Ficool

Chapter 2 - Chương 1: Cô gái trong chiếc váy trắng

Chapter 1: The Girl in the White Dress

Rain drizzled endlessly that night.

On a deserted street in the center of City A, headlights cut through the curtain of rain, illuminating a small figure trembling in a soaked white dress.

She curled up against the cold wall, clutching a piece of paper blurred by water.

It was… a marriage certificate.

The names on it were clear:

"Trần Tư Nguyệt – Lãnh Dạ Hàn."

Nguyet let out a soft laugh — faint, but full of bitterness.

She had been married to that man for a month, yet never once called his wife. In his eyes, she was nothing more than a pawn — a payment for her father's debt.

A black car stopped nearby.

The door opened, revealing a tall man in a black suit — his presence cold, sharp, and commanding.

"Trần Tư Nguyệt," his voice was deep, icy. "Did you really think you could run away from me?"

She lifted her head. Under the dim streetlight, his features came into view — sharp jawline, dark eyes filled with frost.

Lãnh Dạ Hàn — the ruthless CEO who ruled half of City A's financial world.

"I just wanted… to leave for a while."

"You don't have that right without my permission."

He stepped closer, gripping her wrist tightly.

She winced in pain but didn't fight back.

"You already have the woman you love. My staying only makes things awkward."

"I don't need you meddling in my affairs."

His voice was cold, cutting like a blade. But when he saw her pale face, his grip loosened — just for a second.

"Get in the car."

"I don't—"

Before she could finish, he lifted her effortlessly and carried her toward the car.

Their figures disappeared into the stormy night, leaving behind only the roar of the engine and the whisper of rain.

---

The Lãnh family mansion stood like a fortress in the richest part of the city — so vast that one could easily get lost in its gardens.

He placed her on the sofa, tossing a towel her way.

"If you run again," his deep voice rumbled, "I'll lock you in for real."

She gave a bitter smile. "Then go ahead. I've already been living like a prisoner."

He said nothing.

The silence between them was thick and suffocating.

As he turned to leave, her weak but stubborn voice called out:

"If one day you love me… it'll be too late. Because by then, I'll be gone."

He froze — but didn't look back.

The door closed with a sharp click, leaving the fragile girl alone in the dark.

---

The next morning.

Nguyet woke on the sofa. At some point, someone had covered her with a soft blanket.

A faint smile touched her lips — fragile, fleeting.

The maid entered and said politely,

"Madam, breakfast is ready. The Master asked that you eat properly."

Madam.

The word tasted so bitter.

She was a wife only in name, nothing more.

---

At Lãnh Corporation.

In the highest office, Lãnh Dạ Hàn was scanning through reports. His assistant, Trinh, entered quietly.

"Sir, about last night… do you want me to delete the security footage?"

His brow furrowed. "What footage?"

"The camera at the front gate caught you carrying Mrs. Lãnh into the car…"

For some reason, he felt a flicker of irritation at the word Mrs.

"Delete it."

"Yes, sir."

As Trinh left, he faintly heard the CEO murmur under his breath:

"She was soaked… and shaking."

The assistant blinked. Had he imagined it?

The cold-hearted CEO, who had never shown concern for anyone, was worried about a woman.

---

That night, Nguyet brought him a cup of ginger tea.

She knocked softly. "I brought you tea."

"Leave it." His voice was calm, eyes never leaving the laptop.

She placed the cup down and turned to leave.

Then, unexpectedly—

"Do you hate me that much?"

She froze.

"I just… don't want to bother you."

"You already are."

She bit her lip.

"Then I'll go."

But his hand reached out, grasping her wrist.

Their eyes met — cold darkness against fragile warmth.

"Do you know what annoys me the most about you?"

"What?"

"Your eyes. They make it hard… to hurt you."

She stared, stunned.

And he frowned — as if he, too, didn't understand why he had said that.

After a long silence, he released her hand and turned away.

"Get out."

---

That night, he couldn't sleep.

The rain whispered outside, and all he could see was her face — those tearful, luminous eyes.

He laughed bitterly to himself.

Lãnh Dạ Hàn, when did you become this soft?

---

Days later, at a high-society gala.

Nguyet walked beside him in a pearl-colored gown — beautiful yet distant, like a decoration beside the man she called her husband.

Then she appeared — Diep Lan, the woman he once loved.

With a sly smile, Diep Lan said,

"I heard you married her to pay off her father's debt. How pitiful."

Nguyet remained silent, but her gaze was calm.

"Even so, I'm still his legal wife."

Diep Lan chuckled and turned to him.

"And you? Still haven't forgotten me, have you?"

The air grew heavy.

Lãnh Dạ Hàn didn't answer. Instead, he reached out and took Nguyet's hand.

"This is my wife."

His voice was deep and certain.

Diep Lan's face fell. She bit her lip and stormed off.

Nguyet looked up at him, her heart trembling.

"Were you… acting?"

"No. I just wanted you to know — anyone who dares insult you… will answer to me."

Her eyes glistened with tears, and she smiled faintly.

In that moment, he realized —

this small, fragile woman could make even the coldest heart waver.

---

But happiness never lasts.

The next morning, headlines exploded:

"Wife of CEO Lãnh Dạ Hàn spotted with a mysterious man at a café!"

He stormed home, face dark.

"Explain."

"He's my half-brother. He wanted to talk about our mother."

"You expect me to believe that?"

His tone was ice.

"Believe what you want," she whispered. "But I did nothing wrong."

The sound of glass shattering filled the room.

"Don't test my limits, Trần Tư Nguyệt."

Tears welled in her eyes, but she smiled sadly.

"I never did. You just never wanted to trust me."

---

That night, she left.

With nothing but the wrinkled marriage certificate.

Three days later, when he learned the truth — that the man was indeed her brother — guilt struck him like thunder.

He searched everywhere, but Nguyet had vanished.

---

A month passed.

On a shabby bus in the outskirts, a young woman in a simple sweater gently caressed her stomach — where a tiny life was quietly growing.

"My baby," she whispered, "your father… will never know."

---

Back in City A, Lãnh Dạ Hàn sat in the dark, holding the old marriage certificate.

"Nguyet," he murmured, voice hoarse,

"You win… I've fallen in love with you."

TỔNG TÀI VÀ CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA HẮN

Đêm mưa rả rích.

Trên con đường vắng giữa trung tâm thành phố A, ánh đèn xe xuyên qua màn mưa, chiếu lên một thân ảnh nhỏ bé đang run rẩy trong chiếc váy trắng ướt đẫm.

Cô co ro nép vào góc tường, bàn tay ôm chặt một tờ giấy đã nhòe chữ.

Đó là… giấy chứng nhận kết hôn.

Tên trên đó rõ ràng:

"Trần Tư Nguyệt – Lãnh Dạ Hàn."

Tư Nguyệt bật cười khẽ. Tiếng cười nhỏ, nhưng chứa đầy cay đắng.

Cô kết hôn với người đàn ông đó đã một tháng, nhưng chưa từng được gọi là vợ. Trong mắt hắn, cô chẳng khác gì món đồ bị mua về để trả nợ.

Một chiếc xe màu đen dừng lại.

Cánh cửa mở ra, người đàn ông trong bộ vest đen bước xuống — dáng cao lớn, khí chất lạnh lẽo như gió đêm.

"Trần Tư Nguyệt." Giọng hắn trầm thấp, lạnh buốt. "Cô nghĩ trốn được tôi à?"

Cô ngẩng đầu. Dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt hắn hiện rõ: từng đường nét sắc sảo, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sự băng lãnh của một vị tổng tài không ai dám lại gần — Lãnh Dạ Hàn, người nắm giữ nửa giới tài chính thành phố.

"Em chỉ muốn… rời khỏi nơi đó một thời gian."

"Không có sự cho phép của tôi, cô không có quyền đi đâu hết."

Hắn bước đến gần, nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh.

Cô đau đến bật khóc, nhưng vẫn mím môi chịu đựng.

"Anh đã có người phụ nữ mình yêu. Em ở lại chỉ khiến mọi thứ thêm gượng gạo thôi."

"Tôi không cần cô xen vào chuyện của tôi."

Giọng nói của hắn lạnh như dao cắt. Nhưng khi thấy gương mặt cô tái nhợt, bàn tay hắn chợt dừng lại một giây. Chỉ một giây.

"Lên xe."

"Em không—"

Cô chưa kịp nói hết câu, hắn đã bế thốc cô lên vai. Giữa màn mưa, thân ảnh hai người hòa vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng xe lao đi vun vút.

---

Căn biệt thự nhà họ Lãnh nằm giữa khu cao cấp nhất thành phố, rộng đến mức người ta có thể đi lạc trong chính sân vườn của nó.

Tư Nguyệt được đặt xuống ghế sofa. Hắn quẳng cho cô một chiếc khăn tắm, giọng trầm khàn:

"Lần sau còn dám trốn, tôi sẽ khóa cô lại thật đấy."

Cô cười nhạt: "Vậy anh cứ khóa đi. Em vốn đâu khác gì kẻ bị giam cầm."

Lãnh Dạ Hàn im lặng.

Trong giây lát, không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt.

Hắn quay người bước đi, nhưng khi đến cửa, giọng cô vang lên — yếu ớt mà cố chấp:

"Nếu một ngày anh yêu em… thì muộn rồi. Vì khi đó, em không còn ở đây nữa."

Hắn khựng lại, nhưng không quay đầu.

Cánh cửa đóng lại "cạch" một tiếng, để lại cô gái nhỏ ngồi thu mình trong bóng tối.

---

Sáng hôm sau.

Tư Nguyệt tỉnh dậy trên ghế sofa. Cô không biết từ khi nào, ai đó đã đắp lên người cô chiếc chăn ấm áp.

Cô khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mong manh như sương sớm.

Người giúp việc bước vào, lễ phép nói:

"Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Cậu chủ dặn cô phải ăn đầy đủ."

Phu nhân… Hai chữ đó nghe sao chua chát quá.

Cô chỉ là một "phu nhân danh nghĩa" mà thôi.

---

Tại công ty Lãnh Thị.

Trong phòng làm việc tầng cao nhất, Lãnh Dạ Hàn đang chăm chú xem tài liệu. Trợ lý Trình bước vào, khẽ nói:

"Chủ tịch, chuyện tối qua… có cần tôi xóa đoạn ghi hình an ninh không?"

Hắn nhíu mày: "Ghi hình gì?"

"Camera trước biệt thự ghi lại cảnh ngài bế phu nhân lên xe…"

Không hiểu sao, Dạ Hàn lại thấy khó chịu khi nghe từ "phu nhân".

"Xóa đi."

"Vâng."

Trình bước ra. Lúc khép cửa, anh thoáng nghe thấy giọng trầm của vị tổng tài lạnh lẽo kia vang lên rất khẽ:

"Cô ấy ướt hết rồi… lại còn run nữa."

Một câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến Trình suýt ngỡ mình nghe nhầm. Tổng tài của anh — người chưa từng có lòng thương với bất kỳ ai — lại đang quan tâm đến một người phụ nữ.

---

Tối hôm đó, Tư Nguyệt lặng lẽ mang một cốc trà gừng lên phòng làm việc.

Cô khẽ gõ cửa: "Em mang trà cho anh."

"Để đó." Giọng hắn vẫn đều đều, không ngẩng đầu.

Cô đặt ly trà xuống, xoay người định rời đi, thì giọng hắn vang lên:

"Cô ghét tôi đến vậy sao?"

Cô sững lại.

"Em chỉ… không muốn làm phiền anh."

"Cô đang làm phiền đấy."

Cô cắn môi.

"Vậy thì em đi."

Cánh tay hắn bất ngờ vươn ra, giữ chặt cổ tay cô.

Trong khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, ánh mắt hai người chạm nhau — một bên lạnh lẽo, một bên run rẩy yếu mềm.

"Cô biết điều khiến tôi khó chịu nhất là gì không?"

"Là gì?"

"Là ánh mắt đó của cô. Ánh mắt khiến người ta… không nỡ làm tổn thương."

Cô sững sờ.

Còn hắn, sau khi nói ra câu đó, cũng khẽ cau mày — như chính hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại nói vậy.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Sau cùng, hắn buông tay, quay đi:

"Ra ngoài đi."

---

Đêm hôm ấy, hắn mất ngủ.

Cả đêm chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, xen lẫn trong đầu là hình ảnh cô gái nhỏ với đôi mắt ướt long lanh.

Hắn tự cười nhạt.

Lãnh Dạ Hàn, ngươi từ khi nào lại mềm lòng đến thế?

---

Vài ngày sau, trong một buổi tiệc của giới thượng lưu.

Tư Nguyệt đi cùng hắn, trong bộ váy dạ hội màu ngọc trai. Cô bước đi bên cạnh hắn — vừa như một món đồ trang sức, vừa như một người xa lạ.

Người phụ nữ mà hắn từng yêu, Diệp Lan, xuất hiện.

Cô ta tiến đến, mỉm cười châm chọc:

"Nghe nói anh cưới cô gái này để trả nợ thay cha cô ta? Đáng thương thật."

Tư Nguyệt im lặng, nhưng ánh mắt cô không tránh né.

"Dù là trả nợ hay không, tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh ấy."

Diệp Lan khẽ cười, ánh mắt lướt qua Lãnh Dạ Hàn:

"Còn anh, vẫn chưa quên tôi chứ?"

Không khí trong phòng dường như đóng băng.

Lãnh Dạ Hàn không trả lời, chỉ nhẹ nắm lấy tay Tư Nguyệt — hành động khiến mọi người đều sững sờ.

"Đây là vợ tôi."

Giọng hắn trầm, chắc nịch.

Diệp Lan tái mặt, cắn môi bỏ đi.

Tư Nguyệt ngước nhìn hắn, trái tim khẽ run.

"Anh… đang diễn sao?"

"Không. Tôi chỉ muốn cô biết, nếu ai dám xúc phạm cô… tôi sẽ không dung thứ."

Cô khẽ cười, đôi mắt ướt long lanh.

Khoảnh khắc đó, Lãnh Dạ Hàn chợt nhận ra:

Cô gái nhỏ bé này, có thể khiến trái tim lạnh giá nhất cũng rung động.

---

Nhưng hạnh phúc chưa bao lâu, biến cố ập đến.

Một tờ báo sáng hôm sau tung ra loạt ảnh: "Vợ Tổng Tài Lãnh Dạ Hàn gặp gỡ bí ẩn với người đàn ông lạ trong quán cà phê."

Dư luận xôn xao.

Lãnh Dạ Hàn trở về nhà với gương mặt tối sầm.

"Cô giải thích đi."

"Em chỉ gặp anh trai cùng cha khác mẹ. Anh ta muốn nói chuyện với em về mẹ thôi."

"Cô nghĩ tôi tin sao?"

Giọng hắn lạnh đến mức khiến cô run.

"Anh không tin cũng được… nhưng em không làm gì sai."

Một cái tát giáng xuống bàn, làm ly thủy tinh vỡ tan.

"Trần Tư Nguyệt, đừng thử thách giới hạn của tôi."

Cô nhìn hắn, nước mắt trào ra nhưng vẫn mỉm cười:

"Em chưa bao giờ thử thách anh. Chỉ là… anh chưa từng muốn tin em."

---

Cô rời khỏi biệt thự đêm hôm đó.

Không mang theo gì, ngoài tờ giấy kết hôn đã nhàu nát.

Ba ngày sau, khi Lãnh Dạ Hàn biết được toàn bộ sự thật — người đàn ông trong ảnh đúng là anh trai cùng cha khác mẹ của cô — hắn mới bàng hoàng.

Tất cả chỉ là sự hiểu lầm.

Hắn tìm cô khắp nơi, nhưng Tư Nguyệt đã biến mất.

---

Một tháng trôi qua.

Trên chuyến xe buýt cũ kỹ ở vùng ngoại ô, cô gái nhỏ trong chiếc áo len giản dị khẽ vuốt bụng mình — nơi đang có một sinh linh nhỏ bé hình thành.

"Con à, cha con… chắc sẽ không biết đâu."

Giọng cô thì thầm, nhẹ như gió.

---

Còn ở thành phố A, Lãnh Dạ Hàn ngồi trong căn phòng tối, tay cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn đã ố vàng.

Hắn thì thầm:

"Nguyệt, em thắng rồi… Tôi yêu em mất rồi."

More Chapters