Ficool

Hệ Thống Quần Hùng Online

Linh_Tran_8756
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
19
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1 – Loạn thế khai mở

Ta là Phong Vân.Hai mươi ba tuổi, kẻ tầm thường trong nhân gian nay. Ban ngày sống lay lắt giữa công việc vô vị, đêm đến say mê duy nhất một thú: Tam Quốc.

Từ thuở thiếu niên, ta đã ngồi trước màn hình máy tính, đắm mình trong những trận đánh của hàng ngàn quân mã. Ta thuộc từng địa danh, từng tướng quân, từng mưu kế. Trong trò chơi, ta đã cầm quân Quan Vũ chém năm tướng, đưa Tào Tháo phá Viên Thiệu, dựng nên trăm vạn chiến công. Nhưng than ôi, đó chỉ là thế giới ảo, nơi máu chỉ là vạch đỏ trên màn hình, nơi cái chết chỉ là con số "HP = 0".

Đêm ấy, trời mưa phùn, tiếng sấm xa xa vọng lại. Ta vẫn ngồi trước máy tính, mắt rực lên theo từng trận đánh trong "Tam Quốc Chiến Lược Online".

Bỗng, màn hình lóe sáng. Một dòng chữ như khắc bằng sắt nguội hiện ra:

[Kích hoạt máy chủ: Thực Tế Tam Quốc]Người chơi: Phong VânChế độ: Sinh tồn – Dựng nghiệpChuẩn bị xuyên dịch…

Ta chưa kịp kêu lên thì ánh sáng trắng đã nuốt trọn cả người.

Khi mở mắt, mùi tanh nồng xộc thẳng vào cổ họng. Đất rung dưới chân. Tai ta ù đi bởi tiếng trống trận, tiếng gào giết, tiếng kim loại va chát chúa.

Trước mắt, trời đỏ như máu.Khắp nơi, những kẻ đầu quấn khăn vàng, tay vung đao gậy, gào vang:

"Thiên công hoàng hoàng! Thế đạo bất công! Giết sạch quan binh!"

Một biển người, loạn cuồng như sóng dữ.

Ta nhìn xuống tay mình – không còn bàn phím chuột. Thay vào đó là một cây giáo gãy, áo giáp sứt sẹo, thân mình loạng choạng. Máu từ một tử thi bên cạnh chảy loang ra, nóng rực dưới chân.

"Giết!" – một tiếng thét ngay sau lưng.

Ta ngoảnh lại, một tên giặc vung đại đao bổ xuống.

Soạt!Ta vội đưa giáo lên đỡ. Tiếng sắt chát chúa, toàn thân tê dại, cánh tay run bần bật. Đao trượt xuống vai, áo giáp rách toạc, máu rịn ra. Ta hét lớn, lùi lại, tim đập dồn dập như muốn nổ tung.

Ngay khoảnh khắc ấy, một bảng sáng hiện ra trước mắt, tựa như thiên thư khắc vào không trung:

[Hệ Thống Quần Hùng Online]Vai trò: Lính quèn – binh sĩ hạng thấpMục tiêu: Sống sót trong loạn thế

Nhiệm vụ sơ khởi:– Trụ vững qua một trận Khăn Vàng– Thưởng: +100 kinh nghiệm

Ta chết lặng. Đây… chẳng phải là giao diện quen thuộc của game sao? Nhưng máu trước mặt không phải con số "HP", mà là mùi tanh xộc lên ói nghẹn, là thân người nằm bất động, mắt mở trừng trừng.

Không, đây không còn là trò chơi. Đây là sinh tử thật sự.

Ta nghiến răng, tay siết chặt cán giáo. Trong ký ức game, ta đã học qua chiêu "Thương Phong" – cơ bản nhất trong thương pháp. Lúc này, bản năng và trí nhớ hòa làm một. Ta bước lên nửa nhịp, đâm thẳng.

Phập!Mũi giáo gãy vẫn đủ xuyên bụng tên giặc. Máu phun nóng hổi, văng tung tóe đầy mặt. Hắn gào lên, ngã sập xuống.

Bảng sáng lóe lên:

[Địch thủ hạ gục]+20 kinh nghiệmMở kỹ năng: Thương Phong Lv1

Một luồng khí nóng chạy khắp gân cốt, tay ta bỗng nhẹ bẫng, như cây thương trong tay trở thành một phần của cơ thể.

Ta run rẩy thở, nhìn bàn tay nhuộm đỏ máu. Lần đầu tiên trong đời, ta giết người.

Tiếng hét, tiếng khóc vang vọng bốn bề. Ta gạt máu, ngẩng lên. Giữa biển người, ta thấy một tiểu tướng mặc giáp bạc, tay cầm trường kiếm, đang bị vây bởi năm sáu giặc Khăn Vàng. Hắn chém giết cuồng nộ, nhưng hơi thở đã loạng choạng.

Bảng sáng lại hiện:

[Nhiệm vụ ẩn]Cứu tiểu tướng khỏi vòng vâyThưởng: +200 kinh nghiệm | Mở kỹ năngCơ hội kết giao tướng sĩ

Tim ta đập dữ dội. Nếu đây là game, ta biết rõ: đây là nhiệm vụ ẩn khởi đầu – nơi nhân vật có thể kết bạn với tướng sĩ mạnh. Nhưng đây là đời thật. Thất bại không phải "restart", mà là cái chết.

Nhưng nếu không dấn thân, ta sẽ chỉ là cỏ rác trong loạn thế.

Ta hét vang, lao tới. Cây thương vạch thành vòng sáng, đâm gục một tên, quét ngã một tên. Máu phun mù mịt.

Tiểu tướng kia ngạc nhiên, mắt sáng lên."Huynh đệ! Cùng ta chém giết!"

Chúng ta lưng tựa lưng, một kiếm một thương, chống trả vòng vây. Tiếng thép va nhau chan chát, máu nhuộm đỏ cả đất. Ta đâm, hắn chém, máu nóng rát mặt, nhưng chân không dừng.

Khi tên cuối cùng ngã xuống, ta thở dốc, ngực đau như muốn vỡ.

Bảng sáng lóe rực:

[Nhiệm vụ ẩn hoàn thành]+200 kinh nghiệmMở kỹ năng: Liên Kích Lv1Tiểu tướng "Mã Vũ" – thiện cảm +50

Tiểu tướng ôm vai ta, mắt sáng như sao:"Ta là Mã Vũ. Hôm nay nếu còn sống, từ nay ta xin theo ngươi!"

Ta đứng giữa chiến trường, máu chảy thành sông, xác người la liệt. Lửa cháy ngùn ngụt, khói đen nghẹt thở. Trước mắt, trời đất đảo điên.

Trong game, giết người là con số. Nơi đây, đó là tiếng kêu xé ruột, mùi máu tanh nghẹn ngực, cái chết vô phương cứu vãn.

Than ôi, một kẻ nghiện game bị ném vào loạn thế.Một thương run rẩy, nay thành mũi giáo mở đầu.Một lính quèn, nay thành hạt mầm của Quần Hùng.

Ta ngẩng đầu nhìn cờ vàng dậy trời, bàn tay siết chặt cán thương, thì thầm:"Được thôi… Tam Quốc. Từ nay, để xem, một kẻ như ta có thể viết nên trang sử mới hay không."

Khói lửa vẫn chưa tàn.Ta và Mã Vũ đứng giữa biển xác, hơi thở nặng nhọc như vừa thoát khỏi miệng cọp. Nhưng chiến trường há có để người ta yên?

Tiếng trống trận dồn dập, tiếng hò reo lại vọng tới. Từ xa, một toán Khăn Vàng đông đến hàng trăm, lửa đuốc chập chờn như sóng ma quỷ.

Mã Vũ nghiến răng, thở gấp:"Bọn chúng đông quá! Nếu ở nguyên đây, tất sẽ bị nuốt chửng!"

Ta run bần bật, cánh tay cứng đờ vì mỏi. Trong game, sau một trận chiến có thể hồi phục máu, nghỉ một ván, ăn chút vật phẩm. Nhưng nay, cánh tay rã rời, phổi như lửa đốt, mắt hoa lên từng nhịp.

Bảng sáng lại hiện ra:

[Cảnh báo]Sinh mệnh: 62%Khí lực: 35%

Khuyến nghị: Tạm rút lui, tìm chỗ ẩn nấp.

Tim ta thắt lại. Trong game, lời nhắc này chỉ là cơ chế, nhưng nay, nó vang lên như tiếng phán quyết.

"Đi! Nếu không, cả hai ta sẽ thành xác trong biển lửa này!" – ta hét lên.

Mã Vũ gật mạnh, nắm chặt kiếm, chúng ta cùng xông về phía rừng lau gần đó. Đằng sau, tiếng hò hét đuổi theo, tên bay vù vù, mũi tên cắm phập xuống đất sát bên chân.

Ta quay đầu, thương gãy vung ra sau. Một tên giặc lao tới, ngã gục. Máu phụt lên, nóng rát trên mặt. Hơi thở ta nghẹn lại.

"Huynh đệ! Nhanh!" – Mã Vũ kéo tay ta, cả hai lăn xuống một khe đất nhỏ, cỏ lau che phủ.

Chúng ta ôm ngực, thở dốc, mồ hôi lẫn máu chảy ròng. Xung quanh, tiếng giặc gào, đuốc lóe sáng, lùng sục khắp nơi.

Mùi máu tanh, mùi cỏ khô cháy khét, mùi đất ẩm ngai ngái… tất cả dội vào mũi, khiến ta muốn nôn.

Đây… không phải trò chơi. Đây là địa ngục thật sự.

Trong bóng tối, tim ta đập thình thịch. Bàn tay vẫn run, tưởng như còn cảm giác cây thương xuyên bụng người.

Trong đầu vang lên giọng thì thầm: Ta đã giết người. Giết thật sự. Không còn là điểm kinh nghiệm, không còn là con số. Đó là sinh mạng. Đó là tiếng gào cuối cùng.

Ta chợt nghĩ: Nếu ta chết, ta sẽ biến mất thật sao? Hay sẽ trở về căn phòng cũ, tỉnh dậy như chưa từng có gì xảy ra?

Nhưng trong lòng lại bật lên một giọng khác: Không. Nếu chết, chính là vĩnh viễn. Tam Quốc nay không còn là game, mà là số mệnh.

Than ôi, một kẻ nghiện trò chơi nay bị ném vào chính lịch sử ấy.Liệu có phải trời đất trêu ngươi?

Bên cạnh, Mã Vũ thì thào, mắt đỏ ngầu:"Phong Vân, ta đã thấy ngươi liều chết cứu ta. Nếu không có ngươi, ta đã thành xác giữa vòng vây. Từ nay, dẫu lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng theo ngươi!"

Ta nhìn hắn – một tiểu tướng trẻ, máu dính đầy người, mắt rực lửa. Trong khoảnh khắc, ta bỗng thấy lòng ấm lại.

Trước mắt ta, không còn là "NPC" trong trò chơi, mà là một con người thật, bằng máu, bằng niềm tin.

Ta gật mạnh:"Được! Nếu đã cùng nhau sống sót hôm nay, thì từ nay, ngươi là huynh đệ của ta."

Hệ thống khẽ lóe sáng:

[Liên kết nhân vật]Mã Vũ – trung thành: Sơ khởiHiệu ứng: Khi chiến cùng, tinh thần +10%

Lời bình

Than ôi, trong loạn thế, cái chết chỉ là hơi thở mong manh. Nhưng cũng chính nơi biển máu, người ta mới tìm được tình nghĩa huynh đệ.Nếu chẳng có đêm này, hẳn tên tuổi Mã Vũ sẽ chìm lẫn giữa hàng vạn quân tử trận, chẳng bao giờ bước vào sử sách. Nhưng vì một lời thề, một cái bắt tay, mà vận mệnh đã đổi.

Tiếng trống trận lại vang vọng. Từ xa, ánh lửa lớn hơn, hò reo càng dồn dập. Đám Khăn Vàng dường như đang dồn cả vào thôn gần đó.

Mã Vũ chấn động:"Cha mẹ ta… dân làng…! Nếu bọn chúng tràn vào, tất cả sẽ thành tro bụi!"

Ta thở gấp, tay run.Bảng sáng lóe rực:

[Nhiệm vụ nhánh]Cứu dân thôn khỏi tàn sátThưởng: +300 kinh nghiệm | Thiện cảm dân +20 | Cơ hội gặp nhân vật đặc biệt

Tim ta nện mạnh. Đây là thử thách thật sự.Không còn là chiến đấu để sống, mà là chiến đấu để cứu người.

Ta nghiến răng, siết chặt cán thương, nhìn thẳng vào Mã Vũ:"Đi! Nếu ta đã không phải giặc, thì phải là người cứu. Dù chết, cũng không thể quay lưng."

Chúng ta lao đi. Khói lửa rực trời. Khi tới nơi, ngôi thôn đã hóa địa ngục.

Nhà tranh bốc cháy, mái rơm sụp đổ. Dân lành chạy loạn, tiếng trẻ con khóc gào, tiếng phụ nữ thét lên, tiếng già yếu van xin. Giặc Khăn Vàng hò hét, đuốc vung loạn, máu người phun đỏ đất.

Ta siết cán thương, ngực nghẹn lại. Mã Vũ rống to:"Cha! Mẹ!" rồi xông thẳng vào biển lửa.

Ta hét: "Dừng lại! Nếu ngươi chết, ai cứu dân?"

Nhưng tiếng khóc than đã át cả lời ta.

Bảng sáng lóe rực:

[Kích hoạt nhiệm vụ nhánh]Yêu cầu: Giữ được ít nhất 50 dân trong thôn sống sótThời hạn: Trước khi thôn bị đốt sạchThưởng: +300 kinh nghiệm | Thiện cảm dân +20 | Cơ hội gặp nhân vật đặc biệt

Tim ta như sắt đập trong ngực. Đây chính là sóng thử thách thứ hai.

Ta hít sâu, hét lớn:"Dân chúng! Theo ta! Tụ lại sau rừng lau!"

Một vài người hoảng loạn, ngơ ngác nhìn ta. Giữa biển máu, ai tin lời một kẻ xa lạ? Nhưng Mã Vũ lúc này quay lại, gào vang:"Nghe theo huynh đệ ta! Ai muốn sống, theo hắn!"

Nghe giọng một tướng trẻ, dân mới rụt rè chạy theo.

Đám giặc Khăn Vàng phát hiện, gào thét lao tới. Ta dựng thương ngang, quát to:"Mã Vũ! Dựng hàng! Ba nhịp một đâm!"

Thương đồng loạt vung. Phập – phập – phập!Một nhịp, một tên gục.Hai nhịp, lại một tên ngã.Máu phun, tiếng kêu thất thanh.

Hệ thống lóe sáng:

[Liên Thương Tiểu Trận Lv1 – duy trì]Hiệu ứng: Công kích theo nhịp +25%

Dân binh vốn tay run, nay thấy đâm trúng địch, mắt rực lên. Tiếng hô theo nhịp:"Đâm! Đâm! Đâm!"Dần dần, cả bọn thành một hàng thương kiên cố.

Giữa khói lửa, ta thấy một người áo vải, gương mặt lem tro, nhưng mắt sáng tựa sao. Ông đang dìu một cụ già, suýt bị giặc chém.

Ta lao tới, thương vung, hạ hai tên giặc. Người ấy nhìn ta, khẽ gật đầu."Các hạ… không giống lính thường. Đánh như có pháp, dẫn người như có mưu."

Ta thở dốc, đáp: "Chỉ là liều mạng. Còn ngài là ai?"

Người ấy khẽ cười, giữa biển lửa mà vẫn ung dung:"Ta là Trình Dục. Từng dâng kế lên Viên Thiệu, nhưng kẻ kia tai to mặt lớn, không biết dùng người. Ta định bỏ mình trong loạn này. Không ngờ nay gặp các hạ, mới thấy trời đất chưa dứt lòng nhân."

Hệ thống sáng rực:

[Nhân vật đặc biệt xuất hiện: Trình Dục]Điều kiện chiêu mộ: Cứu dân, không bỏ chạyThiện cảm khởi đầu: +60

Dưới sự dẫn dắt của chúng ta, dân lành lũ lượt thoát khỏi thôn, hơn một trăm người tụ lại dưới chân núi. Xác giặc ngổn ngang, khói lửa dậy trời.

Mã Vũ tìm thấy cha mẹ, ôm chặt mà khóc nghẹn. Nhiều người khác quỳ xuống, hướng về ta và Mã Vũ, lạy tạ rối rít.

Ta đứng lặng, tim vừa đau vừa nóng. Trong game, "cứu dân" chỉ là một nhiệm vụ. Nhưng nay, mỗi gương mặt trước mắt đều là người thật, máu thịt thật, nước mắt thật.

Trình Dục bước đến, ánh mắt trầm như đá:"Phong Vân, ngươi có nghĩa, có dũng. Nhưng thế chưa đủ. Dân theo ngươi, ngươi phải nuôi họ, giữ họ, dựng một chỗ cho họ sống. Nếu không, ngươi cũng chỉ là giặc cỏ."

Lời ấy như gươm mài trong tim.

Bảng sáng lóe:

[Nhiệm vụ chính tuyến mở]Xây dựng căn cứ sơ khởiYêu cầu: ≥100 dân binh, lương đủ 3 ngày, nơi trú an toànThưởng: +500 kinh nghiệm | Mở chức năng "Xây dựng – Tuyển mộ"

Đêm đó, chúng ta trú dưới chân núi, ánh lửa bập bùng. Ta cắm thương xuống đất, nhìn quanh gương mặt gầy gò mà sáng rực hy vọng.

Ta nói, giọng run mà dõng dạc:"Các ngươi theo ta, không phải để làm giặc. Ta thề, dựng một nơi an toàn, một ngọn cờ nghĩa, để từ nay không ai còn bị đốt nhà, giết người vô nghĩa. Dù chết, ta cũng giữ lời."

Mã Vũ vung kiếm, hét vang:"Ta tin! Từ nay nguyện theo Phong Vân!"

Trình Dục chắp tay, ánh mắt sáng:"Nếu ngươi giữ chữ tín, ta dốc hết trí. Từ nay, Trình Dục xin phò Quần Hùng."

Dân chúng quỳ xuống, đồng thanh:"Nguyện theo đại ca!"

Lời bình sử ký

Than ôi, một đêm biển lửa, khởi đầu một ngọn cờ mới.Nếu chẳng có đêm ấy, hẳn tên Phong Vân cũng như trăm ngàn binh sĩ, chết chìm trong loạn. Nhưng vì một bước liều, một lời thề, mà từ đây, sử sách sẽ ghi thêm một thế lực.

Ta ngẩng đầu nhìn trời đêm, sao thưa như mắt thần. Trong lòng vang lên tiếng thì thầm:"Từ nay, Tam Quốc không chỉ còn ba. Sẽ có thêm một cờ, tên là Quần Hùng."

Phía xa, tiếng trống trận vẫn rền rĩ. Loạn thế chưa hề kết thúc – mà chỉ mới bắt đầu.