Ficool

Chapter 11 - Chương 11: Văn Thương

Sau khi Trần Uyển tu luyện công pháp Thái Huyền Yêu Nguyên Quyết, nguy khí của hắn hoá thành màu vàng nhạt, có thể ngưng kết không khí, đóng băng phạm vi vài trượng quanh thân. Loại hàn khí này không phải bình thường, có thể coi là Thánh Băng, áp chế tất cả hoả diễm lẫn thuộc tính khác nhau.

Cùng cấp bậc khi giao đấu thì Trần Uyển hoàn toàn chiếm ưu thế rất lớn, nhưng nếu gặp đối thủ hơn một cấp hoặc một đại cảnh giới thì Trần Uyển bị áp chế ngay lập tức.

Mỗi một cảnh giới, mỗi một cấp bậc đều có khoảng cách và chênh lệch rất lớn, giống như thiên và địa vậy! Cho nên để có thể vượt cấp khiêu chiến hoàn toàn là không thể, chỉ sợ khi đối mặt với người hơn cấp thì bị uy áp chấn cho mất phản kháng rồi.

Ba ngày kế tiếp theo đó, Trần Uyển sử dụng sức mạnh công pháp tiêu diệt ba đầu Nguyên Thú nhất giai cùng lúc, nhưng mà vốn lúc đầu ba đầu Nguyên Thú đã bị trọng thương, nên Trần Uyển mới may mắn thành công kích sát cả ba.

Hắn thu thập được nhiều loại Nguyên Hạch nguyên thú khác nhau, sau đó đều ra sức luyện hoá và hấp thu. Năng lượng Nguyên Hạch sau khi luyện hoá hoàn thành, thì sẽ chuyển hoá theo hai đường tiến và Yêu đan và Nguyên đan. Hiện tại hắn tu công pháp song song trạng thái, nên phải duy trì và cân bằng hai trạng ở mức ổn định.

"Ừm, xem ra có tiến bộ không ít. Tiếp theo đây ta sẽ chỉ ngươi về Trận Pháp, đây là loại ít người thấu hiểu được sự huyền diệu bên trong." Xích Quân hiện ra quan sát Trần Uyển một cách tỉ mỉ, chỉ sau sáu tháng bắt đầu con đường tu hành mà hắn đã đạt đến trình độ đáng kinh ngạc.

Không chỉ hoàn thiện lô hoả thuần thanh tầng một Dẫn aong khí công pháp, mà về cơ bản giao đấu, quan sát, tìm ra nhược điểm đều tăng đáng kể, hơn nữa da thịt hắn vốn lúc đầu ngăm đen thì bây giờ cũng sáng và đẹp hơn một chút.

"Sư phụ nói thật sao?" Trần Uyển đang nhắm mắt dưỡng thần, ý định của hắn muốn chuyển đổi trạng thái Nguyên khí sáng Yêu Khí, thế nhưng không hề dễ dàng chút nào cả.

"Đa số ở Hạ Giới chúng ta đều lấy mục đích hấp thu Nguyên khí để tu luyện, ngoài nó ra cong có thứ gọi là Trận Pháp, một loại trận khi bố trí cần tới nhiều Trận Văn. Mỗi một đạo Trận Văn đều được khắc trực tiếp lên không gian, bề mặt hoặc các loại vật thể như các loại Bảo Cụ kiếm, Thương, Đao và các loại Trường mâu.

Trước khi bố trí Trận Pháp, điều đầu tiên cần chuẩn hị nhiều Trận Văn đã được khắc sẵn. Để duy trì ổn định Trận Pháp, cần phải sở hữu thần thức cực kì mạnh, không được phân tâm khi bày bố trận!"

Ngừng một chút, Xích Quân hớp bình rượu trong tay rồi nói tiếp:

"Người thi triển Trận Pháp đều được xưng là Nguyên Trận Sư, được phân cấp bậc như sau, Phàm Sư, Linh Trận Sư, Đại Sư, Nguyên Sư, Tông Sư, Tiên Phẩm Tông Sư và Thánh Phẩm Tông Sư!

Phàm Sư là những người như ngươi mới tiếp cận tới Trận Pháp và Trận Văn, rèn luyện câc nét cơ bản.

Linh Trận Sư là những người có thể biến tấu các nét vẽ Trận Văn khác nhau, điểm dễ nhận dạng nhất là nét vẽ hình xoắn ốc hay gọi là Hồi Quy Trận Văn.

Đại Sư đã có thể phác hoạ nhiều nét vẽ phức tạp, biến tấu đa dạng hơn, khi thi triển không chỉ cần thần thức, mà Nguyên Hồn Lực cũng phải dồi dào. Điễn dễ nhận thấy nhất là nét vẽ Tám hướng, phân định Âm Dương.

Các cấp bậc sau đó lại đều mạnh mẽ và phức tạp hơn, sau này ta sẽ từ từ hướng dẫn giải thích thêm! Còn bây giờ ta sẽ dạy ngươi cách làm sao để khắc ra được các nét Trận Văn, nhưng trước lúc đó ngươi cần phải có cây bút!"

Xích Quân nói xong lại uống một ngụm rượu lớn, hắn khẽ liếc nhìn A Ngốc xem có thể hay không lấy ra một cây bút.

"Bút này không biết có dùng được hay không sư phụ?" Nghe xong Trần Uyển như hiểu ra, hắn cũng lục túi áo lấy ra một cây bút đã cũ kĩ, nhiều đoàn nứt ra và tàn tạ!

"Cây bút này không dùng được!" Xích Quân nhếch môi nhìn cây bút kia lắc đầu, hắn thật không biết Trần Uyển nghĩ gì mà lại lấy cây bút đã gần như nát bét sử dụng.

"Cây bút này mặc dù có hơi cũ, nhưng là thứ mà ta trân trọng nhất!" Trần Uyển đột nhiên nhớ tới La Hoàng, người đã không chê bai dạy cho hắn biết chữ.

"Được rồi, mau cầm lấy!" Xích Quân phất tay một cái, từ nạp giới bay ra một cây bút dài gần hai gang tay bay tới trước mặt Trần Uyển.

Hắn tiếp nhận lấy rồi nhìn quan sát một lượt, thân bút to cỡ bằng ngón tay út, bề mặt trơn mịn và phủ một lớp màu đen viền tím xen kẽ! Đầu bút thì tù vỡi những nhúm lông cực kì mềm mại, trên thân bút còn có mười văn tự cổ xưa xếp thành hàng dọc, chỉ duy nhất có một chữ sáng rực.

"Nó gọi là Văn Thương, là một trong số loại bút ta ít dùng, mỗi văn tự trên thân bút đều là cấp bậc tiến hoá của chúng, bao gồm mười cấp gọi là:

Sơ Văn Bút dùng để vẽ nét Trận Văn, Trúc Văn Thương - Bút Hoá thương thô, Ngọc Văn Thương - Văn Ngọc Thành Khí, Tự Ảnh Thương - nét vẽ khắc ra đều có Hồn, Thánh Văn Thương - Văn Hoa Thánh, Văn Hồn Thương - Chữ có Hồn Thương có Tâm, Thiên Tự Thương - Viết Trời Phá Thiên, Thư Đạo Thần Thương, Chân Ngôn Chi Thương và cuối cùng là Thiên Mệnh Văn Thương.

Dùng nó để học khắc nét vẽ Trận Văn rất phù hợp với ngươi!" Không ngờ được vị Xích Quân lại có nhiều Bảo Cụ như vậy, công pháp quý giá hắn cũng đưa cho Trần Uyển tu luyện, bây giờ lại tặng cho hắn một cây Văn Thương.

Điều này làm cho Trần Uyển khó mà thốt lên lời nào, hắn hít một hơi thật sâu cầm lấy Văn Thương rồi quỳ xuống dập đầu ba cái rồi nói: "Sư phụ, ân tình này đệ tử khắc ghi, sau này có cơ hội sẽ trả ân tình dù có phải hi sinh mạng sống!"

"Nhóc con, nói những lời này làm gì? Được rồi, mau bắt đầu tu luyện đi!" Xích Quân nhìn cảnh tưởng trước mắt khiến hắn ngạc nhiên, ánh mắt chớp động nhìn Trần Uyển không khỏi hài lòng. Nhưng sau đó lại thay đổi xoay lưng quát vài câu, nhưng mà miệng hắn khẽ nhếch thành nụ cười nhẹ.

Trần Uyển nghe xong cũng không dám làm trái, hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống chuẩn bị thao tác khắc nét Trận Văn, đương nhiên hắn không thể khắc được như sư phụ hắn lúc trước được, mà cần một loại đồ vật để vẽ ra.

Những miếng ngọc to cỡ hai ngón tay được Cích Quân đưa tới, đây là thứ tốt nhất để rèn viết Trận Văn! Số lượng ngọc để khắc Trận Văn phải hơn một ngàn, và trong khoảng thời gian một tháng kế tiếp hắn sẽ ở lại đây để tu hành.

"Muốn khắc được nét đầu tiên, thần thức cần tập trung vào đôi mắt, mọi tạp niệm trong đầu đều phải loại bỏ tất cả!" Xích Quân giải thích thêm.

Trần Uyển nghe vậy gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, mọi tạp niệm trong đầu đều được loại bỏ tất cả, thần thức từ đại não tràn tới tâpn trung vào đôi mắt hắn. Hữu thủ cầm Văn Thương, tả thủ cầm miếng ngọc. Hắn bắt đầu tập trung cao độ để có thể vẽ ra nét bút đầu tiên.

Tuy nhiên lúc này, đầu bút Văn Thương vừa mới chạm vào bề mặt miếng ngọc thì đột ngột dừng lại, Trần Uyên muốn nhích lên một chút nhưng không thể, giống như có một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản vậy.

Trán hắn đổ đầy mồ hôi, toàn thân chấn động từng đợt, hữu thủ cầm Văn Thương run rẩy liên hồi, chỉ vài hơi thở sau thì cây bút đột ngột rơi ra khỏi tay. Điều này khiến Trần Uyển kinh ngạc lẫn sợ hãi, tập trung thần thức cực hạn nhưng không thể viết ra một nét cơ bản.

"Thế nào? Có dễ học hay không?" Xích Quân ngồi trên một cây đại cổ thụ nhìn Trần Uyển không khỏi cười lạnh, miễng khẽ nhếch lên tiêbgs giễu cợt.

"Quả nhiên không dễ chút nào, nhưng như vậy mà muốn ta từ bỏ thì không khỏi xem thường ta a!" Trần Uyển cười nhạt đáp lời, hắn liếc nhìn Xích Quân như có ý nói người đừng xem thường, ta sẽ chứng minh cho người thấy.

Sau đó, Trần Uyển cầm Văn Thương lên lại tiếp tục tập trung thần thức để khắc ra được nét vẽ đầu tiên. Nhưng mà mức độ khó ngày càng tăng cao, thần thức hắn mặc dù mạnh hơn bình thường nhưng cũng sắp cạn kiệt rồi.

Hai mắt lờ mờ, hơi thở hổn hển suy yêu. Hắn đành phải bỏ qua việc luyện nét qua một bên, để tiến vào trạng thái tu luyện hồi phục thần thức.

"Nếu như khắc Trận Văn dễ dàng như vậy, thì người bố trí được Trận Pháp cũng không hiếm đến như thế? Tuổi còn trẻ, nóng vội là chuyện thường thấy!" Xích Quân nhìn Trần Uyển thất bại không biết bao nhiêu lần thở dài, miệng khẽ cười nhạt thầm nghĩ, bình rượu trong tay lại đổ ực ực vào miệng uống không ngừng.

More Chapters