Ficool

Chapter 81 - chap 81: nhà gã đàn ông

Một Ayaka nào đó đang đứng ngơ ngác và nhìn xung quanh, nhưng tầm nhìn của cô rất hạn hẹp. Khi mà trời mưa lớn khiến tầm nhìn hạn hẹp đi như một sương mù mỏng.

Cơ thể cô ướt sũng bởi nước mưa, mái tóc dài màu tím nhạt bết lại.

" Tại sao ở đó lại có hai Takeshi và hai Elyssia chứ? Bên trong đó còn có cả mình nữa"

Nhớ lại lúc đó, mình đã tách ra khỏi mọi người sau khi tò mò và bước ra bên ngoài trời mưa, mặc cho Airi đã gọi lại. Sau đó cô tiếp cận một căn nhà và nhìn qua khe cửa, bên trong là hai Takeshi giống nhau và hai Elyssia. Bọn họ đang tranh cãi về một vấn đề gì đó.

Nhìn xung quanh với vẻ khó chịu, khi mà cơ thể cô đang rất lặng và ướt bởi bộ quần áo.

" Phải tìm chỗ nào trú mưa mới được, mưa hạt to rơi vào mặt rát quá"

Cô có chút lững lự khi nhìn các ngôi nhà xung quanh đang tối đèn. Cô đang không mong gặp phải cảnh tượng tương tự nữa.

Bắt đầu bước đi những bước chân chậm rãi trên những hũng nước mưa nhỏ, mỗi lần giẫm chân là một lần chúng bắn lên.

Bước tới một căn nhà, cô vẫn rất lo lắng và chưa dám vào vội.

Liếc nhìn xuống bên dưới, cũng có một ngôi nhà khác sát vách với ngôi nhà trước mặt cô. Không biết vì lý do gì, nhưng cô lại thấy ngôi nhà bên kia sẽ không gặp cảnh tượng trước đó nữa.

Cô có chút lưỡng lự, nhưng rồi cũng dứt khoát bước đi xuống phía dưới. Rồi tăng tốc chạy thẳng lên hiên nhà, cô được chiếc mái che nhỏ trước cửa che chắn.

Bước sát lại gần cánh cửa và ngó vào bên trong, nhưng khá tối.

-" Bên trong chắc là không có ai rồi, mình cứ vào trú mưa cái đã"

Mở cánh cửa ra một cách nhẹ nhàng, mùi rượu sộc thẳng vào mũi cô khiến cô khẽ nhăn mặt, liếc nhìn cảnh bừa bộn xung quanh.

-" Sao bẩn quá vậy?"

Một âm thanh sắc bén và lạnh lẽo vang lên. Đó là người đàn ông đang đứng trên lầu và nhìn xuống dưới với ánh mắt hung dữ, thanh kiếm đang được rút ra dần dần và bàn tay nắm chặt chuôi kiếm.

Ayaka chú ý đến, cô ngẩng đầu lên và hướng về phía âm thanh với vẻ cảnh giác.

Cả hai bên đụng mắt nhau. Ayaka khá bất ngờ, cô ngập ngừng lên tiếng:

"..."

Nhưng chưa kịp nói điều gì. Người đàn ông đứng phía trên dứt khoát phóng thanh kiếm về phía Ayaka.

Vèo!!!

Ayaka mở mắt lớn, nhưng cô không kịp phản xạ né đi.

Phập!!!

Thanh kiếm đâm xuyên qua ngực cô, mắu đỏ phun ra từ miệng, ánh mắt cô bàng hoàng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, máu từ vết thương thấm đẫm chiếc áo đang ướt sũng của cô và hoà cùng nước mưa trên áo. Cơ thể theo lực đâm mà cong người lại và ngã ra.

...

Ở một nơi nào đó, cũng có một Ayaka bước vào căn nhà của người đàn ông. Nhưng có vẻ khác khoảng thời gian và người đàn ông đang không có ở nhà.

Cô đang đứng giữa căn phòng có chút tối và quan sát xung quanh. Nhăn mặt vì khó chịu trước mùi rượu nồng nặc và mùi ẩm mốc của đồ ăn.

-" Gì mà căn nhà này bẩn quá vậy? Chủ căn nhà là tên nghiện rượu nào à? Mùi kinh quá"

Liếc nhìn xung quanh nhưng không hề có thứ gì. Cô từ từ bước tới bậc thang và muốn lên trên tầng.

Mỗi bước chân bước lên trên cầu thang là mỗi lần quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác.

Bước dọc theo hành lang, phía trước mắt cô là ba cánh cửa với ba căn phòng khác nhau.

-" Đây là thử thách thì khả năng không có chủ nhà gì rồi"

Cô đứng trước một cánh cửa của một căn phòng, cánh cửa khá đơn giản với màu nâu nhạt theo thời gian.

Cầm vào tay nắm cửa và chậm rãi đẩy cánh cửa vào bên trong. Bên trong căn phòng khá tối và bừa bộn. Ayaka phải căng mắt ra để nhìn.

Những cuốn sách vứt tứ tung, những chai rượu vứt lăn lóc khắp sàn nhà. Xung quanh tường là rất nhiều kệ sách, và góc phòng là một chiếc giường. Có vẻ đây là phòng ngủ của gã đàn ông.

Ayaka bước đi cẩn trọng trong căn phòng khá tối, cô cố gắng không giẫm lên bất kì thứ gì dưới đất. Mùi hôi nãy giờ cứ làm cô khó chịu và phải nhăn mặt.

-" Đây là phòng ngủ sao? Hôi quá vậy?"

Cô chợt dừng chân tại chiếc bàn, có vẻ là bàn làm việc. Bên trên có rất nhiều sách, chất trồng lên nhau thành đống, đếm sơ qua cũng được chín quyển.

Quan sát xung quanh thật kĩ, ở dưới gầm bàn có một quyển sách bị rơi dưới đó. Ayaka cúi xuống và chui người vào gầm bàn và lấy quyển sách sách.

Nó khá bẩn, bám đầy bụi và mạng nhện, có vẻ đã rơi ở đây từ rất lâu.

Đứng dậy từ từ, cố gắng không cụng đầu vào bàn. Cô nhìn quyển sách một lượt, nó chỉ có lớp da đen làm bìa, không hề có bất kì chi tiết nào khác.

Tay cô vuốt một đường trên lớp bìa và lau đi bụi bẩn.

-" Liệu có gì bên trong không nhỉ?"

Mở trang đầu của quyển sách ra, ngay trang đầu tiên đã được bao phủ kín chữ, và chữ này trông giống chữ viết tay chứ không phải của một người in sách, cô vô cùng bất ngờ trước số lượng chữ này.

-" Nhiều chữ quá vậy? Mình không đọc nổi mất"

Cô nhíu mày và cố gắng đọc từng chữ và lật từng trang sau một khoảng thời gian dài đọc.

Trên quyển sách ghi:

Ngày 1

Hôm nay… ta đã hoàn tất nghi thức. Con quái vật kia bị giam giữ, tiếng gầm của nó vẫn còn vọng trong đầu ta. Nó mạnh đến mức ta phải dùng chính máu mình để trói buộc.

Ta nghĩ… chỉ cần như vậy thôi, ngôi làng sẽ bình yên. Ta chịu gánh nặng này thay tất cả. Ta không sợ.

Ta cũng một phần thấy khá thích thú khi đối đầu với nó, nó rất mạnh, cảm giác ta phải dốc cả sinh mạng mình để đánh cược với nó.

....

Ngày 24

Vẫn ổn. Con quái vật im lặng, chỉ thỉnh thoảng ta thấy tim mình đập không đều. Có thể do sợi dây liên kết. Nhưng ta vẫn làm chủ được.

Ta uống chút rượu để dễ ngủ… đêm qua trong mơ ta thấy đôi mắt nó mở to, nhìn thẳng vào ta, như muốn kéo ta xuống vực thẳm.

...

Ngày 78

Nó thì thầm trong đầu ta. Ta biết đó không phải giọng ta. Nó cười nhạo: "Ngươi tự nhốt mình cùng ta rồi" Ta cố gắng viết ra để giữ lý trí. Viết để nhớ rằng ta là người, không phải nó. Viết để nhớ rằng ta còn tồn tại.

...

Ngày 142

Máu mũi… máu từ tai… dạo gần đây thường xuyên.

Phong ấn rút cạn sức lực của ta. Nhưng ta không thể buông, nếu ta buông… nó sẽ thoát. Ta uống nhiều hơn, để quên đi cơn đau. Nhưng rượu chỉ khiến ta mơ nhiều hơn, và trong mơ ta thấy chính mình… tay đầy máu… không biết là máu nó hay máu ta.

...

Ngày 201

Con quái vật yếu đi. Ta cảm nhận được.

Nó… không còn gào thét, chỉ im lặng. Nhưng sự im lặng ấy đáng sợ hơn cả tiếng gầm.

Ta nghĩ… nó đang ngủ. Hay nó đang đợi?

...

Ngày 289

Ta đã nghe thấy tiếng bước chân trong ngôi nhà. Không ai cả. Chỉ ta. Nhưng ta thấy bóng một đứa bé. Nó không gào, không cắn, chỉ nhìn ta. Khi ta đuổi theo, nó liền chạy đi. Ta biết đó là nó. Nhưng sao lại nhỏ bé như thế? Trông giống như một giấc mơ vậy.

...

Ngày 300 (Những nét chữ bắt đầu xấu dần đi và nguệch ngoạch sáng các dòng khác).

Ta… ta không chắc nữa. Có phải ta đã giết nó rồi không? Nhưng ta vẫn nghe thấy tiếng thì thầm trong đầu mình.

Ta thường hay mất ngủ, và nếu ngủ được rất hay mơ mấy thứ kì quái. Vì vậy ta thường xuống tầng hầm và canh giữ phong ấn. Ta cảm thấy nó không giữ được lâu nữa rồi.

Ta đang run rẩy. Sức mạnh của nó quá lớn, nó đang cố gắng bào mòn phong ấn để thoát ra ngoài, nhưng ta cũng cảm thấy nó yếu dần đi, có vẻ phong ấn cũng đang bào mòn nó.

...

Ngày 341 (Những nét chữ ngày càng xấu đi).

Khốn kiếp, ta đang rất mệt. Con quái vật đó đã rất yếu, nhưng phong ấn cũng yếu theo. Nó có thể thoát ra khỏi phong ấn một thời gian, nhưng nó vẫn bị rằng buộc bởi phong ấn và biến thành một thằng nhóc, nó chạy quanh nhà ta...

Ta điên rồi sao? Nhưng ta biết nó đang yếu. Và nếu nó xuất hiện ra bên ngoài, ta sẽ giết nó để chấm dứt mọi thứ.

...

Ngày 400…?( mực loang, chữ viết nguệch ngoạc cực kì khó nhìn. Khiến Ayaka rất khó đọc.)

Rượu… máu… tiếng cười… Không còn nhớ ta là ai. Người phong ấn hay kẻ bị phong ấn? Nó yếu… nhưng ta cũng yếu. Nếu ta chết, nó sẽ biến mất? Hay nó sẽ lại hồi sinh? Ha… Ha ha… Không ai biết… Không ai biết cả.

Ngày… không nhớ

Nó nói vọng trong đầu ta: "Ta mệt rồi" Ta cũng mệt rồi. Nhưng ta không thể chết. Nếu ta chết… phong ấn tan… hay tất cả tan biến? Ta viết… để nhớ. Nhưng tay run quá. Chữ cũng chẳng còn là chữ nữa. Ta cảm thấy mình sắp không còn là chính mình nữa...

Đọc đến cuối trang sách, chỉ có những nét nguệch ngoạch không còn hình dạng của chữ nữa.

Ayaka gật quyển sách lại, cô vô cùng hoang mang và không hiểu chuyện gì cả.

-" Cái quái gì vậy? Rốt cuộc nó đang nhắc đến cái gì chứ? Quái vật? Ta? Không lẽ đây là nhật ký của chủ nhà sao?"

-" Nghe kinh khủng quá vậy? Một năm chống chọi với con quái vật đó sao? Mỗi một ngày đều mệt dần đi sao?"

Cô chợt nhớ ra đến trong cuốn sách có nhắc đến tầng hầm.

-" Phải rồi, có khi nào phong ấn dưới đó không?"

-" Vậy chủ nhà đâu? Không lẽ chết rồi sao? Nếu vậy phong ấn cũng biến mất hay là được giải thoát vậy?"

Đặt quyển sách lên trên bàn và bước ra bên ngoài. Cô đánh mắt và liếc nhìn xung quanh, và muốn tìm tầng hầm.

Bước xuống dưới cầu thang, cô nhìn xuống dưới sàn nhà và nghĩ rằng bên dưới sẽ có cánh cửa hay nối đi nào đó.

Đứng giữa căn phong và liếc nhìn lại một lượt dưới sàn. Ánh mắt có chút thất vọng khi không thấy gì.

Chợt dừng ánh mắt tại cánh cửa ở cầu thang, Ayaka có chút bất ngờ và bước lại gần xem xét.

-" Cửa này? Dẫn xuống tầng hầm sao?"

Bước lại gần cánh cửa sơ sài. Cô bám tay vào cửa và chuẩn bị mở cửa ra.

Vèo!!!

Một thanh kiếm lao từ phía xa bay tới.

Phập!!!

Thanh kiếm đậm thẳng vào cổ Ayaka và ghim cô đập vào tường.

...

Ayaka bước ra bên ngoài căn phòng, tay cô vẫn cầm quyển sách, ánh mắt liếc nhìn xung quanh và muốn tìm tầng hầm.

Bước xuống bên dưới và quan sát, cánh cửa ở chân cầu thang đập vào mắt cô. Nhíu mày nhẹ khi chú ý đến và bước lại gần.

Cô mở cửa ra và nhìn xuống bên dưới. Thấy có bậc thang dẫn xuống dưới, Ayaka cảm thấy chắc chắn đây là tầng hầm.

Cô với lấy cây gậy có đá phát sáng và soi xuống dưới. Bên dưới là cầu thang.

-" Tầng hầm đây rồi, để xem ở dưới có gì không"

Rầm!!!

Cánh cửa nhà lập tức được mở ra với lực cực mạnh, nó rung lên như muốn rời ra.

Ayaka giật mình và quay người qua.

Đó là người đàn ông, trên tay hắn là thanh kiếm sắc lẹm, loé lên trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Ánh mắt mang theo sát khí chết người.

Ayaka thấy người đàn ông, cô liền liên tưởng tới người đã viết nhật kí. Giọng cô lắp bắp, muốn giải thích:

" T-Tôi...đến chú mưa thôi, tôi không phải ăn trộm đâu"

Hắn không nghe lọt tai chữ nào, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào cô như đã nhắm mục tiêu. Tay phải cầm chặt thanh kiếm và đưa lên, vai mở rộng và lấy đà.

Ayaka cảm thấy không thương lượng được.

-" Hắn muốn phóng kiếm"

Thanh kiếm trên tay gã đàn ông lập tức được phóng ra khỏi tay hắn với tốc độ rất nhanh và lao đi muốn giết Ayaka.

Rầm!

Nhưng Ayaka đã chạy xuống dưới tầng hầm, thanh kiếm đâm thẳng vào bức tường rất sâu, cát bụi rơi xuống từ bức tường.

Hắn lập tức chạy tới, nhìn xuống dưới đường hầm tối. Quay qua thanh kiếm đang cắm trên tường, hắn cầm lấy và rút thật mạnh. Rồi bật nhảy tại chỗ và cầm lấy cây gậy có đa phát sáng đang được gài trên cầu thang.

Lập tức chạy xuống dưới.

Phía Ayaka, cô đang đứng dưới tầng hầm, rất bất ngờ trước chiếc đầu nâu trẻ em được đặt trên khối đá lớn với các kí tự kì lạ.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu về nó, cô đang bị gã đàn ông truy đuổi.

Thấy một cái khe nhỏ ở những cái thùng. Cô lập tức chạy lại gần và ngó vào. Thật may, bên trong là một cánh cửa gỗ cũ kĩ.

Lập tức mở cánh cửa và chạy vào bên trong.

Gã đàn ông chạy theo ngay phía sau và đã nhìn thấy cô ấy chạy vào trong. Hắn cũng chạy vào ngay sau mà không chút do dự.

Tiếng thở dốc vang lên trong đường hầm, hoà cùng với tiếng bước chân vội vã của Ayaka...cô gấp gáp chạy lên cầu thang.

Ánh sáng từ cây gậy có đá phá sáng soi lên phía trước và cánh cửa củ kĩ hiện ra.

Cô chạy tới, không một động tác thừa và mở tung cánh cửa ra. Gấp gáp chạy ra khỏi cái khe, cô không dừng lại mà tiếp tục chạy.

Đang chạy, cô thấy tiếng động và quay qua bên trái mình và nhìn lên trên.

Đó là nhóm bốn người, Takeshi, Airi, Ayaka và Elyssia đang đứng trên đó, họ mở mắt lớn vì bất ngờ khi có một Ayaka khác chạy ngang qua.

Nhưng cô không dừng lại hay hoảng gì cả, tâm trí của cô chỉ tập trung vào việc chạy.

Chạy lướt qua cái bàn, cô mở tung cánh cửa ra. Chạy ra bên ngoài trời mưa mà không chút do dự.

...

Sau một lúc chạy trong cơn mưa tầm tã, cô dừng lại, hai tay chống vào đầu gối. Tay phải vẫn cầm quyển sách, còn cây gậy phát sáng có vẻ cô đã vứt đi trong lúc chạy.

Cô thở liên hồi, tai cô lúc này như gạt qua tiếng mưa và chỉ nghe thấy tiếng thở của mình.

-" T-Thoát...được rồi"

Cô từ từ thẳng người lại và quay lưng lại nhìn đoạn đường vừa chạy. Mặc dù nó đã biến đổi, nhưng cô biết mình vừa chạy đoạn đường đó.

-" Mệt chết mất"

Tay trái đưa lên và vuốt ngực mình như để làm dịu sự khó chịu căng cứng trong lồng ngực khi chạy hết sức.

Cô lặng im nhìn vào quyển sách trên tay mình với chút suy tư.

-" Vậy ra gã đàn ông đó phong ấn con quái vật, nhưng nó quá mạnh và hắn dần quên đi và rồi bị điên"

-" Đó là lý do hắn rất hung dữ và cứ gặp người là muốn giết bằng được"

Cô nhớ lại khung cảnh mình cùng ba người còn lại ngồi trên trần nhà và nhìn xuống dưới, có một cậu bé chạy vào và một lúc sau là hắn.

-" Vậy ra thằng nhóc đó không phải là người, nó là quái vật biến thành. Hiện giờ nó đang suy yếu nên không thể làm gì được ngoài việc chạy trốn và cố gắng tìm cách"

-" Quái lạ thật, bên trong có ghi để bảo vệ dân làng mà, trong đây làm gì có dân làng nào đâu. Chẳng nhẽ chỉ là thử thách sắp xếp như vậy à?... Mà dù sao cũng không quan trọng"

-" Cái quan trọng là hắn quá hung dữ, cứ gặp ai là rút kiếm muốn giết, không có bất kì một lời thương lượng nào. Như vậy nếu muốn làm gì cứ liên tục phải tránh hắn, trong khi tốc độ hắn phóng kiếm là rất nhanh và không đọc trước chuyển động là toi mạng với hắn ngay"

-" Một cái nữa là: Tại sao hai nhà lại thông nhau bằng một đường hầm nhỉ? Hay là hai nhà vốn dĩ là của hắn, và thử thách xếp mình vào nhà hắn luôn. Còn hắn bị điên nên không nhớ đến sự tồn tại của bên kia nhà. Đó là lý do hắn gõ cửa khi vào nhà mình trước đó"

Cảm giác bị nước mưa làm ướt cơ thể đang khiến cô khá khó chịu mà nhìn lại cơ thể mình một lướt.

-" Mưa quá, mình cần tìm chỗ trú mưa thôi"

-" Thời điểm hiện tại, chắc mình sẽ ở ngoài nhà và trú tạm vậy. Nếu gặp những người khác thì khá không ổn, mình cũng chẳng biết nói gì nữa"

Cô nhớ lại ánh mắt bàng hoàng của những người trong nhà đã nhìn cô khi cô chạy lướt qua họ.

Cô chạy tới một căn nhà và đứng dưới mái tre và nhìn lại bầu trời tối đen.

Bên trong nhà, có âm thanh rất lớn gì đó khiến Ayaka đứng ngoài phải chú ý đến.

Một giọng nói của con trai vang lên, có vẻ khá hoảng, và đó là giọng của Takeshi ở trong nhà:

" Ayaka đâu rồi chứ?"

Airi giọng có chút hoảng, nhưng giảm dần, có vẻ là cô đang muốn bình tĩnh:

" Tôi làm sao biết chứ? Cô ấy ra bên ngoài, sau đó biến mất"

Elyssia:" Hay chúng ta ra bên ngoài trời mưa và tìm đi"

Takeshi:" Tôi cũng nghĩ vậy, cậu ấy mà ở ngoài mưa lâu nhỡ đâu lại cảm đó"

Airi:" Hồi nãy chúng ta ngó ra bên ngoài thấy trống không làm gì có ai. Tôi nghĩ cô ấy đã vào một ngôi nhà nào đó để tránh mưa rồi"

Elyssia:" Cũng hợp lý đó"

Ayaka đang ở bên ngoài và ngó vào qua lỗ trên cửa.

-" Căn nhà này đang thiếu mình sao? Liệu mình vào có được không?"

Elyssia đi lại gần cánh cửa, Ayaka bên ngoài thấy vậy liền quay đi, cố gắng diễn.

Khi cánh cửa mở ra, Elyssia mở mắt lớn vì bất ngờ khi thấy Ayaka đang đứng lặng im bên ngoài và ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mây đen.

Elyssia giọng run run, có chút lo lắng:

" A-Ayaka?"

Ayaka quay lại và mỉm cười.

" Huh? Có chuyện gì sao?"

Airi và Takeshi ở trong phòng cũng rất bất ngờ, lập tức chạy tới.

Elyssia lo lắng hỏi:

" Cậu đã đi đâu vậy?"

Ayaka mỉm cười.

" Vào nhà đi. Rồi tôi sẽ kể cho"

Airi bà Takeshi cũng khá bất ngờ.

Họ quay người và đi vào bên trong...

Họ ngồi vào bàn, Ayaka đặt quyển sách xuống bàn khiến cả ba người họ đồng loạt hướng ánh mắt chú ý đến quyển sách có chút nước mưa.

Airi:" Người cậu ướt hết rồi Ayaka"

Ayaka gật đầu.

" Không sao đâu"

Takeshi có chút vui mừng nhưng cũng lo lắng.

" Vậy cậu đi đâu mà đột nhiên biến mất vậy?"

Ayaka mỉm cười ngượng ngùng, tỏ vẻ hối lỗi.

" À, tôi chạy ra ngoài trời mưa và nghịch nước mưa đó, nhưng chạy ra khá xa. Và mưa lớn khiến tầm nhìn khó quá, nên tôi xíu nữa là lạc rồi. May quá vẫn tìm được"

Chỉ tay vào quyển sách vẫn còn đọng vài giọt nước mưa trên lớp da.

" Tôi tìm được nó lúc ra bên ngoài đó, đang chơi, bất ngờ thấy nó dưới đất. Kì lạ là nó giống như mới có ai đó đặt ra vậy, và nó cũng chỉ có ướt một chút thôi nè"

Airi cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

" Làm tôi lo đó"

Ayaka cười tươi.

" Xin lỗi nha"

-" Có vẻ họ không nghi ngờ gì rồi, chắc hẳn họ chưa ai ra bên ngoài và ít thông tin"

Elyssia chỉ tay vào quyển sách đang đặt trên bàn.

" Cậu đọc nó chưa?"

Ayaka gật đầu nhẹ.

" Đọc rồi, nhưng bên trong ghi cái gì ý, tôi cũng chẳng hiểu"

Takeshi:" Vẫn như cũ thôi, cái gì mới thì chắc chắc là manh mối của thử thách cho rồi"

Ayaka:" Có vẻ là vậy"

Elyssia với lấy quyển sách lại gần mình, Airi liền qua ghế Elyssia và ngồi chung để đọc cho dễ. Takeshi đứng dậy và lại gần cũng muốn xem.

Ayaka:" Các cậu thử xem đi, xem có tìm được manh mối gì không?"

-" Tạm thời cứ ở đây vậy, để tránh mưa nữa"

-" Với lại đây là nhiều các căn nhà nhưng bên trong lại có rất nhiều mình và mọi người, như thể đó là các bản sao vậy. Như vậy mình có thể tiếp cận thêm hai căn phòng kia xem có gì không, căn phòng đầu có kha khá manh mối rồi, khả năng hai căn phòng kia chắc không có đâu, nhưng vẫn cần kiểm tra thử xem, ai mà biết nó có gì trong đó chứ?"

...

Sau một lúc đó, cả ba khá bất ngờ với mấy thông tin trong quyển sách. Elyssia gập nhẹ quyển sách lại và đặt ngay ngắn trước mặt. Airi và Takeshi về chỗ mà mình ngồi trước đó họ dễ bàn bạc.

Cả ba đã rất bình tĩnh và suy ngẫm về thông tin trong đó. Ayaka lặng im và quan sát, không nói câu nào.

Elyssia lên tiếng trước, phá tan bầu không khí lặng tiếng người, nhiều tiếng mưa:

" Trong đây là thông tin về khoảng một năm của một ai đó đã phong ấn con quái vật và trong suốt thời gian đó cố gắng chống chọi với nó"

Airi nhăn mặt, cô cảm thấy khá bối rối.

" Khá khó nhỉ? Mấy thông tin này khá xa lạ, tôi cũng khó mà nghĩ được cái gì"

" Vậy nếu quyển sách này là hành trình phong ấn và con quái vật đó đang dần thoát ra. Có khi nào nhiệm vụ của chúng ta trong thử thách này là phong ấn con quái vật đó không?"

Takeshi gật gù, cậu thấy Airi nói khá đúng ý mình.

" Tôi thấy cái này hợp lý này, thế nhưng phong ấn đó ở chỗ nào?"

More Chapters