Ficool

Kẻ Đọc Sao Cuối Cùng

DANGLIEU
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
1k
Views
Synopsis
Trong thời kỳ bóng tối của thế giới Out World - khi Cuộc Thanh Trừng Cấm Luật quét sạch mọi tri thức bị xem là dị giáo, một người vẫn còn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: Tử Cầm Thiên, kẻ cuối cùng còn giữ lại nghệ thuật đọc sao. Hắn không có nguyên tố. Không được ban quyền năng. Không thuộc về bất kỳ lực lượng nào. Nhưng chính từ chỗ "không là gì", hắn nghe được giọng nói vang lên từ khoảng trống giữa các nguyên tố: “Kẻ không được gọi tên… là kẻ duy nhất có thể gọi lại ta.” Bị săn đuổi bởi cả Giáo Luật và các hội đồng nguyên tố, Tử Cầm Thiên bắt đầu hành trình truy tìm nguyên tố thứ "thừa" - một khái niệm cấm kỵ chưa từng được thừa nhận. Từng trang sổ cháy dở, từng vì sao bị quên tên, từng giấc mơ máu - tất cả dẫn hắn đến một sự thật đủ để phá vỡ toàn bộ cấu trúc nguyên lý mà Out World đang vận hành. Vị trí trong vũ trụ OW: Kẻ Đọc Sao Cuối Cùng không chỉ là hành trình đơn độc của một nhân vật bị thế giới ruồng bỏ. Đây là cội nguồn của nguyên tố Neutral, là một nguyên tố có thể đánh bại những kẻ mạnh nhất, và vì sao "Kẻ Ngắm Sao” đã bị phong ấn. Ngoại truyện có 5 ACT
VIEW MORE

Chapter 1 - ART I: The Nameless Born (Kẻ Vô Danh Chào Đời)

"Ngươi sinh ra không có nguyên tố… Thế thì ngươi có tồn tại không?"

Ở Trung Địa, mọi sinh linh khi sinh ra đều phải đi qua nghi thức soi chiếu Quang Thạch Nguyên Tố - một khối tinh thể cổ xưa, lặng lẽ rực sáng khi chạm vào những hồn thức mới. Ánh sáng ấy không chỉ để mừng cho sự xuất hiện của một sinh vật, mà còn là dấu hiệu định mệnh - tiết lộ nguyên tố mà đứa trẻ thuộc về.

Nhưng đêm đó, nơi rìa vực Sao Mù - là một thung lũng mù sương vĩnh viễn, nơi thiên tượng không bao giờ rõ ràng, một đứa trẻ cất tiếng khóc đầu đời giữa gió buốt, và Quang Thạch... không hề phản ứng.

Không sáng.

Không rung.

Không định danh.

Không nguyên tố.

Đứa trẻ được bọc trong lớp vải cũ kỹ được đan lại từ những sợi lanh thô, nó được đặt tên là Tử Cầm Thiên "kẻ mang đàn tím trong trời mù". Một cái tên đẹp, quá đẹp so với định mệnh của nó. Các trưởng lão chỉ nhìn nhau, không một ai thốt ra lời nào. Không gian tĩnh mịch chỉ tồn tại những tiếng thở, tiếng khóc một đứa trẻ và những ánh mắt nặng nề.

Khi Thiên lên tám, lũ trẻ cùng tuổi đã biết tụ lửa trong lòng bàn tay, kéo gió làm diều bay, hoặc thôi thúc rễ cây mọc dài thành dây leo để chơi đùa.

Còn Thiên… chỉ biết nhìn trời, cảm nhận từng cơn gió - nghe âm vang của những cụm mây.

Mỗi chiều, hắn leo lên nóc tháp cũ phía sau đền hoang - nơi có thể thấy mảnh thiên không cuối cùng trước khi sương nuốt hết cảnh vật. Hắn nằm ngửa trên mái ngói lạnh, mắt dõi theo từng chớp nháy nơi đỉnh trời.

Không một ai dạy hắn cách gọi gió, nhưng hắn biết khi nào gió đến.

Không một ai chỉ cho hắn cách tạo lửa, nhưng hắn biết khi nào lửa sẽ tắt.

Có lần, một cơn gió vô hình khiến bé gái hệ Phong trượt chân ngã từ mỏm đá. Thiên đã chờ sẵn ở dưới và đỡ trọn cú ngã. Khi người lớn hỏi sao biết trước, hắn chỉ đáp:

 "Vì luồng khí đó… rung lệch từ phút trước."

Một đêm khuya, khi hắn đang dán mắt vào mảnh giấy vàng dính trên tán lá, giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên:

 "Lại nhìn trời à?"

 Bà nuôi - một phụ nữ lưng còng, tay cầm gậy trúc, đứng tựa cửa nhà tranh.

 "Trời không trả lời ngươi đâu, Cầm nhi."

Thiên không quay đầu. Hắn thì thầm như nói với chính mình:

"Nhưng… bầu trời kể chuyện..."

Hắn kể rằng có một vì sao vụt sáng mỗi đêm rồi tắt giữa chừng - không tròn đầy như sao khác, cũng chẳng theo bất kỳ đường đi cố định nào.

Một " Ngôi Sao Câm" – lặng lẽ và ngắt quãng, như một tiếng thở bị chặn lại.

Bà nuôi chỉ bật cười khe khẽ.

"Đó chỉ là tàn ảnh thôi, ánh sáng của những vì sao đã chết từ lâu rồi. Trò của gương lừa mắt. Nhưng dù sao thì con cũng đừng kể ai nghe nhé."

Thiên không phản bác. Nhưng trong lòng, hắn biết rõ:

Ngay cả tàn ảnh… cũng có giọng nói.

- Truyện được viết bởi Liêu Khải Đằng - không reup với mọi hình thức -

Khi lên mười ba, Thiên tự tay chế tạo ra chiếc Kính Lăng Tượng đầu tiên - một ống kính thô sơ ráp từ thép gỉ và mảnh đá linh hồn phế thải. Đó không phải là kính ngắm bình thường, nó cộng hưởng với một loại trực giác lạ lùng trong hắn. Qua đó, hắn nhìn thấy những vì sao chưa từng có tên, những chớp sáng không thuộc chòm sao nào. Những "dao động lặng" hiện lên rồi tan biến như thể chưa từng tồn tại. Hắn miệt mài ghi lại tất cả vào một cuốn sổ tay rách gáy.

Cho đến một đêm...

Qua kính, hắn bắt gặp một thứ không giống bất kỳ vì sao nào:

Không là điểm sáng.

Không là bóng tối.

Mà là một khoảng trống vô định… nhưng lại có nhịp thở thật lạ lùng.

Khi hắn cố vẽ nó xuống giấy da thần, cây bút cháy bùng lên trong tay. Mực hóa khói. Giấy rách toạc như bị một ý chí vô hình phản kháng. Hắn bị đánh bật ra bởi một sức mạnh vô hình.

Đêm ấy, lần đầu tiên trong đời, hắn mơ một giấc mơ thật:

Một giọng nói trầm thấp, sâu như vực cổ, cất lên giữa khoảng đen vô tận:

"Kẻ không được gọi tên… là kẻ duy nhất có thể gọi lại ta."

Tử Cầm Thiên tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn ngồi bất động hồi lâu, rồi với tay mở cuốn sổ thiên văn cũ. Trang giấy vẫn còn cháy sém, nhưng giữa đám tro… nét vẽ khoảng trống vẫn tồn tại.

Từ hôm đó, hắn không còn gọi mình là "kẻ không nguyên tố" nữa.

Hắn viết một dòng trên bìa sổ, bằng máu của chính mình:

"Ta là tiếng gọi hư vô"