Ficool

Chapter 119 - chap 119: Ăn thịt người

Hiwcel cũng nhìn ra ý đồ của Selena, nhưng cậu vẫn bình tĩnh.

" Tùy cô nghĩ gì, nhưng ta sẽ không tham gia theo cô đâu."

Selena có vẻ khá mất kiên nhẫn, cũng không thu hoạch được gì, chỉ là từ chối không trả lời. Cô quay người rời đi, nhưng vẫn không quên liếc nhìn cả hai anh em họ cùng lúc. Cũng có dự tính sẽ cho người theo dõi cả hai nên cũng không lo mấy. Trong lòng quyết tâm không để cả hai anh em này đi đâu, dù là không giúp cô, nhưng vẫn cần kiểm soát.

...

Phía các thành khác, thông tin cũng đang lan truyền rất nhanh chóng. Những người dân đang bàn tán sôi nổi, nhưng vì là những kẻ ngoài cuộc, hầu hết là cười đắc ý và muốn xem hai bên đánh nhau.

Một người đàn ông khá bình thường đi tới một tòa thành. Hắn đi tới chợ, đi tới quán rượu, đi tới kể chuyện với nhiều người. Điểm chung là cùng một câu chuyện và câu chuyện chính là tình hình hiện tại của hai thành Tharros và Roam.

Nhưng hắn chỉ kể một chút, không nói gì về việc các thương nhân khi đi qua thành Roam, sau đó tới thành Tharros và thành Tharros phải đối đầu với quái vật. Có vẻ đây là người của Varlen đang đi tung tin đồn xấu.

...

Tại thành Tharros, có một số kẻ đang âm thầm trong các con hẻm, chúng cung cấp một vài gậy gộc và kiếm cho những người dân thường đang biểu tình muốn Tharros nhượng bộ để có hòa bình. Khi họ cầm được những vũ khí, đây sẽ là lúc họ cảm thấy tự tin và có thể làm càn hơn. Điều này dẫn đến bạo loạn lớn.

" Mau ngừng chiêu mộ binh lính đi, con ta mà làm sao các ngươi đền được không?"

" Phải hòa bình, bọn ta chỉ chiến đấu vì đất nước. Bọn ta sẽ không chiến đấu cho mấy tranh chấp của các thành đâu."

Tiếng ồn ầm ĩ, đám đông chật kín đường và gào lớn như một trận thủy triều đang tiến lên.

Binh lính buộc phải dựng kết giới để ngăn họ lại, những lớp màng trong suốt là kết giới đang bao quanh lấy toàn bộ một trụ sở của binh lính.

...

Nhưng có những chỗ khác còn tồi tệ hơn.

Một trận chiến diễn ra, một phe là muốn hòa bình, một phe là không nhượng bộ muốn đánh. Âm thanh kim loại vang lên " leng keng." Tiếng gào và chửi bới, tiếng kiếm đâm, chém vào da thịt, tiếng máu chảy " dóc dách." thành vũng, giẫm đạp lên nhau.

Binh lính đang có một vài người đang trên trời và đang cố ngăn chặn. Người thì cưỡi chim, người thì cưỡi những con dơi khổng lồ.

Nhìn chung, tình thế đang vô cùng căng thẳng.

Phía cả nhóm đang ngồi trên bàn với một đĩa lạc và những viên kẹo đường. Kazuka và Takeshi nằm dài ra bàn và ăn lạc vì buồn mồm.

Ayaka thở dài, bên ngoài đang rất ồn khiến cô vô cùng khó chịu.

" Chán thật, chuyện này là sao chứ? Bọn họ bị sao vậy?"

" Do bọn họ mà chúng ta không thể đi làm đó. Chẳng nhẽ lại bị chậm lịch là tôi không thích đâu."

Aoto ngồi ngoài và dựa lưng vào lưng Takeshi đang quay lưng và nằm ra bàn. Vẻ mặt có chút chán và bất lực.

" Không biết nữa, mấy hôm nay đi làm tôi chẳng biết chuyện gì với chuyện gì luôn."

Airi đảo viên kẹo đường nhỏ trong miệng và " chẹp" một cái như lấy đi chút ngọt từ kẹo.

" Có ai biết gì đâu chứ? Mà không ngờ chúng ta lại cùng nghỉ đó."

Elyssia nói thêm vào:" Có khi là cả thành ý."

Takeshi ngồi thẳng người lại và ngáp một cái.

" Chắc là người dân phản đối cái gì đó của thành, có thể là một luật mới đề ra nhưng mọi người không ủng hộ và ra ngoài biểu tình như vậy."

Kazuka vẫn nằm ra bàn một cách mệt mỏi và nói:

" Nhưng mà số lượng lớn như vậy chắc là vấn đề lớn lắm đó."

Takeshi thở dài một hơi:" Chắc chắn rồi."

Aoto đang dựa lưng vào Takeshi. Bỗng Takeshi hất lưng khiến Aoto chú ý:

" Nè Aoto, cậu thử ra hỏi chủ quán xem có chuyện gì đi? Ngồi không chán quá."

Aoto đứng dậy và vươn người, rồi ngáp một cái thật lâu và đi.

" Ừm."

Đi tới quầy, chủ quán đã giao quán cho một tên canh quán, hắn đang ngủ gục trệ bàn như mọi khi.

Aoto gọi lớn:" Này? Dậy đi?"

Tên canh quán giật mình tỉnh dậy, mặt ngơ ngác nhìn Aoto.

" Có chuyện gì vậy?"

Aoto:" Ở ngoài có chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết đi."

Tên canh quán lấy tay dụi mắt và gật đầu.

" Tôi biết."

Từ phía sau Aoto, cả nhóm đi tới cũng khá tò mò.

Tên canh quán uống hết cốc nước một cách sảng khoái và nói:

" Chuyện là như này."

" Cách đây mấy hôm, trận chiến của cô Mythyr với một tên nhóc nào đó, tôi không đi xem nên không biết."

" Nhưng Mythyr thua và tên nhóc kia thắng. Sau đó bỗng tin tức hai đứa con của tử tước Varlen bị bắt cóc, đó là một thành khá gần chúng ta là Roam."

" Sau đó thông tin lan đi, và việc Mythyr thua thực chất không phải là giải quyết vấn đề hay gì cả. Mà đó thực chất là cuộc tuyển chọn của gia tộc Ravencourt để tìm người giữ thành tiếp theo."

" Sau đó phía tử tước Varlen đã gửi thư cho phía thành của chúng ta. Yêu cầu trả con, và họ đã buộc phía Ravencourt là đã bắt con của họ nhằm mục đích trả thù vì hai thành này vốn mâu thuẫn từ lâu."

" Người dân ra đường biểu tình như vậy là vì bên kia uy hiếp nếu không trả con sẽ có chiến tranh giữa hai thành. Và họ không muốn chiến tranh nên mới có cảnh đó."

Sau một lúc kể thêm…Cả sáu người lúc này khá hoang mang, năm cặp mắt nhìn Kazuka.

Kazuka thấy ánh mắt của mọi người cũng lùi lại xua tay.

" Gì vậy?"

Elyssia có vẻ hiểu ra, cô nói cắt ngang tên canh quán đang định nói:

" Có vẻ là bên thành kia đã cho rằng Kazuka giờ là người giữ thành mới và giống như đã chuẩn bị để trả đũa vậy."

Airi quay qua tên canh quán.

" Vậy ngươi biết tên của hai đứa con của tử tước Varlen là gì không?"

Tên canh quán im lặng ngẫm nghĩ một lúc, rồi như nhớ ra.

" Hình như là Hiwcel và Nara."

Cả nhóm mở mắt lớn hoang mang. Aoto quay người và bước đi lên trên cầu thang, không quên nói lại:

" Đi thôi."

Takeshi quay qua tên canh quán.

" Cảm ơn nhé."

Cả sáu người đi lên tầng trên, vẻ mặt có vẻ khá căng thẳng. Họ biết rằng chuyện này cũng có một phần liên quan.

Đẩy cửa căn phòng số bảy vào. Bên trong Nara đang ngồi đọc một quyển sách, Hiwcel thì đặt một chiếc ghế trước cửa sổ có vẻ suy tư, ánh mắt xa xăm như nhìn tới tương lai của mình.

Bỗng thấy tiếng động, cả hai anh em đều quay lại và chú ý đến.

Nara tò mò không biết sao họ lại đến tìm cả hai làm gì.

" Hử? Mọi người có chuyện gì sao?"

Hiwcel quay lại, cậu có vẻ cũng đoán ra được cả nhóm đã biết về thân phận mình, cũng không thể giấu. Cậu cười một cái, giọng bình tĩnh:

" Mọi người à? Chắc mọi người cũng biết rồi."

Cả nhóm đi vào, một người đứng một góc, vẻ mặt khá nghiêm trọng. Hiwcel cũng nhìn ra vẻ mặt của cả nhóm đang bày ra, như một sức ép từ số đông.

Kazuka với ánh mắt ghim chặt vào Hiwcel và nheo lại đôi chút, giọng trầm xuống:

" Nếu đã biết rồi thì nói tiếp dự tính đi. Bọn tôi đang bị dính tới phiền phức đó, biết điều đi."

Có vẻ Kazuka đang dần có những lời nói sắc bén hơn trước, không còn ngây ngô nữa. Cậu tự hiểu tình hình cả nhóm, cậu cũng đã tiếp thu các loại thông tin nhanh hơn rồi.

Nara hất chăn ra và đứng lên, không thể ngồi trên giường và nói chuyện với người khác một cách thiếu tôn trọng, trừ khi bị bệnh, có vẻ nó ăn sâu vào bên trong cô, cô cúi đầu xuống một cách nhút nhát và giao phó cho anh trai mình.

Hiwcel mỉm cười, ánh mắt trùng xuống.

" Tôi sẽ không về đâu, tôi sẽ đi tới nơi khác."

Cả nhóm giao cho Kazuka chất vấn, chỉ im lặng và quan sát, trừ khi Kazuka bị rối và họ có câu trả lời thì mới lên tiếng, như thể một âm mưu lâu dài.

Kazuka nhíu mày, liếc mắt qua Nara đang cúi đầu, rồi lại liếc về phía Hiwcel, ánh mắt như nói cho Hiwcel biết, đây không phải là vấn đề đơn giản.

" Giải thích đi, tôi không thích cứ nói nửa chừng xong chờ tôi phản ứng đâu."

Cậu biết tình hình căng thẳng nên cũng khá mất kiên nhẫn.

Hiwcel cười nhẹ, một nụ cười đầy nặng nhọc. Cậu không muốn kể thêm lần nào nữa, nhưng cũng đành kể, họ cũng là người đã cứu cả hai mà.

Một giọng nói đầy lạnh lẽo, như thể nó đã sâu thẳm khi được cậu đẩy xuống sâu, nhưng giờ lại moi lên.

" Cậu đã bao giờ ăn thịt người chưa?"

Cả nhóm mở mắt lớn sửng sốt và hoang mang, họ cảm giác như tai mình có vấn đề và nghe nhầm.

Kazuka thôi sốc không muốn bị mất tập trung vào vấn đề chính, cau mày khó chịu và nói có chút lớn:

" Kể toàn bộ đi."

Hiwcel nắm chặt tay, cậu liếc nhìn biểu cảm của cả sáu người. Tay cậu nắm chặt, giọng trầm thấp hơn:

" Trong một ngày bình thường, tôi đi vào rừng chơi. Nhưng bất ngờ cha tôi cho người gọi tôi trở về."

" Trên đường đi tới phòng ăn, tôi gặp em gái tôi đi cùng."

Nara cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt, cơ thể run lên từng hồi, nước mắt đọng lại đang dần rơi xuống sàn gỗ.

Hiwcel tiếp tục kể, giọng hạ thấp hơn:

" Ngồi vào bàn ăn có hai đĩa thịt được nấu rất bắt mắt trước mặt cả hai chúng tôi."

Cả sáu người lúc này khá hoang mang, họ cũng đang lờ mờ tình huống tiếp theo sẽ là gì rồi.

" Cha tôi ngồi vào và bảo chúng tôi hãy ăn đi, đó là thịt quý hiếm đó."

Chuyển đến khung cảnh mà Hiwcel đang kể:

Hiwcel và Nara đang ngồi cạnh nhau và đối diện với Varlen đang ngồi xem họ ăn. Không khí đầy mùi thơm của thịt, ánh sáng chói chang vì vừa mới qua buổi trưa.

Cả hai ăn, họ thấy rất bình thường. Những nhát dao cắt xuống miếng thịt lớn với màu đỏ và một chút đen, những lần cắm nĩa xuống và đưa thịt vào miệng, cả hai ăn một cách thưởng thức.

Varlen cũng ăn, hắn ăn miếng to. Mỗi lần nhai như đang thỏa mãn từ vị giác đến khứu giác, thỏa mãn toàn bộ hắn, hắn thưởng thức một cách ngon lành. Chỉ trong hai miếng lớn hắn đã ăn xong miếng thịt, hắn ngồi và đợi Hiwcel và Nara ăn xong.

Lúc này cả hai anh em đã ăn xong. Hiwcel lấy một tờ giấy trắng bên cạnh trong một hộp gỗ nhỏ, có vẻ là để lau miệng, cậu đưa cho Nara và lấy cho mình một cái. Lau miệng thật sạch, cậu như đã nuốt xong miếng cuối.

More Chapters