhiều kẻ rất mạnh, so sánh thì hắn như là một sâu kiến cũng không bằng.
Nhưng hắn vẫn có vài thứ phòng bị rồi, Văn Thương và Trận Pháp chính là lá bài tẩy của hắn. Ngoài ra, át chỉ bài cuối cùng vẫn là công pháp Thái Huyền Yêu Nguyên Quyết, xuất hiện trạng thái thứ hai thì lý trí hay ý thức đều tạm thời bị sát lục lấn áp kiểm soát, sức chiến đấu sẽ tăng mạnh hơn vì không phải vướng bận điều gì cả.
Nói xong hắn cũng rời khỏi quán trọ, hoà vào dòng người đang hướng phía tây khu vực mà lao đi! Toàn thân hắn che kín bộ hắc bào màu đen, đây là cách khiến người ta kiêng dè vài phần không dám gây gỗ, hơn nữa trong thời gian tới Cấm Khu Hoang Nguyên thì hắn không muốn xảy ra tranh chấp với ai cả.
Ở bên trong toà thành Thiên Vân, tồn tại bốn tông phái môn phái lớn nhỏ gồm Hoang Linh Môn, Cô Phong Các, Lạc Huyền Thất và Vân Mộng Đường… bọn họ cũng đang cử các tinh anh ưu tú trong tộc tiến tới Cấm Khu, nếu như đám người Trần Uyển chỉ biết nơi đó tồn tại cơ duyên lớn, thì các tông phái kia đã biết được cơ duyên đó là gì, chính vì vậy mà bọn họ không ngần ngại phái ra nhiều Tinh Anh ưu tú đi tới, thực lực bọn họ đều là Trung kỳ tới Thượng kỳ Linh Mạch Cảnh.
Ngay tại Cấm Khu Hoang Nguyên, khung cảnh và bầu không khí thật khiến người ta phải khiếp sợ không dám tới gần. Mặt đất nứt toác thành các khe vực khổng lồ, sâu không thấy đáy, bên trong khe nứt sâu kia còn vọng ra tiếng rít gào tụa như oán linh tích tụ ngàn vạn năm.
Bên trên bầu trời xuất hiện lớp lớp dày đặc mây đen tía, và luôn chớp động vài tia sét huyết sắc, mỗi một tia giáng xuống có sức phá huỷ mạnh mẽ, một toà thành trì phàm nhân trong nháy mắt
bị đánh nát thành bụi mịn. Khí tức nơi đây vừa khôn cạn, vừa có hàn khí phủ kín, chỉ cần bước vào phạn vi nếu tu vi không đủ thì sẽ bị tước đoạt sinh cơ ngay tức khắc, nguyên khí ở đây bị xói mòn và khi vận chuyển đều sẽ có cảm giác trì trệ, nhiều người thực lực yếu hơn sẽ có cảm giác nguyên khí bị đóng băng hoàn toàn không thể vận chuyển.
Bán kính Cấm Khu Hoang Nguyên bao phủ lên tới năm trăm dặm, ngăn cách khí tức Oán Hoang Linh từ bên trong ra bên ngoài là trận pháp do vị cao nhân ẩn thế bố trí, ngăn chúng không thể tác quai tác quái. Nhưng hiện tại, trận pháp mà vị cao nhân kia bố trí đã có dấu hiệu suy yếu, từng lớp hoa văn đã mờ ảo ngắt quảng, chỉ e là không duy trì được bao lâu nữa.
Bên ngoài phạm vi Cấm Khu Hoang Nguyên, vô số người tán tu cùng các thế lực lớn nhỏ đều đã tập trung ở nơi đây. Ánh mắt bọn họ quan sát nhìn vào bên trong không khỏi hít một hơi khí lạnh, toàn thân bọn họ đã có cảm giác sợ hãi ẩn hiện.
"Quả nhiên là Cấm Khu Hoang Nguyên, chỉ là cảm nhận thôi đã khiến ta khó thở rồi!" Một tên tán tu ôm tay trước ngực lên tiếng, trọng giọng nói còn chưa thập phần lo lắng và bất an.
"Cũng không ít người đâu a!" Một tên tán tu khác lại lên tiếng, bọn họ đều tạm thời hợp tác tiến vào Cấm Khu thu thập cơ duyên. Tuy nhiên, loại hợp tác này chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ai mà biết được có hay không vì cơ duyên mà chém giết lẫn nhau.
"Hoang Linh Môn, Cô Phong Các, Vân Mộng Đường, Lạc Huyền Thất bọn họ cũng tới đây. Xem ra trong này có cơ duyên lớn, lát nữa chúng ta cùng nhau hợp sức đi a!" Một tên tán tu khác đưa ánh mắt quét xung quanh một lượt, mày khẽ nhíu lại lên tiếng, hiện tại nhiều thế lực như vậy quả thật không chút an toàn nào cả, nếu không tìm người hợp tác giúp đỡ thì không khác gì cừu lạc vào bầy sói cả.
"Cấm Khu Hoang Nguyên này… chủ là khí tức mờ nhạt đã khiến ta hoảng sợ, bên trong rốt cuộc bậc nào hung hiểm cơ chứ?" Trần Uyển một mình một ngọn núi đứng ở đó, hắn ôm tay trước ngực nhíu mày lùi lại vài bước thầm nghĩ, ánh mắt tỏ rõ sự kinh dị khi cảm nhận luồng khí tức mơ hồ kia.
"Cẩn thận một chút!" Xích Quân đột nhiên truyền âm cho Trần Uyển, trong giọng nói còn có vẻ hốt hoảng và bất ngờ.