Khi bước vào bên trong, họ đi xuống bên dưới những bậc thang bám bụi một cách chậm dãi và cẩn thận. Mỗi bước chân là một lần quan sát kĩ xuống.
Sau khi bước xuống dưới xong, họ lại đi trong một con đường thẳng và tối...rồi lại bước tới một cánh cửa quen thuộc, nhưng đối với họ thì không.
Takeshi tay cầm cây gậy phát sáng đưa sát lại gần và quan sát cánh cửa thô không có sự tỉ mỉ nào. Cậu quay qua Airi, ánh mắt đỏ loé lên trong ánh sáng vàng một cách mạnh mẽ, như thể đè nát màu vàng bằng màu đỏ của mắt.
Gật đầu nhẹ ra hiệu mở, ánh mắt kiên định.
Airi cũng gật đầu theo, cô quay lại, không nói một lời nào. Nhưng Ayaka và Elyssia cũng hiểu khi nhìn vào biểu cảm và ánh mắt của cô. Cả hai lập tức vào trạng thái cảnh giác.
Takeshi mở cánh cửa một cách từ từ, nhưng phía trước mặt họ là những thùng gỗ chất đống, cao lên tận trần nhà.
Cậu bước lên phía trước thì thấy bên trái có một nối đi nhỏ, nhíu mày nhẹ có chút nghi hoặc, nhưng cậu vẫn đi tiếp.
Cậu đi ra bên ngoài và thấy khối đá lớn, với những hoa văn và kí tự kì lạ màu đỏ trên mặt đá, những ngọn nến yếu ớt đang cháy và chất trồng sáp nến nên nhau như thể hết cây nến này cháy hết, lại đến cây nến khác được thay vào, cứ như vậy theo thời gian dài. Và ở giữa khối đá, là chiếc đầu nâu trẻ em được đặt ở đó, ngay trung tâm của những đường vẽ kì lạ.
Ba cô gái đi theo ngay sau, họ tò mò ngó ra.
Takeshi quay lại và nói khẽ, cố gắng che giấu hết mức có thể, tuy không biết mối nguy là gì nhưng cảnh giác vẫn là trên hết:
" Từ từ thôi, nhìn nó quái dị lắm, tôi nghĩ không nên lại gần đâu, sẽ có chuyện đó"
Elyssia đứng sau, vẫn như mọi khi dù là bản thể nào đi nữa, cô vẫn ghi ra giấy như một sự tin tưởng đáng có dành riêng cho cô. Những nét chữ không quá xấu được viết trên bàn tay trắng lõn của cô, thậm trí giấy trắng cũng phải chịu thua trước mặt da trắng đến nhợt nhạt của cô.
Airi và Ayaka liếc qua Elyssia đang mải ghi chép, rồi lại quay qua, nhìn về phía khối đá lớn từ sau bóng lưng lớn và vững chắc của Takeshi.
Airi nói khẽ, như gió thổi nhẹ qua tai vào những chiều thu êm ả:
" Tôi thấy không nên ở lâu đâu, nghe nguy hiểm qua. Chúng ta nên rời đi thôi"
Bất ngờ, Ayaka liếc nhìn xung quanh căn phòng, cô thấy một con đường và bóng dáng của bậc thang lộ ra trong bóng tối mờ mờ và khó nhìn. Nhíu mày nhẹ, cô căng mắt ra và quan sát.
-" Là bậc thang sao? Dẫn lên trên à?"
Cô lập tức chỉ tay về phía đó, giọng nói bé nhưng lại mang theo sự nghiêm túc, cũng như không chắc lắm:
" Nè nhìn kìa, ở kia hình như là có cầu thang phải không?"
Cô quay lại và hỏi Elyssia đang cúi đầu và viết một cách chăm chú. Cũng đã biết mắt thiên thần không sợ bóng tối.
" Phải không Elyssia?"
Elyssia đang viết, cô liền dừng bút, có vẻ đã viết xong. Cất tờ giấy vào sau lớp áo tại ngực của mình. Cây bút được cài vào trong giày. Cô nhìn theo hướng tay chỉ của Ayaka.
Gật đầu nhẹ và xác nhận ở đó có cầu thang.
" Ừm"
Ayaka liềm nở vui mừng và quay lại, giọng cô to hơn một chút có vẻ hào hứng khi biết trước vẫn còn:
" Vậy đến đó đi"
Airi và Takeshi cũng nheo mắt nhìn theo hướng mà Ayaka đã chỉ, đúng thật là có cầu thang ở đó.
Airi chỉ tay vào khối đá phía trước mặt.
" Vậy còn nó thì sao? Chúng ta không thử khám phá nó sao?"
Elyssia vuốt mái tóc bạch kim ngược lên trên.
" Tôi cứ có cảm giác nó nguy hiểm ý nhỉ? Cảm giác sơ hở là toang ngay"
Takeshi gật đầu.
" Tôi cũng cảm thấy vậy á, tốt nhất không nên lại gần. Ai mà biết nó là gì chứ?"
Elyssia gật đầu, ánh mắt nhìn vào các nét vẽ kì quái và đan xen nhau ấy.
"Có thể là phong ấn hay kết giới quái quỷ gì nhốt chúng ta đó"
Airi gật đầu, cô cũng thấy hợp lý và nghe theo bạn mình.
" Ừ, vậy thử xem xem cái bậc thang kia dẫn lên đâu đi"
Takeshi bắt đầu bước đi những bước chân chậm dãi, cố ý đi sát tường và không muốn lại gần khối đá kì quái kia. Cậu nói khẽ:
" Nó dẫn lên nhà trên chứ còn ở đâu nữa?"
Cả ba cô gái đi theo ngay sau, ai cũng chậm mà chắc, không hề vội vàng.
Ayaka gật đầu.
" Có thể chúng ta sẽ gặp chủ nhà đó"
Bước vài bước là tới chiếc cầu thang. Nhìn lên trên theo các bậc thang là một cánh cửa thô khác, như thể chỉ được lắp lại bằng vài tấm gỗ vừa mới cắt ra.
Cả bốn đứng im và quan sát, khi đến gần hơn, ai cũng cảnh giác cao độ. Nhịp tim đập mạnh hơn trong lồng ngực phập phồng, kéo theo những lần thở gấp gáp nhẹ.
Elyssia cảm thấy khá nghi hoặc. Cô nói khẽ:
" Sao ở đây lại có cửa đi lên chứ? Và sao lại thông mới nhà mình chứ?"
Airi:" Chắc là hai nhà có liên quan đến nhau rồi. Đây là thử thách thì chắc chắn nó sẽ có một mục đích nào đó và một nguyên do nào đó thôi. Chúng ta cần là tìm hiểu mà"
Takeshi chỉ tay lên trên và quay qua hỏi ý kiến ba cô gái.
" Chúng ta khám phá luôn nhé?"
Ayaka bám tay vào vai Takeshi và ngăn cậu lại, tay cô bám chặt nhưng lực bóp lại vô cùng yếu ớt.
Takeshi quay lại và nhìn Ayaka với sự khó hiểu.
Ayaka:" Cứ từ từ thôi, không cần phải vội"
Elyssia:" Vậy bây giờ đi lên, chúng ta sẽ xem thử ở trên có gì, nếu chủ nhà về thì chạy nhé?"
Airi gật đầu.
" Đương nhiên rồi"
Cả bốn lần lượt đứng nối nhau theo hàng tại chiếc cầu thang nhỏ. Takeshi bám tay vào cánh cửa thô dáp, cậu từ từ kéo nó về phía mình. Tất cả đều có chút lo lắng, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa.
Khi cánh cửa mở ra, trước mắt mọi người là một cái bàn lớn với những món đồ nằm ngổn ngang trên đó và cả mặt đất. Có trai rượu, cốc, chén, đĩa, đồ ăn bỏ thừa,....
Và thứ bốc lên nặng nhất là mùi rượu nặng ngập tràn khắp nơi, sộc thẳng vào mũi họ, tạo một cảm giác vô cùng khó chịu mỗi khi hít vào bên trong.
Cả bốn từ từ bước lên phía trên, ai cũng hoang mang nhìn xung quanh.
Ayaka nói khẽ:
" Cái nhà này bẩn và bừa bộn quá vậy? Chủ nhà là tên say rượu à?"
Airi đi tới chân bàn và cúi xuống. Cầm lên một quyển sách bình thường, không có tên, chỉ có lớp da mỏng làm bìa. Và đặc biệt là quyển sách này siêu dày với một lượng lớn tờ giấy.
Cô nhíu mày nhẹ và mở cuốn sách ra. Nhưng bên trong không có gì, lật đi lật lại một lượt. Bên trong chỉ có giấy trắng, không hề có một chữ nào.
-" Là sách để ghi nhật kí à? Trắng tinh vậy?"
Takeshi bước lên trên cầu thang dẫn lên phía trên, những bước chân phát ra những âm thanh" kẽo kẹt" của gỗ làm không chắc chắn.
Khi bước được vài bước, Elyssia ngẩng đầu lên và nói, có chút bé:
" Cẩn thận trên đó có chủ nhà đó"
Takeshi liền khựng lại sau khi bước được 4 bước, cậu quay xuống, có chút lo lắng. Mở miệng tính nói gì đó:"..."
Khụ...khụ...
Chưa kịp nói câu nào, một tiếng ho lớn phát ra từ bên ngoài, lập tức khiến cả bốn giật mình, hoang mang và hoảng sợ, ánh mắt lo lắng đồng loạt nhìn ra phía cánh cửa. Ai cũng nuốt một ngụm nước bọt vào bên trong trong sự lo lắng.
Khụ...khụ...
Ngay khi tiếng ho thứ hai vang lên, nó gần hơn và nghe rõ hơn. Như một lời cảnh báo cho những kẻ đột nhập. Nhịp tim tăng lên một cách dồn dập.
Elyssia là người hành động đầu tiên, ánh mắt lo lắng hiện rõ, cô quay phắt người lại và nói bé:
" Chạy"
Như một hồi chuông bừng tỉnh cho những kẻ đang hoang mang. Airi và Ayaka lập tức quay người và chạy theo ngay sau.
Takeshi đang ở cầu thang, cậu lập tức nhảy qua lan can của cầu thang một cách nhanh chóng.
Huỵch!!!
Cậu đáp xuống mặt gỗ phía dưới và vang lên một tiếng động đủ để nghe thấy rõ, rất lo lắng khi mình đã gây ra tiếng động, cậu lập tức chạy vào cánh cửa dẫn trở lại.
...
Rầm!!
Cánh cửa nhà bị mở tung bằng một lực cực mạnh. Người đàn ông với con mắt đảo liên tục một cách hung dữ, tay cầm sẵn thanh kiếm có thể kết liễu bất kì kẻ nào.
Hắn nhìn thấy bóng dáng của Takeshi vừa chạy xuống dưới, cánh cửa còn chưa kịp đóng.
Hai hàm răng nghiến chặt trong sự tức giận, hắn lập tức chạy theo xuống dưới, gằn giọng mà quát lớn:
" Lũ quái vật muốn giải thoát nhau sao?"
Phía bên kia, tại đường hầm, cả ba cô gái đang cật lực chạy phía trước còn Takeshi chạy theo phía sau. Những bước chạy lớn và vội vã, liên tục giẫm mạnh, hoà cùng với tiếng thở dốc dồn dập của nhau.
Takeshi chạy theo ngay phía sau với sự lo lắng, tay vẫn cầm cây gậy có đá phát sáng. Cậu hô lớn về phía trước:
" Chạy mau, chúng ta bị phát hiện rồi"
Họ chạy thẳng lên bậc thang, nhìn thì thấy những bậc thang có vẻ thấp, nhưng giờ đây, với sức mạnh này. Nó đối với họ như một ngọn núi cao và là thử thách cực lớn mà họ cần phải vượt qua.
Chạy thẳng lên trên với sự khó khăn, thoát ra cái khe nhỏ. Cánh cửa bị mở tung và đập vào tường khiến nó rung lên như muốn rụng rời khỏi bức tường.
Cả ba cô gái liên tục quay ngang quay ngửa với vẻ hoảng loạn, cố gắng tìm một nơi nào đó hợp lý để trốn nếu bị đuổi sang tận đây.
Takeshi vừa chạy vừa thở và thoát ra bên ngoài cuối cùng. Cậu không nói một lời nào vì đang mệt, mà cứ vậy chạy lướt qua cả ba cô gái, tiếng thở lớn ấy thu hút sự chú ý của họ.
Takeshi chạy tới phía cái bàn, cậu vác cái ghế lên một cách nặng nhọc và yếu ớt như một ngọn cỏ dại trước gió bão.
-" Khốn kiếp, sao cái ghế bé mà lặng quá vậy? Nó được làm từ gỗ quái quỷ gì vậy chứ? Bê khó quá"
Đi lại gần cánh cửa một cách khó khăn và gấp gáp, cả ba cô gái như hiểu ra Takeshi muốn dùng ghế để chặn cửa.
Họ liền chạy tới cái bàn, mỗi người vác một cái ghế và chậm chạp đi khó khăn khi vác chúng với cơ thể yếu ớt.
Takeshi đang thở dốc vì mệt, nhưng cậu lại nở ra một nụ cười vui mừng, như có một tia hi vọng nhỏ bé của một ngọn nến trước gió.
Cái ghế như được thiết kế dành riêng cho cái khe. Cậu đẩy vào trong một cách hoàn hảo và sát với bức tường một cách kì diệu. Cái ghế thành công được đẩy và đặt ngay trước cánh cửa và ngăn chặn nó được mở ra từ bên kia.
Cậu quay lại, thấy ba cô gái đang bê ghế lại gần một cách lặng nhọc, vội chạy đến giúp.
...
Sau một lúc, họ thành công xếp bốn cái ghế nên nhau và chặn thành công cánh cửa.
Tiếng đập cửa từ đâu bên kia, nó đã vang lên khi chiếc ghế thứ hai được đặt vào rồi.
Rầm...rầm...
Cánh cửa liên tục chịu lực cực mạnh từ những cú đập khủng khiếp ấy. Nhưng may thay, mấy cái ghế đã chặn thành công cánh cửa lại rồi.
Airi thở phào nhẹ nhõm, như mọi gánh nặng và mệt mỏi đều tan biến sau khi thoát ra bên ngoài thanh công mà không bị làm sao.
" Chút nữa là toang rồi"
Cô mỉm cười, giọng vui mừng mà đánh mắt qua Takeshi:
" Làm tốt lắm Takeshi, cậu nghĩ ra đúng lúc đó"
Takeshi quay lại và mỉm cười khi được khen.
Bất ngờ, thanh kiếm đâm xuyên qua cánh cửa từ bên trên, nhưng không phải đâm thủng. Mà xuyên qua khe có bản lề của cánh cửa.
Cả bốn đứng im lặng quan sát trong sự lo lắng, nuốt nước bọt vào bên trong.
Keng!!!
Keng!!!
Âm thanh chói tai vang lên khi kim loại va chạm vào nhau.
Thanh kiếm lập tức chạy dọc xuống, cắt đứt hai bản lề của cánh cửa một cách dứt khoát mà không có một động tác thừa.
Cánh cửa được kéo vào bên trong. Gã đàn ông đặt nó dựa vào tường.
Hắn không nói một lời, vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ. Thanh kiếm trên tay vung ra và cắt toàn bộ những cái ghế cũ nát một cách dễ dàng mà không có chút khó khăn nào.
Takeshi hoang mang và sợ hãi, lùi lại theo bản năng. Giọng lắp bắp run run:
" L-Làm...sao đây?"
Airi quát lớn với giọng gấp gáp và quay người bỏ chạy về phía sau:
" Còn làm gì nữa? Mau chạy chứ sao?"
Người đàn ông như hung thần, từ từ bước ra, tay phải nắm chặt kiếm, tay trái vứt cậy gậy có đá phát sáng vào trong đường hầm một cách dứt khoát. Hắn vung chân đá khúc gỗ là chân ghế đã bị chém nát dưới đất đang cản trở hắn.
Cả bốn lập tức bỏ chạy trong sự sợ hãi, không cần một câu nói nào khác. Họ cũng biết, kẻ này muốn giết họ, chỉ cần nhìn ánh mắt ngập tràn sát khí ấy là đủ hiểu.
Người đàn ông lập vừa bước ra khỏi tầng hầm, chưa kịp định hình đã nghe thấy tiếng bước chân. Hắn nhìn thấy cả bốn đang chạy về phía của ra.
Hai hàm răng cắn chặt như có thù và muốn nghiền nát lẫn nhau, âm thanh rít khi răng mài vào răng kêu lên nghe thật khó chịu. Mở to mắt vì bất ngờ, hắn lập tức đuổi theo ngay sau.
Rầm!!!
Cánh cửa được Airi mở tung ra, Cô chạy ra bên ngoài ngay lập tức. Theo ngay sau là Ayaka, Takeshi và Elyssia.
Khi họ đặt chân xuống mặt đất đầy nước bên ngoài, không ai nhìn thấy nhau cả. Chỉ có mưa, mây đen và những căn nhà đen trải dài đến vô tận mà không có lấy một ánh đèn nào, chỉ có những ánh sáng từ chớp loé lên từ đằng xa rồi lại vụt tắt.
Không chỉ có mình họ chạy...
Ở một nơi nào đó....
Một Airi đang nằm trên mặt đất đầy nước, mưa lớn dội thẳng xuống cơ thể cô, nằm im bất động và co giúm lại không hề có động tĩnh nào ngoài việc cơ thể cứ run lên từng hồi.
Airi lặng lẽ nằm một mình nơi đây, cô đơn và lẻ loi không có một ai.
Nhiệt độ trên người cô đang dần hạ thấp sau khi phải ở bên ngoài quá lâu và phải tắm nước mưa lạnh ngắt trên từng thớ thịt.
Đến tâm trí cô còn mệt mỏi....
-" M-Mọi người, tôi xin lỗi. Tôi không thể hoàn thành thử thách được rồi. Tôi mệt quá, tôi buồn ngủ lắm"
Ánh mắt bị tay che lại, đang che những hạt nước mưa lớn rơi xuống từ trên cao đang từ từ khép lại một cách mệt mỏi.
-" Tôi nghĩ mình nên ngủ một lúc"
Airi này đã bị cảm và chết giữa không gian vắng bóng, không có một ai. Cô chết trong sự cô đơn và nhớ nhung...
....
Ở rất nhiều những nơi khác, các Airi đều có những cái chết tương tự, hoặc gần tương tự. Và đương nhiên là có những cái chết khác như vậy.
....
Ở một nơi nào đó....
Airi đang ngồi trên bàn cùng mọi người.
Takeshi có chút vui mừng và cười tươi.
" Cậu đi đâu vậy? Sao bây giờ mới quay trở lại?"
Airi mỉm cười, liếc nhìn xung quanh những người bạn mà cô không chắc có phải hay không.
" Tôi tò mò ra bên ngoài chút thôi mà, mọi người đừng lo"
Ayaka có chút lo lắng, cô ngó lại gần người Airi và quan sát cơ thể ướt sũng ấy. Giọng nói hiện rõ sự lo lắng:
" Nè, người cậu ướt hết rồi, cởi đồ ra đi"
Nói xong, cô quay về phía Takeshi và hất tay ra hiệu cho Takeshi đi chỗ khác.
Takeshi cũng biết ý, cậu ngồi quay lại và đợi....
Elyssia hỏi với vẻ hoài nghi:
" Nè? Vậy bên ngoài mưa vậy cậu ra đó có cái gì?"
Airi nhận thấy sự tra khảo của Elyssia dành cho mình, có vẻ là đang khá nghi ngờ với Airi.
Airi mỉm cười, nói giọng rất thản nhiên, cố gắng không có bất kì biểu hiện lạ nào:
" Tôi ra ngoài, đang nghịch mưa thì chút nữa là lạc bên ngoài đó rồi, bên ngoài tối lắm. Vậy nên khó nhìn đường và xác định phương hướng"
Airi vừa nói, cô vừa cởi đồ ra. Chiếc áo ngoài ướt sũng và nặng trịch bởi nước, chiếc áo bên trong của cô cũng khá ướt và bám sát vào cơ thể cô.
Elyssia cảm thấy Airi nói khá thản nhiên, cô vẫn rất hoài nghi. Nhưng không thể làm gì được, chỉ ngồi im và quan sát.
Ayaka rất lo lắng cho bạn mình:
" Mưa bên ngoài to lắm, không cẩn thận là bị sét đánh đó. Tôi ở rừng, sét hay đánh vào mấy cái cây lắm đó, thậm trí đánh thẳng xuống mặt đất luôn"
Airi lặng im, cô cúi xuống, một tay bám vào ghế giữ thăng bằng, bắt đầu cởi giày ra.
-" Khốn kiếp, Elyssia vẫn cảnh giác quá. Quả thật mình không phải Airi của căn nhà này"
-"Trên tờ giấy có ghi là đợi mà, căn nhà này đúng lúc là thiếu mình luôn"
-" Vậy thì mình cần làm gì nữa, căn nhà này đủ lại bốn người rồi. Không lẽ ngồi đợi tiếp sao? Nhưng đợi cái quái gì chứ?"
Tháo đôi giày lặng đầy nước ra, cô bắt đầu cởi cúc áo của mình.
Ayaka ngồi đợi Airi cởi đồ, cô đã cởi sẵn áo ngoài của mình cho Airi rồi.
Elyssia im lặng quan sát và nhìn ra bên ngoài trời mưa, cánh cửa vẫn còn chưa đóng. Âm thanh mưa xả xuống" rào rào" vẫn vang đều đều bên ngoài.
Kẽo kẹt....
Âm thanh ai đó bước chân nên nền gỗ vang lên một cách nhẹ nhàng như của chân em bé.
Đột nhiên, Elyssia mở mắt lớn khi thấy một cậu bé chạy vào bên trong nhà với sự hoảng sợ và lo lắng, cổ vẫn ngoái lại đằng sau quan sát xem kẻ đuổi mình phía sau còn đuổi không.
Cả ba cô gái lập tức chú ý đến, cậu bé ở đứng đối diện cả ba.
Biểu cảm và ánh mắt hoang mang. Giọng nói run run và đầy sự sợ hãi:
" C-Cứu...tôi với, có kẻ muốn giết tôi"
Airi còn chưa kịp cởi chiếc áo trong đanh ướt ra, cô bước lại gần, ánh mắt hoài nghi nhìn xuống cậu bé trước mặt. Ayaka và Elyssia cũng tiến lại gần.
Elyssia đi đến và gọi lớn:
" Takeshi, quay lại đây"
Takeshi đang ngồi trên ghế và quay đi. Nghe được Elyssia bảo được phép quay lại, cậu liền quay lại. Bước lại gần với ánh mắt khó hiểu khi ba cô gái đang đứng phía trước và cúi xuống quan sát cậu bé.
Takeshi bước tới, cậu khá bất ngờ khi ở đây lại có một cậu bé đang đứng im nhìn lên trên quan sát cả bốn.
" Một thằng nhóc sao? Nó làm gì ở đây vậy?"
Airi:" Không biết"
Kẽo...kẹt...
Một tiếng bước chân chậm vang lên trên những miếng ván gỗ lỏng lẻo.
Đó là người đàn ông, ánh mắt ông ta có vẻ rất bất ngờ khi trước mặt hắn lại có rất nhiều quái vật.
-" Nhiều quái vật quá?"
Cậu bé cảm nhận được người đàn ông này phía sau, từ từ quay lại một cách run rẩy, ánh mắt rung rung trong hốc mắt. Tuy không lạnh, nhưng hai hàm răng của cậu bé liên tục va vào nhau, chắc hẳn là sát khí của gã đàn ông toả ra quá sắc lạnh.
Cả bốn người họ đều bất ngờ trước người đàn ông đứng trước mặt mình, Elyssia lùi lại và lấy giấy bút ra và ghi lại.
Người đàn ông từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh kim loại ma sát vào nhau vang lên chói tai. Lưỡi kiếm từ từ rút ra khỏi vở một cách chậm dãi, có vẻ người đàn ông đứng với khoảng cách gần này khá tự tin.
Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên trong ánh sáng mờ ảo, chớp loé lên ngay sau lưng hắn khiến khuôn mặt hắn vị hắt lại và trông cực kì dữ tợn. Sấm giật mạnh tung trời, như một tiếng trống của án tử hình...
Một nụ cười điên loạn hiện ra, hàm răng trắng muốt nhe ra khi hắn cười và phát sáng trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng.
Giọng nói hắn có vẻ cực kì thích thú và phấn khích hiện rõ qua từng từ và biểu cảm hắn:
" Một lũ quái vật đang tụ họp sao? Các ngươi đều phải chết ở đây cùng nhau rồi"
Hắn giậm chân mạnh và lấy đà chạy thật nhanh nên phía trước. Thanh kiếm trong tay vung từ trên xuống.
Cậu bé kia lập tức quay người và bỏ chạy vào bên trong.
Cả bốn người họ hoảng hốt, giật mình bừng tỉnh và chạy vào bên trong.
Nhưng người đàn ông rất nhanh. Hắn lao tới và chém ra một nhát chém sắc lẹm thẳng vào lưng Airi khiến máu văng tung toé. Nhưng kì quái là không hề có vòng lặp nào diễn ra.
Airi này đã bị giết...
Ở khắp nơi tại thế giới này, hàng loạt tất cả các bản thể của cả bốn người họ đang không ngừng chết với các kiểu khác nhau, không ngừng tìm ra các bí mật, không ngừng đi tới các căn nhà và khám phá.
Họ tìm được, rồi họ lại chết, họ tìm được, nhưng lại có nhiều bản sao chết...
Các vòng lặp của họ không ngừng lặp lại đến vô hạn theo các cách khác nhau hoặc giống nhau....