Ficool

Chapter 33 - chap 33: suy luận sắc bén

Ầm!!!

Nguồn khí thổi thẳng vào những sợi xích được đan lại xen kẽ với nhau và bao quanh cả ba.

Con Wyvern không ngừng thổi, mà nó duy trì liên tục. Airi đứng bên trong, cô đưa hai tay nên phía trước, cố gắng gồng sức để trống trả cuộc tấn công, vẻ mặt mang theo sự khó chịu, cô nghiến răng.

" Khốn kiếp..."

Lão sói đứng phía trên nhìn xuống nhíu mày.

" Huyết xích sao? Giờ mới được thấy nó đó"

Ngay khi con Wyvern ngừng thổi, nguồn khí nóng chết người ấy tắt đi, Kazuka và Takeshi liền tách ra hai bên và áp sát con Wyvern một lần nữa.

Kazuka chém ra hai nhát chém năng lượng xé toạc không khí nóng vẫn còn vương lại hang động như một linh hồn bất tán. Hai nhát chém nối tiếp ngay sau nhau hướng về phía đầu nó.

Việc tung ra hai đòn chém liền nhau là không thể, trừ khi sử dụng hai thanh kiếm. Việc phải lấy đà và tung ra một đòn chém, sau đó phải lập tức vào tư thế và vung tay tạo ra một đòn chém nữa. Trong khoảng thời gian vung ra đòn chém thứ hai thì đòn chém thứ nhất đã bay đi rất xa rồi.

Con Wyvern hạ đầu xuống thấp rất nhanh, ép chặt không khí xuống dưới và tạo ra một làn gió nhỏ thổi bụi phía bên dưới.

Vèo!!!

Hai nhát chém lần lượt bay qua đầu Wyvern tạo một làn gió nhỏ lướt qua đầu nó.

Ầm!!!

Ầm!!!

Hai nhát chém lần lượt đâm thẳng vào trần của hang động vào tạo ra hai vụ nổ. Đất đá vụn rơi xuống lã trã như cơn mưa đá đập vào người Wyver. Nhưng nó không quan tâm.

Lúc này, tận dụng cơ hội, Takeshi lao tới và nhảy lên, cậu cắn răng gồng sức, đồng tử và cơ mặt căng lên. Tung một cú đấm ngập tràn năng lượng vào lưng nó.

Cú đấm va chạm vào lớp vẩy cứng

nó bất ngờ bị trúng đòn và kêu lên một tiếng lớn có vẻ khá đau đối với cơ thể già yếu của nó.

Nó cắn răng lại, hàm răng lớn kêu lên tiếng "kẹt ket". Lập tức quay qua với sự tức giận, con mắt ngay lập tức xác định vị trí cậu.

Chiếc đuôi quất đi như một chiếc roi khổng lồ phá tan không khí, trừng phạt những con ngựa non háu đá

Đang lơ lửng trên không, Takeshi không kịp phản xạ, chỉ có thể quay qua và nhìn chiếc đuôi khổng lồ ấy tiến gần trong tầm mắt với tốc độ rất nhanh.

Takeshi trúng đòn.

Cú đánh khiến Takeshi bay đi, miệng phun ra máu đỏ tươi, đồng tử giản ra, biểu cảm đau đớn. Lớp năng lượng nhỏ bé bao quanh cậu không thể đỡ nổi, giống một lớp áo giáp mỏng đang cố gắnh trống đỡ trong vô ích với một cây thương sắc nhọn.

Cậu như mất ý thức, mặc cho cơ thể bay đi và đập vào bức tường đá

Ầm!!

Bước tường đá sần sùi vỡ vụn, đá lớn nhỏ văng tung toé, bụi đất chộn lẫn vào không khí,

cậu nằm ấy mà không có động thái gì.

Airi và Kazuka liền hoảng hốt cùng lúc quay về phía bức tường vừa vỡ vụn và khói bụi tràn ra. Không thấy được Takeshi, sự lo lắng hiện rõ.

Cả hai trong sự hoảng hốt, chỉ có thể đồng thanh hô lớn:

" TAKESHI!"

Kazuka tức giận, cậu cắn răng lao đến, đôi chân được phủ năng lượng bật đi như một chiếc lò xo và khiến mặt đất nứt ra.

Con Wyvern vẫn đang nhìn về phía Takeshi liền cảm nhận được năng lượng của Kazuka đang bùng phát ở phía khác. Nó lập tức quay qua.

Kazuka lúc này áp sát chân con Wyvern và tung một cú chém vào chân con Wyvern.

Keng!

Nhưng cú chém không đủ làm nó bị thương, mặc dù đã được cường hoá bởi năng lượng.

Thanh kiếm trong tay cậu va chạm vào lớp vẩy cứng cáp ấy, lập tức bật lại như thể đó là một tấm cao su với độ đàn hồi cao và là một phần mà tạo hoá đã ban tặng cho nó.

Cậu lùi lại một bước, ánh mắt mang theo sự hoang mang khi mình không thể khiến nó bị thương.

Bất ngờ, huyết xích của Airi bay vút qua, và vòng ra sau con Wyvern rồi quấn vào cổ của nó. Nó muốn vùng vẫy, liên tục lắc qua lắc lại để kháng cự.

Ngọn lửa hồng đang thiêu đốt nó. Nó gầm lên vì đau, âm thanh tức giận vang vọng khắp nơi. Nó liên tục kháng cự.

Airi từ đằng xa phải cắn răng chịu đựng, hai tay cô đưa phía trước và nắm chặt. Cố gắng duy trì huyết xích trói nó trong khó khăn.

Chân nó đạp khắp nơi, cơ thể lắc lư liên hồi.

Airi cắn răng, cố gắng gọi Kazuka:

" Kazuka thêm một đòn nữa đi"

Kazuka nghe được, toả ra nhiều năng lượng ra bên ngoài hơn.

Kazuka lấy đà, nhảy lên không trung, đối mặt với con Wyvern đang lắc lư như một con dã thú mất kiểm soát.

Lơ lửng trên không, hai tay cậu cầm chặt thanh kiếm hướng lên trên, nguồn năng lượng toả ra không ngừng.cậu hạ thanh kiếm xuống với tất cả sức lực của mình. Như muốn đáp trả và trả thù cho đòn hồi nãy mà nó đã tung vào người Takeshi.

Nhưng chưa kịp chém, miệng của con Wyvern liền cắn vào sợi xích của Airi dù cho nó bị đau, khi ngọn lửa hồng liên tục thiêu đốt trong miệng nó.

Nó nhún người và lao lên, đầu của nó đập mạnh vào Kazuka đang ở trên không, cậu không ngờ được có nước đi này.

Đầu nó cứng như một tảng đá già cằn cỗi với thời gian và không thể bị bào mòn cũng như ý chí giết chóc của nó.

Cậu đau đớn, đồng tử giãn ra, miếc há hốc.

Bịch!

Cậu bay đi và đập cơ thể xuống mặt đất rồi lăn vài vòng rồi quán lấy bụi bẩn dưới đất lên quần áo.

Miệng của nó vẫn ngập sợi xích của Airi, nó liền nhả ra. Chân sau và chân trước của nó phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng và lao về phía cô.

Airi vẫn còn hoang mang khi thấy Kazuka bị đánh bay đi, không nghĩ đến việc nó có thể lao đến phía mình khi đang xích.

Huyết xích lập tức đan lại vào nhau, cô muốn tạo ra lớp chắn, âm thanh kim loại cửa cách sợi xích chỉ vừa mới va chạm vào nhau được vài tiếng.

Con Wyvern áp sát ngay gần cô, chân trước của nó đưa lên, và nắm chặt vào những sợi xích đỏ đang cố gắng đan lại. Nó dùng sức mạnh áp đảo mọi sự cố gắng của mình và gạt lớp xíc xuống phía dưới.

Airi đứng chôn chân khi móng vốt của nó gạt đống xích tưởng chừng như hoàn hảo của cô xuống.

Những sợi xích vẫn đã cố đang lại, nhưng đã không kịp.

Lập tức nó há miệng lớn lao xuyên qua khe xích và cắn Airi.

Lập tức bị trúng đòn, cô mất tập trung ngay lập tức. Những sợi huyết xích lập tức biến mất.

Trong khoảng thời gian đó, Kazuka lăn trên mặt đất nhiều vòng, miệng cậu phun ra máu, cậu lồm cồm bò dậy và thấy Airi nằm úp trên mặt đất với một bên không còn tay, trên miệng con Wyvern lại đang dính máu. Đồng tử cậu giãn ra, sự sợ hãi bao trùm lấy cậu.

Con Wyvern muốn ăn luôn Airi liền từ từ há miệng ra, như đang thưởng thức và chế giễu những kẻ yếu đuối đang cố gắng thách thức nó, giống như để những kẻ còn lại từ từ chiêm ngưỡng cảnh hắn thưởng thức một món ăn hảo mạng mà gần chưa ai được thưởng thức.

Nhưng một tiếng hét lớn đã khiến Kazuka tỉnh lại và đưa mắt qua. Đó là Takesi, nước mắt cậu chảy ra không ngừng, cậu gào lớn, ánh mắt tức giận và căm thù.

Cơ thể với nguồn năng lượng cực lớn toả ra không ngừng, cơn tức giận đã phủ kín lấy tâm trí Takeshi.

Takeshi hạ người, đưa một tay xuống nền đất đá, một khối đất đá lớn được cậu nhấc nên chỉ bằng một tay, âm thanh " rắc rắc" của đất đã bị tách ra vang lên, sỏi đá rơi lã trã, cậu tức giận lập tức hất về phía con Wyvern.

Một mảng đá lớn như vậy lao đến phía con Wyvern, nó chỉ kịp quay qua khi cảm thấy nguồn năng lượng lớn.

Ầm!!

Con Wyvern không kịp làm gì và bị đè bởi miếng đá lớn, nó gầm gừ liên hồi.

Lão sói đứng ở bên trên nhíu mày, vẻ mặt có vẻ bất ngờ. Lão đưa tay vuốt lấy trùm râu nhỏ của mình mà gật gù.

" Có thú hoạch đó"

Takeshi phóng đi, lao thẳng về phía con Wyvern trong cơn tức giận như mất lý trí, mọi suy nghĩ trong đầu cậu lúc này chỉ là phải giết con Wyvern đó bằng được, và không hề nghĩ thoonh suốt.

Cả cơ thể con Wyvern bị đè ở phía dưới, đầu nó cũng bị đè, nhưng vẫn quay lại về phía Takeshi. Cơ thể lớn khiến đầu nó không bị đè hoàn toà và nó vẫn có thể mở miệng ra.

Nó mở miệng ra và gồng sức, bụng nó sôi lên sùng sục và phun ra luồng khí nóng khủng khiếp hướng về phía Takeshi đang được cơ thể bao quanh một nguồn năng lượng màu cam dày đặc.

Sức nóng khủng khiến hất văng Takeshi đi, Kazuka cũng đứng trong phạm vi của cú thổi khí nóng ấy. Kazuka va vào người Takeshi.

Sức nóng khủng khiếp bào mòn lớn năng lượng bao quanh họ, cả hai bay đi và dính vào vách tường cơ thể nóng khủng khiếp, da đang có dấu hiệu của bỏng, đỏ lên. Takeshi và Kazuka không kêu la, cả hai cắn răng chịu đựng trước luồng khí sắp hấp hai người họ chín.

Sói bụi bay mù mịt, không khí nóng ập thẳng lên phía trên nơi lão sói đang đứng ở rìa hố.

Lão sói ở trên liền kèo sợi xích. Một loạt cơ quan ẩn kéo căng sợi xích lên, con Wyvern liền nhận ra.

Cơ thể nó bị kéo đi, rút người ra khỏi mảng đá lớn, con Wyvern bị kéo vào bên trong hướng về phía Kazuka và Takeshi.

Hai người họ đang nằm dưới đất bất tỉnh và ngay cạnh cửa hang nhốt con Wyvern, nhưng tiếng gầm gừ vẫn còn vang như để đe doạ những tên nhóc.

Lão sói liền nhảy xuống dưới và thở dài.

" Bọn nhóc này phế thật, đánh nhanh quá đó, xem còn chưa vui mà"

Vài ngày sau, Kazuka và Takeshi đang nằm chung trên giường cùng nhau trong nhà, cơ thể được băng bó kín toàn thân bỏi vải trắng, cả hai cùng mở mắt lớn và bật dậy. Như thể họ vừa mơ một cơn ác mộng, ánh mắt cả hai hoang mang hiện rõ.

Nhưhiểu ý nhau, cả hai đồng thanh và chạy ra bên ngoài.

" Airi"

Airi đã đứng ở bên ngoài và ôm củi, cô để chúng lại một đống. Bất ngờ Kazuka và Takeshi lao ra, nước mắt và nước mũi chảy liên tục, sự lo lắng đã không còn khi thấy Airi không bị làm sao.

" Airi, cậu có sao không?"

" Airi"

Thấy thấy vậy, Airi liền cầm một cành củi và gõ vào đầu cả hai.

" Ui da..."

" Các cậu lên cơn điên à, tôi có làm sao đâu mà khóc chứ?"

Cả hai đều đảo mắt về phía cánh tay của Airi. Takeshi chạy đến và cầm lấy tay Airi trong sự khó hiểu.

" Tay cậu? Bình thường à? Là mơ sao?"

Airi liền đỏ mặt, và đấm cho Takeshi một cái.

" Biến thái à?... Tôi không sao"

Lão sói từ đằng xa đi đến, giọng nói bình thản.

" Con bé không sao đâu"

Kazuka ngó đầu qua, có chút bất ngờ.

" Lão sói này"

" Con bé là ma cà rồng mà, đứt tay, đứt chân vẫn hồi phục lại bình thường thôi, các ngươi không phải lo"

Cả hai như được khai sáng thêm một chút về bộ lão rỗng và tối om của mình.

Kazuka:" Thật sao?"

Lão sói đứng trước mặt cả nhóm và chỉ về phía tay Airi.

" Thật, các ngươi nhìn tay con bé đi, con làm sao đâu chứ, nên là im lặng đi, ồn quá đó"

Kazuka " ồ" lên một tiếng.

Cậu vậy muốn hỏi lại cho chắc chắn.

" Vậy là ma cà rồng có khả năng hồi phục sao?"

Lão sói gật đầu nhẹ, kiên nhẫn giải thích.

" Đương nhiên, nó là công chúa ma cà rồng mà, nó hồi phục nhanh lắm. Nằm im vậy một phần vì đau, một phần cần tập trung cầm máu và hồi phục chứ, mọc tay ra đó. Có phải dễ đâu"

Kazuka và Takeshi liền thở phào nhẹ nhõm.

" Làm tôi cứ tưởng cậu chết chứ"

" Ừ, may ghê"

Lão sói chỉ tay ra chỗ đống lửa. Cả nhóm liền hướng ánh mắt theo nhìn.

" Được rồi, ra đây ngồi đi"

Cả ba lại ngồi xuống cùng lão sói. Lão sói ho lên một tiếng như bình thường.

" Có một chuyện nữa nè. Trong lúc Takeshi tức giận, nhóc đã thức tỉnh sức mạnh của mình rồi đó"

Takeshi bất ngờ, lấy tay chỉ vào chính mình, mắt cậu liếc nhìn xung quanh.

" Tôi á?"

Lão sói gật đầu.

" Là ngươi đó"

Takeshi nhìn vào lòng bàn tay mình, với vẻ trầm tư.

" Ừ nhỉ, giờ mới nhớ ra"

" Tôi không biết nữa, lúc đó tôi vô thức dùng thôi, giờ nhớ lại đúng là bất ngờ thật"

Kazuka với vẻ mặt bất ngờ, liền đứng bật dậy. Ánh mắt loé lên tia hứng thú.

" Thật sao? Cậu thức tỉnh cái gì vậy?"

Lão sói liền vẫy tay ra hiệu Kazuka ngồi xuống.

" Có vẻ nhóc Takeshi có khả năng sử dụng nguôn tố thổ"

Kazuka lại " ồ" lên.

" Vậy là điều khiển đất sao?"

Lão sói lại gật đầu.

" Đúng rồi, lần đánh này đúng là có thu hoạch cho nhóc Takeshi mà. Nhưng mà ta không phải là người dùng nguyên tố, cũng khá khó dậy ngươi, vậy thì ngươi thử đến thư viện xem"

Takeshi liền hỏi ngược lại:" Ở đây có thư viện sao?"

Lão sói:" Đương nhiên là có chứ, nơi nào chả có người học, nó cũng không phải thư viện cao sang gì, nhưng kiến thức cần thiết thì có đó. Ngươi đến đó đọc và mượn sách về đọc "

Takeshi liền gật đầu.

" Được, vậy mai tôi thử"

Kazuka mặt ủ rũ nhìn xuống dưới, ánh mắt có vẻ buồn. Lão sói cũng để ý điều thấy điều này.

" Nhóc buồn cái gì vậy Kazuka"

Kazuka vẫn vẻ mặt đấy, giọng nói hơi buồn và trầm nhẹ xuống.

" Mọi người đều có khả năng đặc biệt, vậy mà tôi lại không có gì"

Lão sói liền thở dài.

" Haizzz, nếu cho ngươi đánh một trận với nhóc Takeshi thì ngươi thắng chắc, ngươi vẫn mạnh còn gì"

" Nhưng mà tôi không có gì đặc biệt"

Takeshi liền đưa ánh mắt qua, giọng nói vui vẻ động viên.

" Đừng buồn mà Kazuka, cậu vẫn mạnh lên thôi mà"

Giọng nói lão sói liền thay đổi giọng, nó trầm hơn. Ánh mắt mang theo thứ gì đó xa xăm.

" Ai mà biết lúc nào ngươi khám phá ra năng lực đặc biệt của mình chứ. Mà ngươi cũng cần biết, năng lực đặc biệt là tùy người, nhưng có những cái không phải là điều tốt đẹp gì đâu. Ngươi lên tự hào là người bình thường mới phải"

Mặc dù khả năng đặc biệt thường sẽ bẩm sinh có, nhưng đôi khi không khám phá nó cũng tốt đó.

Kazuka tự trấn tĩnh lại bản thân, rồi ngẩn đầu lên quay qua phía lão sói và hỏi:

" Vậy ông nghĩ tôi sẽ có không?"

Lão sói lắc đầu nhẹ.

" Cái đó ta không biết, nó là tùy người thôi"

" Thế giới này có hai loại người, một là loại người không có bất kì thứ gì và phải cố gắng hết sức để đuổi kịp kẻ khác mà không một khả năng đặc biệt. Chỉ cố gắng theo cách thông thường, chiếc đấu theo cách thông thường, và làm mọi thứ với năng lượng theo cách thông thường. Và rồi, khi đến một mức nào đó, một mức có thể nói là rất mạnh, họ sẽ nhìn lại. Mới thấy được, không có gì, chính là khả năng đặc biệt"

" Được tận hưởng quá khứ của mình với một cuộc hành trình dài. Tuy ta chưa đi đến mức, được gọi là mạnh của nhân tộc. Nhưng cách nhật kí của những kẻ đi trước đều nói vậy"

" Còn thứ hai, là những kẻ khi sinh ra, đã có tài năng đặc biệt. Và cố gắng..."

" Có tài năng không có nghĩa là lười biếng, mà họ chỉ đơn giản là điểm xuất phát khác những kẻ không có tài năng thôi"

Lão sói đánh ánh mắt qua phía Takeshi và chỉ tay vào cậu.

" Ví dụ như nhóc Takeshi này, nhóc có khả năng đặc biệt là thổ nguyên tố, có thể nói là may mắn hơn cả nghìn người ngoài kia. Thay vì phải tập trung vào luyện cách chiến đấu và điều khiển năng lượng tốt hơn"

" Giờ đây, nhóc phải làm cả hai và luyện tập luôn khả năng điều khiển thổ nguyên tố của mình"

Lão soi ho lên một tiếng và nói tiếp:

" Nói chung ý ta muốn nói là, có khả năng đặc biệt là một lợi thế lớn trong bất kì thứ gì, nhưng cũng giống như bao kẻ không có gì thì vẫn phải cố gắng"

" Để hình dung dễ hiểu hơn, ta lấy vị dụ có một thằng nhóc có khả năng điều khiển lửa, nó dùng khả năng ấy để đi bắt nạt những đứa trẻ trong làng. Nhưng vài năm sau, hắn vẫn nguy hiểm với khả năng của mình. Nhưng những đám trẻ trong làng không có khả năng gì lại tập luyện rất nhanh, vì đơn giản nó không có gì đặc biệt và không có một rắc rối"

Cả ba ngồi im, khuôn mặt cạn lời nhìn lão sói.

Lão sói kể xong liền liếc nhìn cả ba, ánh mắt chán nản nhìn vào ông.

" Gì vậy? Các ngươi có vấn đề gì sao?"

Kazuka với giọng nói mỉa mai:

" Ông giải thích đoạn đầu là bọn tôi hiểu rồi, cần gì giải thích thêm. Ông kể chuyện nhạt quá đó"

Lão sói mắt giật liên hồi với sự khó chịu, liền quay người và nhảy đi.

-" Ta đã cất công kể cho còn chê. Mấy đứa nhóc con khốn kiếp"

" Thôi ta đi đây, tạm biệt"

-" Ví dụ như ta này, ta cũng không rõ. Nhưng ta cảm nhận được mọi thứ mình làm không bao giờ được nhất cả. Nếu không nhờ một chút mưu, thì ta sẽ chả có một cái gì đứng trên tất cả"

-" Khả năng của ta là cái gì cũng biết, nhưng...mỗi thứ lại chỉ biết một ít, và chả ra đâu vào với đâu cả"

Đi được một đoạn. Lão sói với vẻ suy tư, sự lưỡng lự hiện ra trong ánh mắt. Lão bước chậm lại dần.

" Khốn kiếp, có nên bảo thằng nhóc thử hấp thụ năng lượng đen không nhỉ, nhưng nếu hấp thụ thật thì khả năng cuộc sống của nó không còn bình thường nữa. Nhưng nhỡ đâu, một ngày nào đó, nếu nó biết mình không phải người thì sao nhỉ? Mà còn là kẻ thù truyền kiếp của con người thì ai sẽ chấp nhận chứ? Khuốn kiếp"

" Mình vẫn rất nghi ngờ, tại vì quỷ rất nhiều loại phong ấn hay kết giới. Có thể thằng nhóc Kazuka này cũng bị một thứ gì đó khiến nó chậm phát triển hơn, có thể bọn chúng làm vậy để không một ai nghi ngờ về con của bọn chúng"

" Điều này rất có thể. Tại vì khi bắt hai bọn chúng, đứa con đã biến mất, và bọn chúng cũng tự xoá kí ức của mình về đứa con mới sinh đó rồi, dẫn đến tộc quỷ không thể tìm ra thông tin đứa bé đó"

" Vậy thì mình suy đoán khả năng là chính xác rồi"

Lão sói liền nhếch mép cười.

" Đúng là thú vị mà, vậy có thể con mắt của Hiroshi là đường dẫn và đáng ra lão đã chết trong trận chiến nhưng được hắn tha mạng và có một lời hứa gì đó. Đứa bé đó đã được gửi đến chỗ lão Hiroshi đó và hắn đã chăm sóc thằng nhóc này"

" Có một đồ đệ như vậy đúng là sẽ rất thú vị đây. Đây đúng là lần thu nhận đồ đệ thú vị nhất trong đời mình mà"

Lão sói lại lắc đầu lia lịa để quay về vấn đề nghiêm trọng mà mình đang suy nghĩ.

" Nhưng cái vấn đề hiện tại vẫn là có nên để thằng nhóc đó hấp thụ năng lượng đen thử xem sao không, nếu được thì suy đoán của mình là đúng, nhưng năng lượng của một con quỷ thì ai lại không biết chứ, như vậy có thể cuộc hành trình của thằng nhóc sẽ không thể tiếp diễn và phải dừng lại ngay khi chưa bắt đầu"

" Nhưng nếu không thử, thằng bé không thể chuẩn bị tâm lí, và mai sau thằng bé biết, nó không được đón nhận tại nơi này thì cũng không ổn, nó sẽ phải chiến đấu nội tâm mình"

Lão sói liền cắn răng.

" Khốn kiếp, cái tình thế chế tiệt gì đây, nhóc cũng khá khổ đó Kazuka, nhưng ta nghĩ nên phó mặc cho số phận thôi, đến lúc ngươi biết, thì mấy hai đứa nhóc kia cũng không bỏ ngươi đâu, câu trả lời kia chắc chắn sẽ chính xác"

" Hừ, không phải tự nhiên mà ta từng là nhà chiến lược nguy hiểm nhất mà hoàng gia từng sản sinh ra đâu"

Rồi vẻ mặt lão có chút trùng xuống, giọng nói như thể không chắc những gì mình vừa tự khen mình.

" hoặc chắc là vậy"

Lão lại gạt quá khứ đi và suy nghĩ tiếp.

" Giờ nghĩ lại việc một con quỷ với bảy sừng, là kẻ mạnh nhất tộc lại để cho một kẻ sống sót mà không hề biết là thấy khá đáng nghi rồi, hồi đó mình nghi ngờ là không sai mà"

More Chapters