Ficool

Chapter 8 - Chương 9: Đông Hoang Vực

Bên trong khe núi ở khu rừng núi Nguyên Mạch, một thân ảnh khoác y phục rách rưới màu đen ngồi ở trong, ngực thở phập phồng đều đặn, mỗi lần hắn hít vào hay thở ra đều là hấp thu nguyên khí thiên địa. Trước mắt hắn lo lửng hai viên Nguyên Hạch màu đen đỏ và đen hồng, bên trong có chứa nhiệt hoả mạnh mẽ khiến cả khe núi tăng nhiệt độ.

Lúc này, Trần Uyển đang vận chuyển nguyên khia bao bọc toàn bộ kinh mạch bên trong, hắn lo sợ khi hấp thu Nguyên hạch thì hoả diễm bốc lửa thiêu đốt.

Không bao lâu sau, hắn cũng tiến hành hấp thu từng chút Nguyên Hạch trước mắt, nguyên khí từ thể nội tuôn ra bao bọc cuốn lấy Nguyên Hạch vào bên trong cơ thể.

Nó chỉ vừa mới chạm cuống họng yết hầu mà thôi, một cơn nóng ran bành trướng khiến Trâbf Uyển khó mà nói thành lời được. Hắn nhanh chóng vận chuyển nguyên khí tràn tới, baqts đầu quá trình luyện hoá.

Nguyên khí bao phủ viên Nguyên Hạch tiến hành chuyển hoá, từng chút bề mặt nguyên hạch bị luyện hoá chảy xuôi theo tuyến kinh mạch xuống vùng rốn ngay bụng. Một viên đan mờ ảo ở trong xoay tròn hấp thu từng năng lượng thuần tuý kia!

Mặc dù đã đoán được quá trình luyện hoá sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ lại khó khăn tới như vậy. Khó không phải vì không luyện hoá được, mà sự nóng hức thiêu đốt của nó quá mãnh liệt, với sức Trần Uyển khó mà áp chế hay trụ vững được lâu.

Toàn thân đỏ bừng như ngồi trên đống lửa, sắc mặt nhăn nhó quằn quại như khó chịu cực kì, mồ hôi theo đó cũng đổ xuống khắp thân thể, hơi thở bắt đầu gấp gáp và khó chịu hơn.

Lúc này, viên Nguyên hạch đã luyện hoá được hơn một nửa, nhưng mà nguyên khí mà Trần Uyển sở hữu đã bắt đầu chuyển đổi màu sắc, cùng với sức mạnh bản thân. Hiện tại, nguyên khí đã hoá thành màu đỏ nhạt, ẩn hiện còn có chưa hoả diễm bốc lên.

Bên ngoài thân thể hắn lúc này, khắp lỗ chân lông đột ngột mở rộng phun ra những luồng khí nóng bức, xen lẫn với đó là nguyên khí thuộc tính hoả bao phủ toàn thân hắn. Cảm giác giống như nguyên khí tăng tiến thêm một bậc, so với trước kia thật sự khác biệt.

Viên Nguyên hạch sau ba canh giờ thì cũng hoàn toàn được luyện hoá xong, viên Nguyên Hạch thứ hai cũng theo trình tự như vậy, nhưng cảm giác bây giờ như nước chảy mây trôi, có vẻ như nguyên khí chuyển hoá mang thêm thuộc tính hoả nên quá trình luyện hoá diễn ra dễ dàng hơn.

"Không ngờ chỉ với hai viên Nguyên hạch lại giúp nguyên khí ta tăng trưởng nhiều như vậy, quả nhiên là bảo bối tốt!" Trần Uyển nắm bàn tay lại cảm thụ nguyên khí vận chuyển dễ dàng hơn, một loại nhiệt khí lưu chuyển khiến A Ngốc cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt.

"Sư phụ, tiếp theo đây chúng ta sẽ đi đâu?" Trần Uyển giơ bàn tay phải lên, ở câc ngón tay hắn có hai chiếc nạp giới, một chiếc trông khá bình thường ở ngón giữa.

Mà chiếc nạp giới còn lại có chứa loại năng lượng kì dị mạnh mẽ, bề mặt được khắc hoạ nhiều văn tự đường vân kì dị! Đây chính là nạp giới của Xích Quân, cấp bậc của nó cực kì cao, không chỉ chứa được đồ vật mà cả linh hồn hay vật sống đều có thể chứa được.

"Không vội, ngươi ở đây săn bắt nguyên thú kiếm thêm nguyên hạch gia tăng nguyên khí bản thân, một tháng sau chúng ta sẽ rời khỏi đây!" Trái ngược với mong muốn của Trần Uyển, Xích Quân lại không vội vàng chút nào, hắn chỉ nhẹ thở một hơi rồi đáp lời.

Vài ngày kế tiếp, Trần Uyển ở trong dãy núi Nguyên Mạch không ngừng tìm kiếm đầu Nguyên Thú nhất giai, sự thông minh, nhạy bén và phản xạ tốt trong nhiều lần giao đấu với Nguyên Thú giúp hắn tăng nhiều hơn không ít.

Nguyên hạch hắn thu được cũng phải là trên ba viên, mặc dù giao đấu nhiều giúp hắn trưởng thành và mạnh hơn không ít, nhưng kèm theo cũng là những thương thế xuất hiện khi giao đấu. Tuy nhiên, nhờ vậy mà hắn mới tiến bộ không ít, Xích Quân nhìn thấy vậy cũng hài lòng không ít, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm khắc lạnh lùng.

Ngày ngày trôi qua, Trần Uyển không chỉ tập trung tu luyện, hấp thu Nguyên Hạch các loại thuộc tính như băng, thuỷ, phong hay kim chuyển hoá chúng thành nguyên khí thuộc tính bản thân, nhưng cuối cùng vẫn là duy trì một loại thuộc tính là hoả mà thôi. Hắn cũng giao chiến vô số đầu Nguyên Thú nhất giai, có thất bại rất nhiều lần mới tìm ra được điểm yếu và đánh hạ chúng. Những nguyên hạch nhất giai mặc dù không trân quý, nhưng đối với người Sơ kỳ Linh Mạch Cảnh như Trần Uyển là thứ bảo bối, loại tài nguyên hiếm có nhất.

……

Một tháng sau,……

"Sư phụ, bây giờ có thể rời khỏi dãy núi Nguyên Mạch được hay chưa?" Trần Uyển đứng trên một ngọn núi cao chót vót, ánh mắt phóng ra phía xa xa tận chân trời quan sát, một lát sau hắn mới nhìn về nạp giới mà hỏi.

"Xem ra trong một tháng vừa qua ngươi trưởng thành không ít, mặc dù vẫn là Sơ kỳ Linh Mạch Cảnh, nhưng cũng không tệ chút nào! Có thể rời khỏi đây rồi!" Nạp giới lấp loé ánh quang mang mờ nhạt, một luồng khí hoả diễm tuôn ra ngưng kết thành một dáng ảnh mờ ảo. Xích Quân quan sát thân thể Trần Uyển môth lượt không khỏi kinh ngạc, đôi lông mày hơi giãn ra hài lòng lên tiếng.

"Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu sư phụ?" Trần Uyển thấy được thân ảnh Xích Quân khá vui mừng, sau đó hắn lại hỏi thêm.

"Hướng đông có một nơi gọi là Đông Hoang Vực, nơi tập hợp tất cả các môn phái, tông phái hoà lẫn yêu tộc… đây sẽ là nơi tốt nhất để ngươi nhanh chóng mạnh hơn!" Xích Quân phóng mắt nhìn về hướng đông, hắn thở nhẹ một hơi rồi đáp lời, ánh mắt loé lên mười phần buồn bã, dường như có chuyện gì đó mà lão khó nói thành lời.

"Vậy còn chần chờ gì nữa? Chúng ta mau đi thôi!" Trần Uyển có liếc thấy ánh mắt của sư phụ, hắn cũng nôm na hiểu được gì đó, nhưng với tính tình và thực lực hắn bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi. Hắn nhanh chóng phất tay mà chạy về phía trước, miệng nở nụ cười nhìn Xích Quân lên tiếng.

"Ngươi cái tên tiểu tử này, chờ ta!" Xích Quân thoáng chốc buồn một chút mà thôi, nhưng nghe được thanh âm kia không khỏi tức giận quát lên một câu.

Sau đó là từng tràng cười vang dội khắp cả khu rừng Nguyên Mạch, Trần Uyển hiện tại mới là Linh Mạch Cảnh nên chưa thể bay lượn hay tự do phi hành được, nhưng với nguyên khí dồi dào bên trong thể nội thì hắn có thể chạy nhảy với một khoảng cách nhất định.

"Sư phụ, Đông Hoang Vực này có lai lai lịch thế nào vậy?" Vừa chạy nhảy di chuyển hết tốc lực, Trần Uyển hơi chút thắc mắc vì khu vực này, trước giờ hắn đều ở thôn làng nơi hẻo lánh, nến khó mà hiểu được sự huyền bí và sự xa hoa của Đông Hoang Vực.

"Đông Hoang Vực là một trong năm vực lớn nhất nằm tại cực đông Hạ Giới chúng ta, tiếp giáp nhiều dãy núi hiểm trở cao chót vót, sa mạc vạn dặm và cả biển sương trắng kì dị. Trước kia, Đông Hoang Vực từng là vùng đất hỗn loạn, yêu tộc, nhân tộc và yêu thú không ngừng gây chiến chiếm đoạt địa bàn.

Nhưng sau này Đông Hoang Vực dần bình ổn trở lại, chúng được yêu tộc, nhân tộc và yêu thú thay nhau cai quản, mỗi ba năm sẽ đổi tộc cai quản! Nơi đây có nhiều thành thị và tông phái, môn phái lớn nhỏ khác nhau, chúng được xây dựng nhằm mục đich bảo vệ Đông Hoang Vực không bị chiếm mất.

Ngoài Đông Hoang Vực còn có bốn vực khác lần lượt là Nam Man Vực, Bắc U Vực, Tây Huyền Vực và Trung Châu Vực. Trong đó, Trung Châu Vực là nơi tập hợp các thế lực hùng mạnh, và truyền thừa lâu đời, có thể xem là Vực mạnh nhất ở dưới Hạ Giới chúng ta!"

Xích Quân nhẹ giọng giải thích một lượt, ở nơi bọn họ ở thời gian đây là phần rìa của Đông Hoang Vực thôi. Chính vì vậy mà bọn họ mới quyết định tiến tới Đông Hoang Vực, không chỉ rèn luyện mà giúp Trần Uyển vào một tông phái lớn tu luyện.

"Không ngờ nơi chúng ta đang sống lại là Hạ Giới, càng không ngờ được lại phân ra Ngũ Vực lớn như vậy. Nếu không có sư phụ, chỉ e những điều này ta không thể biết được!" Trần Uyển nghe xong không khỏi bất ngờ, ánh mắt hắn nhìn nạp giới rồi thầm nghĩ.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng tới Đông Hoang Vực, nơi đây sẽ là nơi tu luyện tốt cho ngươi!" Xích Quân lên tiếng nhắc nhở, với tốc độ của Trần Uyển thì phải mất ba tháng mới tới nơi, trong thời gian này cũng sẽ gặp thử thách không ít.

More Chapters