Ficool

Chapter 4 - Chương 4: Sư Đồ.

Cả một đêm hôm đó, A Ngốc không ngừng dập đầu tứ phương chỉ mong Xích Quân hắn đồng ý dạy bảo hắn. Thế nhưng mà dường như nhiêu đó vẫn không đủ làm hắn lay chuyển, nhưng mà A Ngốc vẫn không hề từ bỏ.

Hắn dập đầu liên tục tới nỗi trán bị thương tổn nặng, máu chảy ra thấm cả mặt đất. A Ngốc mặc dù cảm thấy cơn đau nhói truyền đến, nhưng không hề quan tâm mà tiếp tục dập đầu.

"Cái tên này gọi là A Ngốc không hề sai biệt!" Xích Quân hắn cũng bất lực, mày khẽ nhíu lại không thể tưởng tượng nổi A Ngốc hắn lại làm tới mức này.

"Xích Quân tiền bối, mong người hãy dạy bảo cho ta!" Thanh âm thều thào yếu pứt của A Ngốc vang lên, khiến cho Xích Quân nghe được càng thêm khó xử hơn.

Cứ như vậy trong ba ngày liền, A Ngốc liên tịc dập đầu đến nỗi trán hắn đã thấm máu tươi chảy xuống toàn bộ khuôn mặt, toàn thân cũng tun rẩy vì đói bụng, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự quyết tâm của hắn không hề từ bỏ.

Xích Quân thấy như vậy cũng bất lực, hắn cũng đành phải xuất hiện trước mặt A Ngốc. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào A Ngốc nói: "Muốn ta dạy cho ngươi cũng được, nhưng trước hết ngươi phải vượt qua khảo nghiệm của ta!"

Nói xong hắn đưa năm tới mười cái bánh bao cho A Ngốc, trước hết nên để hắn hồi phục no bụng trước, sau đó mới bắt đàu khảo nghiệm xem ya chí hắn mạnh tới đâu.

"Da tạ Xích Quân tiền bối, đa tạ ngài!" A Ngốc nghe xong không khỏi vui mừng, đôi mắt đỏ hoe rơi ra mấy giọt nước mắt liên tục dập đầu đáp lời.

Sau đó hắn cũng mười cái bánh bao ngồi nhai ngấu nghiến, sức ăn cuat hắn quả thật khoẻ hơn rất nhiều người. Trong lúc ăn bánh bao, hắn cũng luôn nhìn tới thân ảnh Xích Quân không khỏi mỉm cười, bởi vì hắn sắp được một người dạy bảo.

Ăn uống no nê, A Ngốc chạy tới gần Xích Quân nở nụ cười tươi. Lần này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc khảo nghiệm rồi, dù có khó khăn tới đâu hắn cũng sẽ không bỏ cuộc.

"Rất tốt, muốn ta dạy bảo ngươi cũng không phải không được. Nhưng muốn để đích thân ta dạy bảo, ngươi cũng phải bộc lộ khả năng nào đó!" Ngừng một chút, Xích Quân lại tiếp tục nói: "khảo nghiệm đầu tiên, ngươi phải chặt gãy cây cổ thụ phía trước chỉ với ba nhát dao, không được nhiều hơn!"

"Cái… cái gì? Ba nhát dao chặt hạ cây cổ thụ kia sao?" A Ngốc nghe vậy không khỏi kinh dị, với sức của hắn thì mười nhát đã đốn hạ được hay chưa mà ngài ấy yêu cầu trong vòng ba nhát, đây là muốn làm khó hắn rồi.

"Sao hả, không dám sao?" Xích Quân thấy sắc mặt hắn như vậy cười giễu hỏi lại, miệng khẽ nhếch lên tỏ vẻ xem thường A Ngốc.

"Có gì mà không dám!" A Ngốc mặc dù hơi lo lắng, nhưng vì muốn chứng minh bản lãnh nên hắn cũng đáp lại.

Trong tay cầm lấy cây đao mà Xích Quân đưa cho hắn, A Ngốc hít sâu một hơi cố gắng giữ sự bình tĩnh tiến tới cây cổ thụ phía trước.

Quả thực thân cây to, ít nhất cũng phải bốn người ôm mới vừa được. A Ngốc vung thanh đao qua đầu, hắn dồn sức lực vào hai cánh tay rồi chém mạnh tới.

Thanh âm vang lên, vài chiếc lá cây rơi xuống, thế nhưng nơi thanh đao chém tới lại chỉ trầy xướt một chút, căn bản không thể hằn một vết sâu hoặc khe hở. Nhận ra điểm này, A Ngốc không khỏi lo lắng hơn, sắc mặt hắn đã tối sầm lại rất nhiều, nếu không thể đốn hạ cây cổ thụ trong vòng ba nhát đao thì Xích Quân tiề bối sẽ không dạy bảo.

"Không, nhất định ta sẽ làm được!" A Ngốc cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, sắc mặt càng thêm sự kiên nghị trước giờ khó có được.

Đột nhiên lúc này, phía trước mặt A Ngốc xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc, ngoài phụ thân và mẫu thân hắn ra còn có thể là ai cơ chứ.

Hai người họ vẩy tay gọi A Ngốc tới đó, trên gương mặt hai người họ đều vui vẻ mỉm cười.

"Trần Uyển, là nam tử hán đại trưởng phu, có ân phải báo đáp, có thù thì tìm cách trả. Bản thân ngươi vốn tốt tính, cho nên hay bị đám trẻ trong thôn bắt nạt thôi!" Dáng ảnh phụ thân hắn cầm điếu cày rít lấy một hơi rồi lớn giọng quát, những lời hắn nói ra vậy mà lại giúp A Ngốc ngộ ra được vài điều.

"Con trai, nếu như bên ngoài đối xử không tốt với ngươi thì không sao cả, chẳng phải vẫn còn phụ thân và mẫu thân sao?" Mẫu thân hắn cũng đựgs bên cạnh vỗ vai A Ngốc lên tiếng, ánh mắt nàng ta nhìn thân ảnh A Ngốc cực kì mãn nguyện và hài lòng.

"Phụ thân mẫu thân, hai người yên tâm! Dù cho có lật cả thế gian này, ta nhất định sẽ đón hai người trở về!"

Hình ảnh kí ức từ trong đầu A Ngốc chợt tan biến, hai con mắt hắn ẩn hiện giọt nước rơi xuống! Đột nhiên thân thể hắn chấn động mạnh mẽ, cứ như có một lực vô hình nào đó giúp hắn vậy.

Đao thứ hai cuối cùng cũng giáng mạnh xuống, thanh âm bén nhọn vang lên. Từng nhánh cây cổ thụ rơi xuống gây ra tiếng ồn, nhìn bên dưới thân cây cổ thụ lúc này, vậy mà lại xuất hiện một khe nứt từ từ mở rộng, một nhát chém quả thật hoàn mỹ và dứt khoát, dường như đây không phải nhát chém bình thường.

Xích Quân nhìn thấy cảnh tượng kia không khỏi kinh nghi, mày hơi nheo lại quan sát thật kĩ thân ảnh A Ngốc, dường như từ đó hắn cảm nhận được điều gì đó khó có thể giải thích.

"Xích Quân tiền bối, như vậy có được tính là thông qua hay không?" A Ngốc mở hai mắt ra nhìn phía trước, cây cổ thụ kia vậy mà bị chém gãy đôi đổ xuống. Hắn vui mừng nhảy dựng lên, nhanh chóng lao tới trước mặt Xích Quân rồi hỏi.

"Không tệ, lần này xem như ngươi thông qua!" Xích Quân hài lòng gật đầu, tạm thời chấp nhận coi như hắn thông qua. Nhưng mà lão có cảm giác, tiềm lực tên A Ngốc này có thể khai thác được, nhất là điểm hắn vì phụ mẫu mà kích phát được nguồn sức mạnh kia.

Nói xong Xích Quân tiến đến một tảng đá to lớn rồi ngồi ngay ngắn bên trên, ánh mắt hắn chăm chú nhìn A Ngốc xem có hiểu được hay không.

A Ngốc đã được La Hoàng chỉ bảo qua, cho nên biết được hành động của Xích Quân có ẩn ý. Hắn nhanh chóng lấy một chén rượu đầy, sau đó cẩn thận bưng tới trước mặt lão quỳ xuống rồi lên tiếng.

"Tiểu tử Trần Uyển hôm nay bái người làm sư phụ, một ngày làm thầy cả đời làm cha!"

Nói xong hắn dập đầu ba cái hoàn thành lễ kết bái sư đồ, Xích Quân nghe xong gật đầu tiếp nhận chén rượu đầy uống hết sạch.

"Từ nay Xích Quân ta chính thức nhận ngươi Trần Uyển làm đệ tử, ta sẽ dạy bảo để ngươi sớm ngày gặp được phụ mẫu!"

More Chapters