Ficool

Chapter 3 - Chương 3: Quyết Tâm.

Lúc này, vị được gọi là Xích Quân kia vừa xuất hiện đã khiến tên hắc y nhân kia sợ hãi run rẫy! Ánh mắt chứa nỗi kinh hoàng khó quên chuyện năm xưa, hiện tại đối mặt thì vẫn là bị lép vế hoàn toàn.

Hơn trăm năm trước đây, lúc Yêu Tộc vừa mở rộng và bành trướng thế lực. Tên Xích Quân này từng là người phàm trần có thực lực mạnh mẽ, hắn không chút kiêng dè dẫn theo số nhân tộc tấn công Yêu Tộc muốn mở rộng phạm vi. Nhớ lúc đó, hắn vậy mà một mình chiến với mười vị Trưởng lão lẫn Tộc Trưởng Yêu Tộc, nhưng sau đó vẫn là bị Yêu Tộc hợp lực đánh cho trọng thương.

Cuối cùng Xích Quân hắn đã không màng sinh tử mà cho thân thể tự bạo, sức mạnh của hắn lúc đó đã gần với Chuẩn Tiên Đế, với thực lực đó nếu như tự bạo sẽ khủng khiếp tới như thế nào? Sau khi hắn tự bạo, hơn chín vị trưởng lão Yêu Tộc bị kích sát chết tại chỗ, Tộc Trưởng Yêu Tộc cũng bị trọng thương nặng nề phải bế quan suốt trăm năm nay.

Mặc dù số lượng người Yêu Tộc chết thảm rất nhiều, nhưng nhân tộc cũng hao tổn không hề ít. Số người có linh căn tu luyện tốt đều bị chúng gieo yêu lực vào trong, gây ra nguyên lực cùng yêu lực bài xích phá huỷ căn cơ khiến người phàm không thể tu luyện! Từ đó về sau mà thôn làng A Ngốc đang ở không thể tu luyện, bởi vì hương hoả mà tổ tiên khổ tu lúc trước đã bị cắt đứt.

"Chỉ là một linh hồn thể mà thôi, lại dám tự đại trước mặt ta! Hôm nay ta phải bắt ngươi về cho tộc trưởng, chắc chắn hắn sẽ hài lòng với món quà này!"

Tên hắc y nhân mặc dù khá sợ hãi, nhưng hắn biết vị Xích Quân lúc trước thì bây giờ chỉ là một linh hồn thể yếu ớt mà thôi. Điều này giúp cho hắn phần nào giảm bớt lo lắng, nhưng mà hắn cũng không biết chính xác thực lực của hắn hiện tại đang ở cấp bậc nào nữa.

"Vậy sao?"

Xích Quân cười nhạt lắc đầu, ánh mắt hắn loé lên một màu đỏ rực như hoả hồng bùng cháy! Một luồng uy áp kinh người lao tới đè ép tên hắc y nhân kia xuống đất, uy áp từ Xích Quân bộc lộ lại khiến mặt đất bị lõm xuống thành hố lớn, cây cối đều bị chấn gãy vỡ vụn, không gian xung quanh cũng bị xé ra chằng chịt như mạng nhệ vậy.

"Ầm!" Một tiếng nổ kinh người vọng ra khắp cả khu rừng, mặt đất chấn động xé ra thành những vực sâu to lớn, không gian xé toạc ra thành hư vô sâu thẳm, lực dư chấn lan ra phủ kín toàn bộ khu rừng, khói bụi mờ mịt bay lên bao trùm nơi phát nổ vừa rồi.

Nhìn lại nơi đó chỉ thấy một cái hố sâu không đáy xuất hiện, ngay cả xác tên hắc y nhân kia cũng không còn thấy hay cảm nhận được, dường như hắn bị đánh tan thành bụi mịn rồi.

"Yêu tộc sao? Sau này lão phu có cơ hội sẽ hảo hão lĩnh giáo các ngươi!" Xích Quân phủi tay một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ thăng trầm nhìn về nơi nào đó hướng chân trời không khỏi thở dài thầm nghĩ.

"Tên tiểu tử nhân tộc này cũng coi như thật may mắn, chỉ là thân thể quá ốn yếu!" Xích Quân xoay người lại nhìn về Trần Uyển, khiến hắn không khỏi mười phần thất vọng.

Với thân thể yếu đuối, ốm nhom gầy gò thế kia rất khó để tu luyện.

……

Qua một ngày sau đó, buổi tối phủ xuống bao trùm toàn bộ khu rừng. A Ngốc từ cơn ngất lịm tỉnh lại, đầu hắn vẫn còn choáng váng đưa đôi mắt mờ ảo nhìn xung quanh, toàn thân ê ẩm vì đói bụng đến rụng rời, sắc mặt hắn cũng theo đó tái đi.

"Đói quá!" A Ngốc tìm trong túi tay nãi xem còn lương khô hay thứ gì ăn được không, nhưng mà hầu như đã hết sạch, hắn ôm bụng ngồi co ro ở gốc cây cổ thụ mà than thở, gương mặt ngăm đen xuất hiện vài vết trầy xướt chưa khỏi.

"Nhưng mà, tên hăc y nhân kia hình như đã rời khỏi rồi? Không phải hắn muốn bắt ta đi sao, vì sao ta vẫn còn ở đây?" A Ngốc hơi chút kinh nghi nhìn xung quanh, hắn nhớ rõ trước lúc ngất thì đã thấy bàn tay to tướng tên hắc y nhân kia sắp bắt được, vậy mà bây giờ hắn vẫn ở đây, còn tên hắc y nhân kia lại không hề thấy nữa!

"Tiểu tử, tỉnh rồi sao?" Đúng lúc A Ngốc đang kinh nghi vè sự việc ngày hôm nay, Xích Quân từ nơi nào đó giữa không gian mà xuất hiện, trong tay hắn còn có một tô cơm lớn với rất nhiều miếng thịt, hắn nhìn thấy A Ngốc tỉnh lại không khỏi bất ngờ rồi hỏi.

"Ngươi… ngươi là ai?" A Ngốc nghe được lời nói kia không khỏi kinh ngạc, hắn ngay lập tức lui lại vài bước phía sau chuẩn bị tư thế phòng bị, nhưng mà hai tay hay toàn thân hắn vẫn là run rẩy vì sợ hãi.

"Không lẽ ngươi định tấn công ân nhân giúp ngươi thoát nạn sao?" Xích Quân thấy A Ngốc phòng bị như vậy hơi kinh dị, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể A Ngốc một lát thật sâu rồi cười nhạt đáp lời.

"Ân nhân? Cái gì mà ân nhân chứ?" A Ngốc không khỏi ngạc nhiên hỏi lại, hắn nhớ rõ chưa từng gặp vị trước mắt này bao giờ, thì lấy đâu ra ân nhân cơ chứ.

"Chuyện hắc y nhân tấn công ngươi, sau đó đột nhiên biến mất không khiến ngươi ngui ngờ sao?" Xích Quân chỉ lẳng lẽ đi tới đặt tô cơm gần A Ngốc sẵn tiện hỏi lại, sau đó lại nói thêm: "Mau ăn tối đi, ta nghĩ ngươi đã đói đến mức không chịu nổi rồi!"

A Ngốc vẫn là giữ nguyên tư thế phòng bị, ánh mắt vẫn là khoá chặt thân hình lão giả kia. Thời gian trôi qua, bụng A Ngốc ngày càng kêu to hơn, mà Xích Quân cũng không có động thái nào tấn công lại nên hắn tạm thời buông bỏ nghi ngờ.

A Ngốc bưng tô cơm lên ăn một miếng, khi biết không có bỏ gì bên trong thì hắn ăn không ngừng nghĩ, mặc dù ngoại hình hắn ốm yếu nhưng sức ăn lại cực kì khoẻ, Xích Quân khẽ liếc rồi cười nhạt.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ăn xong, A Ngốc mới nhìn về thân ảnh trước mắt gặng hỏi. Sự đè phòng của hắn với người trước mắt đã giảm xuống, nếu thật hắn muốn ra tay thì A Ngốc cũng chẳng thể làm gì được.

"Ta gọi là Xích Quân, còn tiểu tử ngươi thì sao?" Xích Quân nhẹ thở một hơi, hắn hơi trầm ngâm rồi lên tiếng trả lời, sẵn tiện hỏi lại luôn.

"Ta sao? Bình thường phụ mẫu gọi ta là Trần Uyển, còn người khác thấy ta thì gọi là A Ngốc!" A Ngốc cũng không giấu gì mà trả lời, dù là tren A Ngốc hay Trần Uyển thì hắn đều rất quen thuộc rồi.

"Vậy sao? Hai cái tên thật không giống ngươi chút nào, tên A Ngốc nhưng lại thông minh, tên Trần Uyển thì lại vụng về!" Xích Quân lắc đầu cười nhạt.

"Đúng vậy, nhưng mà ta có thể hỏi ngài một chuyện hay không?" A Ngốc cũng không hề tức giận khi bị nói vậy, hắn cười cười rồi nói thêm.

"Ừm!" Xích Quân gật đầu!

"Ngươi có biết phụ mẫu ta hiện tại ở đâu không?" A Ngốc biết nếu vị tiền bối trước mắt đánh bại được tên hắc y nhân kia, thì tất nhiên sẽ biết được phụ mẫu của hắn đang ở đâu. Hiện tại hắn cũng chỉ mong muốn một điều, đó là tìm lại được phụ mẫu của hắn.

"Phụ mẫu ngươi sao? Bọn họ hiện tại không nguy hiểm tính mạng, nhưng mà không chắc sau này có bình an hay không thì không biết!" Xích Quân biết rằng, bọn họ bắt phụ mẫu A Ngốc đi là vì hắn.

"Đám người hắc y nhân kia là ai? Vì sao lại bắt phụ mẫu của ta?" A Ngốc nghe xong sắc mặt tối sầm lại, toàn thân không kìm chế nổi mà run rẩy sợ hãi, hắn lo sợ tính mạng hai người sẽ bị chúng giết!

"Đám người kia là người Yêu Tộc, thế lực đứng sau kia cực kì mạnh mẽ! Dù là ta cũng khó mà lay chuyển được, ngươi với bộ dạng như thế này dù biết cũng không làm gì được!" Xích Quân kia không hề muốn A Ngốc biết nhiều, bởi vì dù có biết thì cũng không thể cứu được bọn họ ra ngoài.

"Ta nhất định phải cứu bọn họ ra ngoài, đúng, cách tốt nhất là phải giống như ngài Xích Quân!" A Ngốc siết chặt hai tay lại mang theo vẻ kiên định khó mà lay chuyển được, hắn nhìn về Xích Quân lên tiếng.

"Giống ta sao? Ngươi cũng không khỏi ngây thơ đi, ta cũng đâu có thể giúp ngươi cứu bọn họ?" Xích Quân khá bất ngờ về câu nói vừa rồi, nhưng sau đó hắn cười nhạt đáp lại.

"Ta phải luyện võ, đúng phải có một sức mạnh đủ lớn. Như vậy mới có thể cứu phụ mẫu ta?" A Ngốc lại không hề tức giận, ngược lại hắn đưa ánh mắt kiên định nhìn Xích Quân nói.

"Sức mạnh, luyện võ sao? Tướng tá ngươi như vậy, không được không được!" Xích Quân nhìn A Ngốc một cái, sau đó hắn lại cười nhạt chế giễu.

"Xích Quân tiền bối, mong ngài hãy giúp ta!" A Ngốc không hề quan tâm lời nói kia, hắn quỳ xuống đất dập đầu mấy cái lên tiếng.

"Ngươi cái tên tiểu tử này, ai bảo ngươi quỳ lạy dập đầu với ta làm gì?" Xích Quân nhìn hành động A Ngốc không khỏi kinh ngach, hắn nhanh chóng chuyển chỗ ngồi rồi quát lớn.

Thế nhưng A Ngốc lại không hề từ bỏ, dù Xích Quân tới đâu thì A Ngốc sẽ bám riết không buông. Quá sức chịu đựng, Xích Quân mở không gian trốn vào bên trong, A Ngốc dù không thấy thân ảnh hắn nữa vẫn quỳ lày bốn phương tám hướng, tròng hắn hi vọng Xích Quân có thể cảm thông mà dạy bảo hắn.

More Chapters