Ficool

Chapter 5 - Chương 5: Nguyên Khí

"Thân thể ngươi hiện tại rất yếu, cần phải rèn luyện nhiều hơn!" Sau khi Trần Uyển bái Xích Quân làm sư phụ, lão hài lòng nhưng lại hơi thất vọng về dáng người của A Ngốc.

"Như thế này đi, bắt đầu từ hôm nay ngươi phải chạy bộ đủ một ngàn vòng, leo lên những dãy núi phía trước! Đảm bảo cơ thể ngươi đạt điều kiện đầu tiên khi bắtvđầu con đường tu luyện, hiểu chưa A Ngốc?"

"Vâng, sư phụ! Ta sẽ cố gắng." Tất nhiên A Ngốc không chút phản đối nào cả.

Hắn cũng nhanh chóng sắp xếp mọi thứ rồi bắt đầu hành trình luyện tập gian khổ, hắn không hề than vãn hay kêu ca gì cả.

Với tướng tá như hắn mà leo núi đầu tiên chắc chắn là không được rồi, chính vì vậy mà hắn chọn chạy bộ trước. Một ngày phải đạt đủ một ngàn vòng quanh khu rừng, nếu không đạt thì sẽ bị phạt tăng thêm gấp đôi. Chính vì vậy mà hắn phải cố gắng hết sức, đạt được bước đầu về thể lực tu luyện.

Ở con đường món khu rừng, một bóng người ốm yếu nhỏ con đang ra sức chạy ở bên trong. Tốc độ hắn không nhanh, nhưng dường như đã đến cực hạn của hắn rồi! Tính đến bây giờ hắn đã chạy được khoảng mười vòng, mà số vòng phải là một ngàn, quả là khó khăn chồng chất khó khăn.

"Không ổn rồi, cứ cái đà này chắc chắn không thể đủ một ngàn vòng trong một ngày được!" Trần Uyển thở hồng hộc như con trâu nói không ra tiếng, hiện tại hắn mới chỉ chạy được năm mười vòng, mà thời gian đã sang buổi chiều rồi!

Hắn đành phải gồng chút sức lực cuối cùng mà lao đi, tốc độ lúc đầu được đẩy cao nhanh chóng, nhưng càng về sau lại càng chậm chạp!

Ngay lúc A Ngốc đuối sức sắp ngã khuỵu xuống, từ bên trong bụi rậm xuất hiện một đầu Nguyên thú to tướng chui ra, thân hình to khoảng mười trượng, cặp mắt nó nhìn A Ngốc như muốn ăn tươi vậy, đầu nó có một chiếc sừng nhọm hoắt hướng ra phía trước, bốn chân nó lộ ra vuốt săc như lưỡi kiếm vậy.

Trần Uyển hoảng sợ lui lại, thế nhưng đầu nguyên thú kia dường như không muốn tha cho A Ngốc nên chỉ động tấn công, tiếng gầm đầu thú vang vọng khiến A Ngốc lập tức bỏ chạy nhanh chóng.

Nhìn lại tốc độ hắn vậy mà tăng nhanh gấp năm lần so với lúc trước, quả nhiên có thứ tác động thì sẽ kích phát tiềm lực thật sự của con người, đây lac thứ mà Xích Quân muốn thấy nhất.

Lúc này, thanh âm cầu cứu của A Ngốc phát ra toàn bộ khu rừng, đôi chân hắn vẫn là duy trì tốc độ nhanh về phía trước. Hiện tại hắn đã vừa mệt vừa đói rồi, nhưng mà vẫn không dám dừng lại dù chỉ là một chút, bởi vì phía sau hắn đang có một đầu nguyên thú đang truy đuổi không dứt, sơ sẩy một cái cũng có thể mất đi cái mạng nhỏ này.

Khu rừng dần tối hơn rất nhiều, lúc này Xích Quân mới ra tay trảm diệt đầu nguyên thú cấp 1 kia, và sẵn tiện để cho A Ngốc làm bữa tối luôn.

"Sư phụ, mời ngài!" Trần Uyển cũng có một chút khả năng nấu ăn, đầu nguyên thú truy đuổi hắn cả ngày hôm nay đã bị nướng đến thơm ngào ngạt, hắn bẻ một phần đùi to lớn đưa tới Xích Quân.

"Hôm nay ngươi luyện tập cũng tệ!" Xích Quân gật đầu nhận lấy, hắn cắn một miếng lớn nhai nuốt hài lòng nói.

"Sư phụ, khi nào ta mới có thể bắt đầu tu luyện như người!" Trần Uyển cũng bẻ một cái đùi tiến tới gần Xích Quân lên tiếng hỏi.

"Cứ từ từ, không cần phải vội!" Xích Quân lại không hề nói rõ chút nào.

"Bây giờ ngươi hãy ngồi yên như vậy, tập trung tinh thần để hơi thở ổn định hơn." Sau khi ăn uống xong, Xích Quân lại tiếp tục chỉ bảo hắn luyện tập tiếp, hiện tại thời hian này khá tốt để giúp A Ngốc có thể khai mở kinh mạch để tu luyện.

A Ngốc cũng không dị nghị chút nào mà làm theo, hắn ngồi xếp bằng lại bắt đầu trạng thái thiền định, hai mắt nhắm hờ lại rồi tập trung tinh thần, hơi thở hắn cũng dần đi vào quỹ đạo bình ổn. Xích Quân thấy như vậy cũng hài lòng, nhưng hắn lại nghe được tiếng ngáy ngủ từ đâu đó phát ra, nhìn lại thì không biết tên A Ngốc nó ngủ từ bao giờ nữa.

"Cái tên này, thật là…" Xích Quân cũng không biết phàn nàn sao nữa.

Mặc dù A Ngốc ngủ say, thế nhưng một nửa đại não hắn vẫn đang hoạt động tập trung điều khiến tinh thần, đây là khả năng đặc biệt hắn sở hữu được.

,………

Thời gian dần trôi qua từng ngày, sáng rồi lại tối luân phiên chuyển đổi.

Trầm Uyển không ngừng ra sức rèn luyện để thân thể cường tráng, sở hữu sức mạnh hơn lúc trước rất nhiều! Lúc trước phải mất một ngày hắn mới chạy đủ một ngàn vòng quanh khu rừng, nhưng bây giờ hắn chỉ mất một buổi là chạy đủ vòng. Ngoài ra, hắn cũng leo nhiều ngọn núi hung hiểm cao chót vót, nhiều lần ngã xuống suýt nữa là chết, tuy nhiên sau bao lần cố gắng thì hắn cũng làm được tất cả.

"Ừm, không tệ chút nào!" Lúc này, Xích Quân mới nhìn thân hình Trần Uyển không khỏi ngạc nhiên và hài lòng, hắn gật đầu hài lòng cười lớn.

"Sư phụ, tiếp theo ta sẽ làm gì tiếp theo?"

Phía trước mặt Xích Quân, một thiếu niên chừng 16 tuổi có thân hình vạm vỡ, cường tráng, dáng người cao cao có nước da ngăm đen, đây chính là kết quả sau bốn tháng khổ luyện ròng rã. A Ngốc bây giờ không còn vẻ yếu ớt gầy gờ nữa, mà bây giờ là thiếu niên sở hữu thân thể vạm vỡ cứng rắn.

"Không vội, đưa tay trái của ngươi ra ta kiểm tra xem sao?" Xích Quân lại không vội giải thích mà kêu A Ngốc đưa tay cho hắn kiểm tra.

Trần Uyển cũng không nghi ngờ gì mà đưa tay ra, Xích Quân kiểm tra một hồi lâu, ánh mắt hắn lúc nhìn nơi khác, lúc lại hơi nheo lại nhìn về A Ngốc! "Tên tiểu tử này đã khai phá kinh mạch rồi sao?" Xích Quân thầm nghĩ trong lòng.

"Bây giờ ngươi đã có thể tu luyện được rồi!" Xích Quân lên tiếng, hiện tại A Ngốc có thể tiến hành tu luyện tiến vào cảnh giới đầu tiên gọi là Linh Mạch Cảnh.

"Thật sao sư phụ, tốt quá rồi!" Trần Uyển nghe được câu nói kia hơi sựng người bất ngờ, một lát sau hắn mới la hét nhảy dựng lên.

"Dạo gần đây ngươi có cảm nhận được cơ thể có điểm gì khác lạ hay không?" Xích Quân hơi nhíu mày hỏi thêm.

"Ta thường xuyên cảm nhận có dòng khí lưu mát lạnh thẩm thấu vào da thịt, nhiều lúc còn cảm nhận được luồng nhiệt vô hình nữa!" Trần Uyển suy nghĩ một chút rồi lên tiếng trả lời, đúng là từ một tháng trước cho tới nay hắn đều cảm nhận được như vậy, A Ngốc không biết diễn giải thế nào cho đúng cả.

"Quả nhiên,…" Xích Quân nghe xong không những không bất ngờ, ngược lại còn khẳng định dường như lão có suy nghĩ đúng vậy.

"Là sao sư phụ, có điều gì không đúng sao?" Trần Uyển hỏi.

"Ở một thế giới Phàm Trần chúng ta tồn tại một loại năng lượng gọi là Nguyên Khí, năng lượng này tồn tại trên khắp Cửu thiên châu và Chư Thiên vạn giới!

Nguyên khí là dạng khí lưu bản nguyên của thiên địa, sản sinh ra từ ngũ hành, hỗn độn thời sơ khai. Ngươi có thể cảm nhận được tức là đã có tư cách hấp thu Nguyên Khí, tiến hành gột rửa kinh mạch và xem như bước chân vào con đường tu luyện. Điều ngươi cần làm bây giờ phải khai mở ba mạch chính gồm, Ngọc Hành, Thiên Khuyết và Địa Xung. Khi ấy ngươi có thể hấp thu Nguyên khí trời đất, và sở hữu sức mạnh hơn phàm trần trước kia."

Xích Quân nói sơ qua về nguồn năng lượng chính mà con người, Yêu Tộc hay Yêu Thú đều cần hấp thu. Mà Nguyên khí thiên địa chính là thứ năng lượng mạnh mẽ, thuần tuý và thích hợp cho mọi nguyên tố nhất.

"Còn phải khai mở ba mạch Ngọc Hành, Thiên Khuyết và Địa Xung sao? Nhưng phải làm thế nào mới khai mở được vậy sư phụ?" Trần Uyển nghĩ mãi cũng không ra được cách thức vận hành của nó, chính vì vậy vẫn phải hỏi thêm.

"Ngọc Hành Mạch là chảy dọc cột sống lưng, bắt đầu từ xương cụt kéo dài tới sau gáy và chạm tới đỉnh đầu, đây là mạch tượng trưng Trục Thiên, đại diện cho ý chí và tinh thần tu luyện.

Thiên Khuyết Mạch là bắt đầu từ điểm Tâm Mạch (ngực) chạy lên Yết hầu, qua Ấn đường và kết nối với đỉnh đầu! Mạch này tượng trưng cho Thiên ý, thiên phú và linh căn.

Địa Xung Mạch là khởi từ bàn chân , chảy dọc hai chân qua đan điền ở bụng và kết thúc tại cột sống. Mạch địa tượng trung cho nền tảng căn cơ, thể chất, sức bền và sức chống chịu khi giao đấu.

Ngươi hãy ngồi ngay ngắn lại, ta sẽ hướng dẫn ngươi cách khai mở ba mạch này!"

More Chapters