Ficool

Chapter 7 - Chương 7: Nguyên Thú

"Hiện tại ngươi mới đột phá, Nguyên khí trong thể nội vẫn chưa ổn định. Hơn nữa tam mạch mà ngươi khai mở còn rất yếu, cần phải có Nguyên Dịch hỗ trợ!" Xích Quân xem xét qua thân thể Trần Uyển một lượt, hắn vẫn cảm thấy A Ngốc vẫn còn khá yếu về thể chất lẫn sức mạnh.

"Nguyên Dịch? Đó là thứ gì?" Trần Uyển không hiểu những hàm ý của Xích Quân nói, hơn nữa hắn ở thôn làng bao lâu nay còn chưa nghe ai nhắc tới Nguyên Dịch.

"Nguyên Dịch là thứ dược liệu hoà vào nước sạch rồi ngâm cơ thể bên trong, nó có tác dụng rèn luyện kinh mạch khi vừa đột phá sẽ ổn định hơn!" Xích Quân giải thích, nhưng mà loại Nguyên Dịch kia bắt buộc phải tới vùng Đông Hoang mới tìm được, ở nơi khỉ ho cò gáy như này thật không tìm nổi được một cây cỏ có tác dụng chữa thương.

"Nhưng mà không cần phải dùng Nguyên Dịch, ta có cách nhanh hơn!" Xích Quân lúc này mới nghĩ tới sử dụng pháp trận cũng được, loại pháp trận này có thể tạo ra loại nguyên dịch và nguyên khí đặc trưng, giúp tam mạch A Ngốc trở nên cứng rắn hơn.

"Ý của sư phụ là người có thứ tốt hơn Nguyên Dịch?" Trần Uyển nghe vậy không khỏi hai mắt sáng rưng, miệng khẽ cười tươi móng ngóng thứ mà lão sư hắn sắp đưa ra.

"Ngươi ngồi xếp bằng ở đây đi, nhớ phải làm theo lời ta!" Xích Quân phất tay cho Trần Uyển ngồi xuống, hắn mới nghiêm túc lên tiếng.

Một lát sau, chỉ thấy hắn vung tay lên, từ nạp giới bay ra một cây bút cổ xưa kì dị, hình dáng chỉ dài tầm hơn một gang tay chút, màu đen tuyền có ẩn vài hoa văn kì dị uốn lượn, đầu bút hơi tù nhưng lại khá sắc bén khi nhìn quá lâu.

Xích Quân cầm lấy cây bút rồi vẽ trực tiếp lên không trung, thao tác của hắn cực kì nhanh và điêu luyện, ngay cả A Ngốc đã tăng cường về thị giác nhưng vẫn khó bắt kịp nhìn theo. Từng hình vẽ dạng xoắn vặn như vỏ ốc dần thành hình, mỗi điểm lại có chứa những kia hiệu riêng để tạo thành một trận pháp.

Vẽ ra các điểm văn tự khác nhau, Xích Quân nhanh chóng thu cây bút lại rồi phất tay một cái. Hơn mười đạo trận văn được thiết lập hoàn thiện bay ra xoay quanh thân thể Trần Uyển, sau một lúc thì nó cắm trực tiếp lên mặt đất bao quanh A Ngốc! Từng điểm trận văn phát sáng kì dị, từng lớp hoa văn kì ảo nhanh chóng lan ra chằng chịt kết nối lẫn nhau!

"Sư phụ, đây là thứ gì vậy?" Trần Uyển kinh nghi lên tiếng hỏi, hắn cảm thấy thuật pháp mà sư phụ hắn thi triển vừa rồi cực kì cao siêu, chưa đầy một hơi thở đã vẽ xong nhiều điểm trận văn.

"Đây gọi là Trận Văn dùng để bố trí Trận pháp khác nhau, chờ sau này khi ngươi trưởng thành hơn ta sẽ dạy cho ngươi!" Xích Quân nghe Trần Uyển hỏi không khỏi tquj cao một chút, miệng khẽ nhêcha phát ra giọng nói tự hào khiến Trần Uyển nghe đuoqcj cũng phải há hốc miệng.

Chỉ vài giây sau, xung quanh thân Trần Uyển đã xuất hiện một trận pháp luân chuyển theo hình xoắn ốc. Khoảnh khắc tiếp theo, Nguyên Khí thiên địa từ khắp tứ phương tám hướng cuộn tới như sóng thần vậy, lấy trung tâm là trận pháp xoắn ốc hấp thu tất cả nguyên khí thiên địa rồi chuyển hoá thành từng dạng năng lượng chất lỏng rơi vào người Trần Uyển.

"Tiếp theo đây hãy thả lỏng thân thể, đừng chống cự gì cả, hãy để những chất lỏng nguyên khí tiến vào nội thể gột rửa, cường hoá Tam Mạch." Xích Quân lên tiếng nhắc nhở, đây là quá trình như là ngâm với Nguyên dịch vậy, tuy nhiên cách thức và gột rửa lại không hề giống nhau chút nào.

Trần Uyển nghe được lời nhâc nhở kia nhẹ gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi thả lỏng toàn bộ thân thể. Bên trên đầu hắn, trận pháp xoắn ốc đã thanh lọc lượng lớn chất lỏng nguyên khí, chúng chủ động đổ xuống xâm nhập vào thân thể Trần Uyển.

Từng giọt chất lỏng mang theo nguyên khia tinh thuần theo lỗ chân lông cơ thể tràn vào, toàn bộ tuyến kinh mạch đều được chất lỏng nguyên khia xuyên qua cường hoá rèn giũa không ngừng.

Trần Uyển hắn đột ngột cảm nhận được những cơ đau truyền tới, hai tay nắm chặt lại cố gắng chịu đựng để quá trình gột rửa hoàn tất. Tuy nhiên, chất lỏng nguyên dịch ngày càng đổ vào nhiều hơn, da thịt hắn chấn động căng phồng như sắp nổ vậy, sắc mặt đổi màu liên tục, từng sợi mạch máu căng phồng hiện lên khắp thân thể lẫn khuôn mặt hắn.

Trận pháp mà Xích Quân bố trí ra duy trì khoảng một đêm, nhiêu đây hẳn là đủ cho Trần Uyển hoàn tất bước cuối, ổn định cảnh giới lẫn căn cơ, sau này có đột phá cấp bậc mới cũng khộg lo lắng nữa.

……

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng chiếu sáng cả khu rừng. Ở một khe núi trong khu rừng, trận pháp giúp Trần Uyển ổn định căn cơ đã hoàn toàn sụp đổ, các điểm trận văn cũng từ từ lụi tàn tan biến thành bụi mịn.

Dù vậy quá trình gột rửa vẫn không hề dừng lại, Trần Uyển đã phải chịu đựng sự tra tấn mạnh mẽ trong thời gian bảy ngày, mỗi một ngày hắn đều phải thống khổ với chất lỏng năng lượng nguyên khí gột rửa các tuyến kinh mạch và tam mạch Địa Xung, Ngọc Hành và Thiên Khuyết, đầy là ba mạch chính khiến hắn đau đớn khi bị rèn giữa cứng cáp.

"Không tệ chút nào, xem như Sơ kỳ Linh Mạch Cảnh đã ổn định,tiếp theo đây có thể thử sức mạnh rồi!" Xích Quân cười cười hài lòng lên tiếng, ý chý chịu đựng của Trần Uyển cũng làn hắn phải kinh ngạc không thôi.

"Tiếp theo sẽ làn gì vậy sư phụ? Chẳng lẽ người định dạy ta bố trí trận pháp sao?" Trần Uyển nghe Xích Quân nói không khỏi sáng rực con mắt, hắn nhanh chóng tiến tới cười cười hỏi lại. Dù sao hắn cảm nhận được sự huyền diệu trong trận pháp mà lão tung ra, nếu hân có thể học được thì sau này giao chiến sẽ dễ dàng hơn.

"Không vội học trận pháp, chờ sau khi ngươi đạt thực lực Hậu Kỳ Linh Mạch cảnh ta sẽ dạy ngươi! Còn bây giờ chuẩn bị giao chiến với đầu nguyên thú, chúng sẽ là mục tiêu để ngươi thích ứng và phản xạ nhanh hơn khi gặp đối thủ khác!" Xích Quân lườm A Ngốc một cái không khỏi lâc đầu, hắn nhanh chóng vạch ra kế hoạch tiếp theo cho A Ngốc.

"Vâng, sư phụ!" Trần Uyển khá thất vọng nên gật đầu đáp lời, hắn hơi bĩu môi lẩm bẩm vài câu, có lẽ là mắng sư phụ hắn.

"Đi thôi!"

Xích Quân thấy dáng vẻ hắn như vậy không khỏi cười lớn, hắn hoá thành những tia lửa hồng chui vào bên trong nạp giới. Trần Uyển thấy vậy lại thêm mười phần khó chịu, hăn hơi thất vọng vì sư phụ vẫn chưa truyền dạy trận pháp cho hắn.

A Ngốc nhanh chóng thu xếp đồ đạc rời khỏi khe núi, nhanh chóng hướng về phía tây khu rừng mà đi. Tốc độ của hắn so với trước nay chưa tu luyện thì nhanh hơn nhiều, cảm giác mỗi bước chạm vào mặt đất đều nhẹ và bay bổng hơn.

Ở khu rừng này cách thôn làng A Ngốc từng sống cách khoảng ba mươi dặm, với khoảng này thì dù cho có đám người Yêu Tộc ở đó thì cũng khó cảm nhận được khí tức của Trần Uyển, dù sao dưới sự che chở của Xích Quân thì hắn hoàn toàn không phải lo lắng điều gì cả.

"Gràoo!" Ở phía trước một khoảng đất trống, xuất hiện hai đầu nguyên thú đang giao chiến với nhau, mỗi lần vung móng trảo đều khiến cây cối xung quanh rung chuyển gãy nát, bụi mù bay lên che kín.

"Hai đầu Nguyên thú Hắc Diễm Viên Thú này đều là cấp một, rất thích hợp để ngươi rèn luyện! Mau chóng đi đi, sẵn tiện thu nguyên hạch của chúng!" Xích Quân trong nạp giới quan sát hai đầu Nguyên thú trước mắt, hắn không khỏi cười nhạt lên tiếng thúc giục Trần Uyển nhanh chóng hành động.

"Sư phụ, người cũng không khỏi quá gấp gáp đi. Để ta xem tình hình thế nào đã, rồi hẵng lao ra!" Trần Uyển nghe sư phụ thúc giục không khỏi cười khan, hắn gãi gãi đầu lên tiếng lắp bắp nói.

"Tiểu tử thối, đừng lảm hhamr nữa mau ra tay đi!" Xích Quân hơi nghiêm giọng quát, mày hơi nhíu lại liếc nhìn Trần Uyển.

"Được rồi, được rồi!"

Phía trước khu đất trống, hai đầu nguyên thua Hắc Diễm Viên đã mệt mỏi không còn lao vào tấn công nữa, toàn thân đều xuất hiện vết cào sâu, máu từ đó chảy ra liên tục.

Chúng có thân cao ba trượng, toàn thân phủ bởi hắc mao như thép nung nóng. Đôi mắt đỏ rực như than hồng cháy âm ỉ, mỗi bước chân của chúng đạp xuống đều để lại dấu cháy đen hằn sâu trên mặt đất, phía sau lưng chúng có bộ lông cháy âm ỉ tựa đuôi lửa, mỗi khi chúng gầm rống hay tức giận điên cuồng đều sẽ phóng thích ra hoả diễm mạnh bạo, nó có thể thiêu cháy cả một khu rừng lớn. Hai nắm tay chúng to lớn, dễ dàng đấm nát một cự thạch.

"Quả thật là một đầu Nguyên thú càng chiến càng điên cuồng, một mình ta chiến với hai chúng lúc ở đỉnh phong hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, nhưng bây giờ thì khác!"

More Chapters